Thực ra, trước khi yêu nhau, cô cũng đã đến nhà anh không ít lần. Nhưng lạ thay, sau khi ở bên nhau, mọi thứ bỗng trở nên nhạy cảm hơn hẳn. Đều là người trưởng thành cả, một khi bước vào nhà anh, giữa hai người đã chẳng thể thoải mái như mối quan hệ sếp và nhân viên ngày trước nữa.
Chiếc xe chạy vào hầm gửi, Lăng Nguyệt xuống trước, vòng qua bên kia rồi tự nhiên nắm lấy tay Chu Mỹ Tây vừa bước ra, dắt cô vào nhà.
Căn hộ của anh đối với cô mà nói vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Quen thuộc vì cô đã đến đây nhiều lần, xa lạ vì trước kia cô chưa từng quan sát cẩn thận. Nhưng giờ thì khác, cô cuối cùng cũng có thể đường hoàng mà ngó nghiêng, ngang nhiên đánh giá từng góc nhỏ trong nhà anh.
Vừa mở cửa, Mạo Mạo đã hào hứng chạy tới, cào nhẹ lên ống quần cô. Đợi đến khi cô cúi xuống định ôm, nó lại vút đi như một cơn gió.
Chu Mỹ Tây lập tức phối hợp, chơi trò mèo vờn chuột với nó.
“Em chơi với Mạo Mạo một lát đi, anh chuẩn bị lẩu.” Lăng Nguyệt đưa chiếc máy tính bảng trên bàn trà cho cô. “Công tắc điện đều có thể điều khiển trên này, có gì cứ gọi anh.”
“Dạ được.”
Cô cầm lấy máy tính bảng, thử mở TV, chọn một chương trình tấu hài rồi quỳ ngồi trên thảm, cầm que trêu mèo mà chơi với Mạo Mạo.
Từ bếp truyền đến tiếng hút mùi cùng âm thanh lách cách của dụng cụ nấu ăn. Những âm thanh ấy hòa cùng tiếng TV, tạo nên một bầu không khí dễ chịu và hạnh phúc lạ thường.
Chu Mỹ Tây vừa dựa vào sofa xem được nửa tập chương trình thì mùi thơm từ bếp bay ra. Cô lập tức đứng dậy đi vào trong.
Lăng Nguyệt đang dùng muỗng nếm thử nước lẩu, thấy cô đến liền múc một bát đưa qua: “Nếm thử xem, cẩn thận nóng.”
Nước lẩu vàng óng, hương thơm đậm đà. Nấm rừng và thịt gà ninh nhừ cho ra vị ngọt thanh tự nhiên. Lăng Nguyệt nói anh chỉ nêm muối, táo đỏ và lát gừng, vị đọng lại thuần túy chỉ là sự tinh khiết của nguyên liệu.
Chu Mỹ Tây không hứng thú với thịt gà, chỉ chăm chăm gắp nấm ăn. Nấm rừng tươi non, mềm ngọt, đợi nước súp nguội bớt, cô húp cạn sạch, sau đó không chút khách sáo mà đưa bát ra: “Thêm nữa.”
Cứ thế, vừa uống súp vừa ăn nấm, thỉnh thoảng lại được Lăng Nguyệt nhúng giúp vài miếng thịt thăn, chấm vào nước sốt đặc chế của anh.
Chu Mỹ Tây ăn đến mức suýt no căng bụng. May mà nấm và thịt thăn không phải đồ ăn quá nhiều calo.
Sau bữa tối, Lăng Nguyệt dọn dẹp sơ qua rồi nhất quyết bắt cô đi cùng để đổ rác.
Trước cửa đã có thùng rác, nhưng thói quen của anh là đi xa một chút để vứt rác thực phẩm. Thành ra, sau khi đổ xong, hai người thuận theo tự nhiên mà dạo bước trong khu dân cư.
Không gian ở đây quả thật rất thoáng đãng, khoảng cách giữa các tòa nhà rộng rãi, đường chính được bao phủ bởi những hàng cây rợp bóng. Xung quanh yên tĩnh, chỉ đôi khi mới có một chiếc xe chậm rãi lướt qua.
Họ cứ thế đi mãi, lại còn là lên dốc. Chu Mỹ Tây dần thấm mệt, vừa hay thấy một khoảng sân với băng ghế dài, cô lập tức chạy lại ngồi xuống. Lúc này mới nhận ra, từ đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
Cô càng không muốn nhúc nhích nữa, nghiêng người tựa lên vai Lăng Nguyệt.
Dưới màn đêm xanh thẫm, khung cảnh này như một bản nhạc blues, khiến người ta muốn đắm chìm mãi không thôi.
Lăng Nguyệt đúng là rất biết tạo không khí lãng mạn.
