Ngày hôm sau Chu Mỹ Tây đến công ty, tiểu Tống liền đóng cửa kéo cô vào một góc, khe khẽ nói với cô: “Bảo bối, cô nói tôi nghe tôi qua xảy ra chuyện gì thế, để tôi còn chuẩn bị tâm lý trước.”
Chu Mỹ Tây không hiểu gì: “Sao thế?”
“Tối qua không phải bộ phận nghiên cứu ở lại tăng ca sao? Tôi với trưởng phòng đi trước, cô giúp bọn họ đặt đồ ăn đúng không?”
Nét mặt Chu Mỹ Tây hơi ngưng lại, lờ mờ có dự cảm, “Là tôi đặt, nhưng tối qua sau khi đặt đồ Lăng tổng liền gọi tôi đi, tôi không có đợi đến khi đồ ăn giao đến.”
Trước đây bởi vì khi chia đồ ăn xảy ra vấn đề, vậy nên khi đặt đồ số lượng, các loại thức ăn cô đều sẽ mang đến phòng trà nước, xem hóa đơn phần ăn bọn họ đặt, tối qua cô đi vội, khi ra khỏi cửa chỉ kịp nói một tiếng với quầy lễ tân giúp cô nhận đồ.
“Tôi thấy bọn họ châm chọc cũng mới biết, bọn họ than phiền nói là phần cơm phần nào cũng lung tung, thứ nhất số lượng không đúng, thịt bò chỉ có mấy miếng, còn lại toàn thịt bò. Phòng thị trường với phòng hạng mục cũng có người ở lại tăng ca, có người không có báo cơm cũng cũng lấy, dẫn đến số suất cơm của bộ phận nghiên cứu không đủ, thức ăn cũng làm sai nhiều.” tiểu Tống nói.
Chuyện này tối qua Chu Mỹ Tây cũng là về đến nhà xem tin nhắn mới biết, ông chủ quán cơm cũng gọi điện thoại cho cô, chỉ thông báo là, tự mình chủ trương thay đổi món ăn.
Cô vẫn luôn lái xe, không chú ý thông tin này. “Còn nữa hoa quả đặt cũng hỏng hết.” tiểu Tống nói, “tối qua bọn họ ở trong diễn đàn cãi nhau, sau đó có vài trưởng phòng còn phản ánh với nhân sự. Cô biết mà, mấy người nhân sự kia, thích nhất là mách lẻo.”
Ý là sáng nay khẳng định sẽ đến chỗ Lăng tổng.
Biểu tình trên mặt Chu Mỹ Tây xuất hiện vết rạn.
Cô thật sự là mệt mà không có cách nào phân thân.
Nhưng cô không thể trách trưởng phòng vừa tan làm liền đi đón con, cũng không thể trách tiểu Tống không như cô tan làm còn đi tặng quà, lẽ nào còn có thể trách Lăng tổng bỗng nhiên gọi cô đi làm rối loạn công việc của cô sao?
Xảy ra sơ suất người khác chỉ cho rằng năng lực của cô không đủ.
Phòng trà nước rất bừa bộn, rõ ràng việc đồ ăn tăng ca tối qua dẫn đến mọi người đều oán trách, ăn xong cũng không có chịu dọn dẹp.
Chu Mỹ Tây đeo bao tay lặng lẽ thu dọn, đem ảnh chụp hoa quả bị hỏng trong thùng rác gửi cho cửa hàng hoa quả, sau đó giao cho tiểu Tống làm ầm lên đòi bồi thường.
Cả ngày nay Chu Mỹ Tây đều phải chịu đựng.
Thậm chí đến buổi trưa khi đi ăn cơm, người ngồi sau lưng cô còn cố tình dùng giọng nói dương dương quái khí cô có thể nghe được nói mình đến công ty làm vất vả tăng ca đến cơm cũng không được ăn.
Chu Mỹ Tây cảm thấy có chút áy náy, cũng có chút chán nản.
Nhân viên hành chính ai mà chả phải làm việc vất vả? Làm việc tốt thì là điều nên làm, làm bình thường thì luôn bị soi mói, còn làm không tốt, thì chính là tội nhân của công ty.
Gần đến giờ tan làm tiểu Tống lại mang đến một tin tức mới: Lăng tổng tìm nhân sự nói chuyện rồi.
Chu Mỹ Tây kinh ngạc, ngay lập tức hỏi: “Lăng tổng đến công ty sao?”
“Không có, nói là gọi điện thoại, tôi thấy trưởng phòng bọn họ bận trước bận sau, dự đoán là có hành động rồi.”
Thế nên Chu Mỹ Tây ngoài phải chịu đựng, còn bắt đầu bồn chồn lo lắng không yên.
Đến ngày hôm sau, tin Lăng tổng muốn tuyển một hành chính mới như có cánh, truyền khắp cả công ty.
Rất rõ ràng là nhằm vào việc thức ăn tối hôm đó.
Bởi vì tin tức này truyền ra, không ít người cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí còn có người ở trong phòng trà nước nói: “Rõ ràng nên đổi người chứ không phải tuyển mới, người phẩm hạnh không xứng dựa vào cái gì mà lấy lương của công ty” lời nói này tính công kích rõ ràng.
Mặc dù đều là hành chính, nhưng bởi vì hôm đó Chu Mỹ Tây chịu trách nhiệm đặt đồ ăn, trưởng phòng với tiểu Tống hoàn toàn không có chịu ảnh hưởng gì, chỉ có cô đứng mũi chịu sào, đi đến đâu mọi người cũng cố tình khinh thường, không thèm để cô vào trong mắt.
Chu Mỹ Tây cảm thấy mất mặt, cũng có hơi ủy khuất, càng nhiều hơn là tức giận, người khác không biết thì thôi, lẽ nào Lăng Nguyệt còn không biết hôm là cô tại sao không chú ý đến đồ ăn được đặt sao?
Chỉ thị của Lăng Nguyệt trực tiếp truyền xuống, phía bên bộ phận nhân sự làm việc cực kỳ nhanh. Hôm đó liền phát thông tin tuyển dụng lên mạng, sàng lọc CV hai ngày, ngày thứ ba liền tổ chức phỏng vấn.
Cuối năm người ứng tuyển không nhiều, nhưng thực ra công việc hành chính rất dễ tuyển, bởi vì căn bản không có hạn chế chuyên ngành, công ty bọn họ chế độ phúc lợi đãi ngộ lại tốt như thế.
Buổi phỏng vấn hôm đó có năm người, cuối cùng chọn một cô gái.
Tiểu Tống khe khẽ chia sẻ thông tin mới dò la được với cô: “Nghe nói người được ở lại là được giới thiệu đó.”
“Không phải ba người đều là được giới thiệu sao?” bộ phận nhân sự gửi CV trước cho trưởng phòng, dù sao là tuyển hành chính, nhất định phải hỏi qua ý kiến của trưởng phòng, khi đó cũng cho Chu Mỹ Tây cô xem rồi, “Thế người được giữ lại là ai?”
“Người được giữ lại là người có bối cảnh đó.”
Chu Mỹ Tây liền cùng tiểu Tống trao đổi ánh mắt, thì thầm hỏi: “Người đứng sau là ai?”
“Trưởng phòng nghiên cứu.” tiểu Tống nhẹ giọng nói, văn phòng bọn họ đã đóng cửa, trưởng phòng cũng không đến, vậy nên tiểu Tống mới không e dè mà nói hết, “Có người nói, phòng nghiên cứu bọn họ thường xuyên tăng ca, phía sau không có bảo đảm sao mà được, liền sắp xếp người của mình vào, phía bên nhân sự cũng ngầm đồng ý.”
Chu Mỹ Tây không nói nên lời.