Dù là vô tình hay cố ý, hai cuối tuần đầu tiên khi mới yêu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Chu Mỹ Tây cọ cọ đầu vào vai anh, tìm một tư thế thoải mái hơn để rúc vào. Lăng Nguyệt lập tức nhận ra, hơi nghiêng người xuống để cô dễ dàng tựa hơn.
Tim cô khẽ rung lên, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hiểu ý, nghiêng người, đặt xuống một nụ hôn.
Trải qua hơn hai tuần tìm hiểu, cả hai đã dần ăn ý hơn trong những lần hôn nhau.
Gió đêm dần thổi mạnh, họ chậm rãi quay về.
Lăng Nguyệt kéo cô vào chơi game.
Anh mua không ít băng game cho cặp đôi, tùy tiện chọn một cái rồi cùng chơi. Nhưng chơi được một lúc, anh phát hiện mình liên tục bị bỏ lại phía sau, còn Chu Mỹ Tây thì thao tác cực kỳ mượt mà.
“Em chơi qua rồi đúng không?” Anh nheo mắt hỏi.
Chu Mỹ Tây cười hì hì: “Mới chơi mấy màn đầu thôi, chưa qua màn này đâu nha~”
Lăng Nguyệt: “……”
Đây chẳng phải là trò chơi tình nhân hot nhất sao?
“Em chơi với ai?” Lăng Nguyệt không kìm được mà hỏi, “Tô Thuyên à?”
“Bạn bè thôi.” Chu Mỹ Tây mập mờ đáp, “Hôm tụ tập chơi chung.”
Lăng Nguyệt liếc cô một cái: “Là con trai?”
Nếu không phải con trai, cần gì phải nhấn mạnh là chơi trong buổi tụ tập?
Chu Mỹ Tây lảng tránh ánh mắt anh, cười gượng: “Hehe.”
Lăng Nguyệt lập tức hiểu ra: “Là bạn của Giản Thuỵ?”
Chu Mỹ Tây chăm chú nhìn màn hình, gật gật đầu: “Ừ ừ.”
Thái độ này có vẻ qua loa quá rồi. Lăng Nguyệt vứt tay cầm xuống, bóp má cô: “Ừ ừ? Chỉ ừ ừ thôi hả?”
Chu Mỹ Tây cười né tránh: “Anh đoán đúng rồi thì em còn nói gì được nữa?”
“Vậy nói mấy chuyện mà anh chưa đoán ra đi.” Lăng Nguyệt chậm rãi nói, “Lần trước ở quán bar cũng là đi cùng cậu ta à?”
Chu Mỹ Tây hơi sững lại, không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện đó. Cô lập tức nghiêm túc, ngoan ngoãn giải thích: “Hôm đó là sinh nhật Tô Thuyên, em chỉ ghé qua một lát thôi.”
Lăng Nguyệt cầm lại tay cầm, mắt nhìn màn hình, rõ ràng không có ý định truy hỏi nữa. Nhưng Chu Mỹ Tây lại không chịu buông tha anh, cười cười trêu ghẹo: “Hóa ra anh nhớ kỹ mấy chuyện liên quan đến em vậy sao? Tổng giám đốc Lăng, chẳng phải anh nói trong mắt chỉ có công việc à?”
“Rất khó để quên.” Lăng Nguyệt trả lời dửng dưng, “Đó là lần đầu tiên anh thấy em say rượu.”
Chu Mỹ Tây nheo mắt cười ranh mãnh: “Có phải tim đập loạn xạ, rung động không kìm nổi không?”
Lăng Nguyệt: “?”
Anh thực sự bị chọc cười, thuận theo cô mà nói: “Phải phải phải, em đáng yêu quyến rũ như vậy, anh thầm thích em từ lâu rồi. Hôm đó thấy em uống say đi ra, chỉ muốn dụ dỗ em về nhà.”
Chu Mỹ Tây lập tức bắt được điểm mấu chốt, hừ một tiếng đầy vẻ “bắt gian tại trận.”
Lăng Nguyệt bật cười, giọng nói chợt mang theo chút đùa cợt: “Nhắc mới nhớ, cái áo khoác của anh, em định bao giờ trả đây?”
Chu Mỹ Tây ngơ ngác: “Áo khoác gì cơ?”
“Hôm đó em đi ra mà không mặc áo ngoài, anh đưa áo của anh cho em.” Lăng Nguyệt đoán cô hẳn là quên mất rồi, hoặc vứt ở đâu đó không chừng. Trước đây anh không để tâm lắm, nhưng nhắc lại chuyện này, trong lòng bỗng có chút không thoải mái, nhưng vẫn cố chấp nói: “Người thầm thương trộm nhớ anh là em nhỉ? Giấu áo khoác của anh luôn.”