Hiệu suất lần này của phòng nhân sự đặc biệt cao, tới buổi chiều ở trên mạng nội bộ công ty với trong nhóm đều phát thông báo trúng tuyển.
“Trưởng phòng, người mới sau tết dương lịch đến nhận việc sao?” Chu Mỹ Tây nhoài người hỏi.
Trưởng phòng quay đầu, “Còn gọi tôi là trưởng phòng à?”
Chu Mỹ Tây: “Hả?”
Tiểu Tống nghiêng đầu cười nói: “Khẳng định cô không nhìn kỹ văn kiện.”
Văn kiện gì?
Chu Mỹ Tây lập tức phản ứng lại, mở văn kiện trong nhóm ra xem, phát hiện văn kiện kia không chỉ là thông báo trúng tuyển, bên dưới còn có thông báo nhận chức.
Trưởng phòng điều đến phòng nhân sự, Chu Mỹ Tây được chuyển lên là trưởng phòng hành chính.
Chu Mỹ Tây cả kinh.
Thời gian này cô thực sự đã chuẩn bị tâm lý, cũng chuẩn bị thừa nhận vị trí trưởng phòng của mình là hỏng rồi, bởi vì cô cảm thấy bản thân đã làm hỏng chuyện, còn là chuyện nhỏ như thế, cô cho rằng Lăng Nguyệt sẽ thất vọng với cô.
Ủy khuất mà cô chịu đến nay nháy mắt giống như bọt biển bị chọc thủng, cảm kích trong lòng cô đối với Lăng tổng hóa thành từng khối bọt biển.
Mặc dù chỉ là trưởng phòng nhỏ bé, nhưng mỗi tháng có thể thêm và trăm tệ tiền lương, cũng tăng tiền bảo hiểm, cuối năm tiền thưởng còn có thể hơn một nghìn tệ. Quan trọng nhất là thăng chức cho cô, không khác gì khẳng định cô, cô cảm nhận được sự công nhận nhỏ bé của lãnh đạo.
Những lời dương dương quái khí kia trong công ty cũng tự nhiên biến mất.
Nhất thời tiểu Tống có chút ghen tị, nói những lời oán trách kia Lăng tổng không thể không biết, anh ấy rõ ràng có thể thông qua tin đồn thăng chức cho cô, lại không nói tiếng nào tuyển người mới đồng thời thăng chức cho cô.
“Đây là đang nói với mọi người cho dù công việc cô xảy ra sơ suất, cô cũng là trưởng phòng hắn coi trọng, giúp cô ngồi vững vị trí này.” Tiểu Tống giọng ghen tị nói.
Anh ta không phải ghen tị cô được thăng làm trưởng phòng, mà là ghen tị Lăng Nguyệt coi trọng cô, rõ ràng mọi người đều là trợ lý tạm thời mà.
“Mời anh ăn cơm, mời anh ăn cơm.” Chu Mỹ Tây lập tức vỗ về anh ta.
Khi gần tan làm Lăng Nguyệt đến công ty một chuyến, anh vào văn phòng, tiểu Tống háo hức mang nước vào, khi đi ra lại gọi Chu Mỹ Tây một tiếng: “Lăng tổng gọi chúng ta vào văn phòng anh ấy.”
Chu Mỹ Tây hơi thấp thỏm không yên đi theo tiểu Tống vào trong.
Vừa vào cửa, Lăng Nguyệt liền ngẩng đầu cười với cô: “Chúng mừng cô, trưởng phòng Chu.”
Chu Mỹ Tây khó hiểu hơi xấu hổ, nhưng vẫn cười ngọt ngào đáp lời anh: “Cảm ơn sự coi trọng và dìu dắt của Lăng tổng, sau này tôi sẽ cố gắng hơn.”
“Tôi đương nhiên là tin tưởng cô.” Lăng Nguyệt nói: “Tình huống của phòng hai người tôi hiểu rõ, là tôi không điều tiết tốt, thời gian này vất vả cho hai người rồi.”