“Thật sự không có!” Chu Mỹ Tây vội giải thích, “Em không nhớ chút nào cả, chắc mẹ em cất đâu rồi, tối nay về em tìm lại.”
Vừa dứt lời, cả hai đều sững lại một chút, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào nhau.
Aizz, vô tình đụng trúng một chủ đề nhạy cảm rồi, không khí giữa hai người lập tức trở nên vi diệu.
Tối nay cô sẽ về nhà… thật sao?
Chu Mỹ Tây thầm hối hận, cái miệng này đúng là tự tìm đường chết. Giờ dù có không muốn về cũng chẳng còn cách nào khác.
Lăng Nguyệt không nói gì, cô liền giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cầm tay cầm tiếp tục chơi game. Nhưng tâm trí đã bay đâu mất, thế nên qua hoài vẫn không qua nổi màn này.
Cô dứt khoát tạm dừng trò chơi, cầm cốc đi rót nước. Quay lại thì thấy Mạo Mạo đã nhảy lên sofa, chiếm đúng chỗ cô vừa ngồi, nằm dài một cách thảnh thơi. Chu Mỹ Tây tiến đến đẩy nó, thế mà con mèo nhỏ lại giả chết, không hề nhúc nhích.
Lăng Nguyệt bật cười: “Ngồi bên này đi.”
“Thôi.” Chu Mỹ Tây giả vờ tủi thân, cố ý làm nũng: “Mạo Mạo đang đuổi em đi đấy, em về đây.”
“Anh đưa em về.” Lăng Nguyệt lập tức đứng dậy.
Chu Mỹ Tây trừng mắt nhìn anh, không giữ lại chút nào luôn sao?
“Em tự về được.” Cô bướng bỉnh nói.
“Em đâu có lái xe đến.” Lăng Nguyệt nhắc nhở.
Ồ nhỉ.
“Vậy anh đưa em về đi.”
Lăng Nguyệt không nhịn được bật cười, không tiếp tục trêu cô nữa, dịu giọng nói: “Mạo Mạo làm gì có chuyện đuổi em? Nó thích em nên mới nằm ở chỗ em từng ngồi đấy.”
Mạo Mạo “meo~” một tiếng, như thể đang thừa nhận.
Lăng Nguyệt vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng: “Ở lại với anh thêm chút nữa, nhé? Còn sớm mà.”
“Được thôi.” Chu Mỹ Tây hất cằm, ra vẻ kiêu kỳ, “Vì anh đã mở lời rồi mà.”
Lăng Nguyệt khẽ cong môi cười, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Anh ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nhìn cô, lồng ngực thoáng nóng lên.
Khoảnh khắc này, anh kinh ngạc nhận ra rằng bản thân chẳng có chút suy nghĩ hỗn loạn nào, chỉ đơn thuần muốn được ở bên cô, không muốn cô về quá sớm.
Chơi game là không thể tiếp tục rồi, Chu Mỹ Tây mở lại chương trình tạp kỹ mà cô đang xem dở lúc ăn cơm. Cô nghiêng người tựa vào người anh, vừa nghịch ngợm bóp bóp cơ tay anh, vừa trò chuyện vu vơ.
Trong chương trình, một nam khách mời đang chia sẻ quan điểm: “Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Đối với đàn ông, tình cảm đạt đến đỉnh điểm vào khoảnh khắc tỏ tình, sau đó dần dần đi xuống. Còn với phụ nữ, tình cảm sẽ bắt đầu tăng dần từ thời điểm đó.”
Chu Mỹ Tây quay sang hỏi Lăng Nguyệt: “Anh thấy đúng không?”
Lăng Nguyệt thầm nghĩ, chương trình gì mà nói chuyện thiếu trách nhiệm thế này? Thể loại này mà cũng lên được sóng à? Muốn tạo mâu thuẫn gia đình hay gì? Thế là anh nghiêm túc giải thích: “Anh ta không thể đại diện cho tất cả đàn ông. Kiểu tư tưởng này đa phần là cái cớ vụng về để bào chữa cho việc rút lui. Nếu thật sự như anh ta nói thì đàn ông vốn dĩ không phải loài sinh vật thích hợp để yêu đương.”
“Vậy tình cảm của anh đạt đỉnh điểm vào lúc nào?” Chu Mỹ Tây lờ đi lời anh, nheo mắt nhìn anh hỏi tiếp: “Bây giờ là đỉnh cao à?”
Câu hỏi này thực chất có bẫy, trả lời kiểu gì cũng không thể làm người ta hài lòng. Nếu nói là bây giờ, vậy chẳng phải sau này sẽ chỉ có đi xuống? Nếu nói chưa tới, thì càng nguy hiểm hơn, ý là tình cảm vẫn chưa đủ sâu đậm sao?
“Có lẽ vậy?” Lăng Nguyệt không chắc chắn lắm, “Anh cũng không biết giới hạn trên của mình là đâu.”
Anh nghĩ một lúc, dùng cách so sánh để giải thích: “Anh thích mèo con và thích Mạo Mạo, nhưng đó là hai cảm giác khác nhau.”
Chu Mỹ Tây chớp mắt: “Ừm?”
“Thích mèo con là vì chúng dễ thương, còn thích Mạo Mạo là vì nó là con mèo của anh.” Lăng Nguyệt nhẹ nhàng nói, “Ban đầu anh thích Chu Mỹ Tây là vì em chính là em, nhưng bây giờ anh thích em vì em là bạn gái của anh. Cảm giác thích Chu Mỹ Tây có thể đã đạt đỉnh vào giây phút tỏ tình, nhưng tình cảm dành cho bạn gái Chu Mỹ Tây thì không có giới hạn.”
Ồ, người này nói lời đường mật cũng ra dáng lắm chứ nhỉ?
Chu Mỹ Tây khoác tay ôm lấy cổ anh, cười khẽ: “Miệng ngọt thế, lại đây cho em hôn một cái nào.”
Lăng Nguyệt thuận theo cúi đầu hôn cô.
Bầu không khí lãng mạn thế này, sao Chu Mỹ Tây có thể dễ dàng buông tha anh? Bàn tay ôm cổ anh bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng lướt xuống bờ ngực rắn chắc, lần theo đường nét thon gọn của eo, trượt đến vùng bụng, trêu đùa vài cái, liền bị anh nắm lấy cổ tay giữ lại.
Môi Lăng Nguyệt rời khỏi cô, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khó dò, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Đừng nghịch nữa.”
Chu Mỹ Tây nhướng mày, cổ tay khẽ xoay, thoát khỏi tay anh: “Chỉ thế mà cũng gọi là nghịch sao?”
Lăng Nguyệt vốn không dùng nhiều sức, cô dễ dàng thoát ra. Cô mỉm cười đầy khiêu khích, đầu ngón tay lại lướt xuống: “Ở đây là cấm địa à? Thế còn chỗ này thì sao?”
“Đừng làm loạn.” Lăng Nguyệt nói, hơi ấm nhẹ nhàng phớt qua làn da, tạo nên cảm giác ngứa ngáy khó tả. Anh lập tức siết chặt cơ bụng, hơi thở chững lại, nhưng chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo cô, hoàn toàn không có ý định cản lại hành động của cô.
Thế là Chu Mỹ Tây càng trở nên táo bạo hơn. Khoảng cách gần gũi, tư thế ám muội cộng với sự trêu chọc đầy ẩn ý này khiến cô như ý nguyện nhìn thấy người đàn ông trước mặt dần dần đỏ tai, làn da ở cổ cũng phủ một tầng ửng hồng.
Tim anh đang đập nhanh hơn.
Chu Mỹ Tây đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ đó. A, thì ra anh cũng biết căng thẳng sao?
Lăng Nguyệt bị cô nhìn chăm chú với nụ cười trêu chọc, ánh mắt hơi né tránh, trên gương mặt hiếm khi lộ ra chút lúng túng.
Dễ thương thật.
Chu Mỹ Tây không nhịn được, khi anh vừa nuốt nước bọt liền hôn nhẹ lên yết hầu anh. Lăng Nguyệt chợt cứng người, toàn thân run nhẹ.
Chu Mỹ Tây cũng không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy. Ồ, thì ra đây mới thực sự là cấm địa.
Cô hiểu rõ nghệ thuật “muốn bắt trước phải thả”, thấy lửa đã cháy đến mức thích hợp, bèn giả vờ rút lui. Nhưng cô mới chỉ hơi dịch chuyển, còn chưa kịp rời khỏi, cánh tay đang ôm lấy eo cô đã siết chặt hơn.
Lăng Nguyệt lại cúi xuống hôn cô. Một tay anh nắm lấy bàn tay cô vừa mới rời khỏi làn da anh, ý đồ quá rõ ràng, anh cho phép cô tiếp tục, anh thích cảm giác này.
Chu Mỹ Tây mỉm cười, cũng không từ chối, thế là nụ hôn này dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Mọi chuyện cứ vậy mà thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, tự nhiên mà diễn ra trên tấm thảm lông mềm mại dưới ghế sofa.
Khi lưng chạm vào lớp lông êm ái, trong đầu cô bất giác hiện lên lần trước mình và Tiểu Tống cùng ngồi ở đây bóc quà, lúc đó cậu ấy cứ khen thảm trải dày dặn, thoải mái.
Khi ấy họ còn là cấp trên cấp dưới rạch ròi.
Mà giờ đây, đã khác xưa rồi.