Chu Mỹ Tây bỗng nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, cổ họng hơi nghẹn lại.
Lăng Nguyệt nhìn vào mắt cô, một giây liền đọc hiểu sự tủi thân không nói nên lời trong đáy mắt cô. Anh hơi cười cười, đưa cho cô ánh mắt động viên, giọng nói nhẹ nhàng: “Đây cũng là cô xứng đáng có được.”
“Gọi hai người vào đây là có tin tức xấu muốn nói.” Lăng Nguyệt tiếp tục nói, “Trợ lý Tần sang tuần đáng ra là kết thúc nghỉ thai sản, nhưng trong nhà anh có chút chuyện, anh ấy đã xin từ chức rồi.”
Biết Lăng tổng còn nói tiếp, Chu Mỹ Tây với tiểu Tống không có lên tiếng, đứng ở trước bàn lặng lẽ nghe.
“Anh ấy dù gì cũng đã theo tôi được vài năm, tôi chưa có để anh ấy từ chức, cho anh ấy nghỉ thêm ba tháng không lương để xử lý chuyện trong nhà, đến khi đó nếu anh ấy thật sự không quay lại nữa thì tính tiếp.” Lăng Nguyệt bưng ly nước nhấp một ngụm, mới tiếp tục nói: “Việc của tôi đều là việc vặt vãnh không tên, đến lúc tuyển trợ lý tôi cũng dùng không quen, vậy nên ba tháng này còn cần hai người làm tiếp vậy, trưởng phòng Chu làm chính, tiểu Tống phụ giúp.”
Sau khi anh nói xong văn phòng im lặng vài giây, Chu Mỹ Tây không có mở miệng, tiểu Tống đầu tiên nhìn nhìn cô, mới cẩn thận dè dặt hỏi: “Nhưng là chị Chung đi rồi, phòng hành chính còn có ba người, lại là cuối năm, chúng tôi…”
“À, cái này tôi đã nói qua với Chung Kỳ rồi, tháng này cô ấy vẫn tiếp tục ở lại hỗ trợ bộ phận hành chính hai người.” Lăng Nguyệt nói, “Sau này công việc đặt đồ ăn tăng ca do cô ấy và nhân viên mới đến phụ trách.”
Như vậy xem ra không có vấn đề gì, nhưng trong lòng tiểu Tống vẫn là không quá vui vẻ, bởi vì làm trợ lý phải tăng ca rất nhiều.
Từ trước đến nay người làm công ăn lương hận nhất là tăng ca.
Vẻ mặt Chu Mỹ Tây không có thay đổi, Lăng Nguyệt bèn nói với tiểu Tống: “Phần tiền lương ba tháng này của tiểu Tần chia đều cho hai người.”
Đến đây tiểu Tống không cự tuyệt nổi nữa, ánh mắt lập tức phát sáng. Ai chê tiền bao giờ chứ, huống hồ anh chỉ làm trợ lý phụ mà thôi.
Xem ra mọi việc đã xong, ánh mắt Lăng Nguyệt lại rơi trên người Chu Mỹ Tây, “Trưởng phòng Chu, như thế nào?”
Cô còn có thể như thế nào, một tiếng trưởng phòng Chu này không nghi ngờ gì là nhắc nhở cô: Tôi thế nhưng vừa thăng chức, tăng lương cho cô đó.
Lãnh đạo khác là một mũi tên trúng hai đích, Lăng Nguyệt là ơn ơn ơn, khiến cô cho dù làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý.
Hơn nữa cô lúc đầu cũng không định từ chối, chỉ là cô muốn giữ cơ hội cho tiểu Tống phát huy.
Vì thế cô cùng tiểu Tống đồng ý, còn nói cùng với nhau: “Được san sẻ công việc với Lăng tổng là vinh hạnh của chúng tội.” đây là câu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lăng Nguyệt lắc đầu cười cười.