• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Mỹ Tây vốn có suy nghĩ là nếu hai người bọn họ sau khi ra ngoài đi hướng bên kia thì cô sẽ giả vờ không nhìn thấy nên không chào hỏi, nhưng không nghĩ đến Lăng Nguyệt vừa đi ra ngoài đã lập tức thấy cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Nguyệt cong môi cười vẫy tay về phía cô một cái, Chu Mỹ Tây cũng chỉ cười cười vẫy tay về phía anh coi như chào lại.

 

A a a a a đúng là đáng chết mà.

 

Lý do cô cảm thấy sụp đổ như vậy là vì đêm giao thừa - đêm 30 cô mặc chiếc áo quà mừng năm mới mà mẹ cô tặng: chiếc áo ngủ bông đỏ thẫm in hình hoa mẫy đơn. 

 

Không nói đến chuyện mặc lên vô cùng nhẹ người còn ấm áp, vốn lúc Tô Thuyên gọi cô xuống lầu thì cô cứ thế mặc nguyên chiếc áo này trực tiếp đi luôn.

 

Thứ nhất là cô nghĩ đã trễ thế này rồi trong chùa cũng không có mấy người, thứ hai cũng không biết trong xe Tô Thuyên còn có người khác.

 

Thứ ba cũng thật sự không nghĩ đến sẽ đụng mặt người quen ở chỗ này.

 

Hơn nữa còn là ông chủ của cô.

 

Chiếc áo bông này mặc lên trông vừa quê vừa béo, lúc trước thi cô lên xe Trương Sùng Vũ cũng có hơi ngạc nhiên, sau đó còn lén cười một lúc lâu.

 

Chẳng qua là cô giả vờ không nhìn thấy mà thôi.

 

Lăng Nguyệt nghiêng đầu nói một tiếng với em gái anh, Lăng Tinh lập tức nghiêng đầu nhìn sang, lúc nhìn thấy cô thì mắt sáng rực lên, tiếp đó hai anh em liền vừa nói chuyện vừa cùng nhau đi về phía cô.

 

Nhìn bộ dáng thì chắc là muốn qua chào hỏi một câu, Chu Mỹ Tây vội vã tách khỏi nhóm người đi nghênh đón.

 

"Chúc Lăng tổng năm mới vui vẻ." Chu Mỹ Tây nói: "Năm mới vui vẻ Lăng tiểu thư, thật đúng là trùng hợp mà."

 

Lăng Nguyệt cười cười với cô, biểu cảm nhìn rất dịu dàng: "Năm mới vui vẻ."

 

"Chúc trưởng phòng Chu năm mới vui vẻ." Lăng Tinh vừa nói vừa sờ túi một cái, sau đó ai ya một tiếng: "Không mang tiền lì xì theo rồi."

 

Thật ra trong túi Chu Mỹ Tây ngược lại có một đống tiền lì xì, bởi vì sáng sớm mùng một hằng năm đều sẽ có một đám trẻ con đến nhà chúc tết, bình thường cô đều không dậy nổi cho nên sẽ để tiền lì xì qua đêm trong túi áo, cô lấy ra đưa cho mỗi người một bao: "Bao lì xì nhỏ, lấy chút may mắn."

 

Lăng Nguyệt cười đưa tay nhận lấy, Lăng Tinh cũng không từ chối, chỉ là có hơi ngượng ngùng, mới nãy cô chỉ muốn đùa một chút, ngược lại giống như đang nhắc nhở đối phương vậy.

 

"Gọi tôi là Tinh Tinh là được." Lăng Tinh cười nói.

 

"Cô đến cùng với nhóm bạn sao?" Lăng Nguyệt hỏi: "Lúc nãy ở trong chính điện tôi đã nhìn thấy mọi người rồi."

 

"Đúng vậy." Chu Mỹ Tây quay đầu lại tỏ ý, mấy người Tô Thuyên vội vã lập tức vẫy tay chào hỏi với Lăng Nguyệt.

 

Chu Mỹ Tây mặc áo ngủ vẫn tiếp tục trò chuyện với hai anh em Lăng Nguyệt thêm mấy phút, đợi đến tận lúc cuối cùng bọn họ cũng phải rời đi, cô mới thở dài một hơi.

 

Sau khi đi vào bước Lăng Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn cô gái đã đi vào trong điện, mới hỏi Lăng Nguyệt: "Tại sao anh lại nháy mắt cản em qua nói chuyện với cô ấy?"

 

Lăng Nguyệt ngạo nghễ liếc mắt nhìn qua cô ấy: "Em khen áo ngủ người ta mặc làm gì?"

 

Lúc vừa mới khen xong rõ ràng cả người Chu Mỹ Tây đều căng cứng không được tự nhiên.

 

"Em thật sự thấy đáng yêu mà." Lăng Tinh nói: "Sớm biết thế thì em cũng mặc đồ ngủ đi ra ngoài rồi."

 

Lăng Nguyệt: "..."

 

"Anh gửi Weibo của cô ấy cho em đi."

 

"Để làm gì?"

 

"Muốn hỏi đồ ngủ đó."

 

Chu Mỹ Tây vào điện Thần Tài thành kính bái lạy, sau khi ra ngoài lại bị mấy người Tô Thuyên thúc giục đòi tiền lì xì, nói cái gì mà ai cũng phải có phần.

 

Nếu như chỉ có hai người Tô Thuyên và Trình Diệc Nhiên thì dù nói thế nào cô cũng không lấy ra phần tiền lì xì này, giữa bọn họ không có thói quen này, hơn nữa cả hai người đều lớn ngang cô, dựa vào đâu mà cô phải lì xì cho họ chứ.

 

Nhưng bây giờ lại có thêm một Trương Sùng Vũ, Chu Mỹ Tây sĩ diện hại thân, nén đau lòng phát tiền lì xì.

 

Đây coi là chuyện gì chứ, đến thắp hương cầu tiền tài kết quả trong vòng mười phút đã phát ra một nghìn tệ tiền lì xì rồi.

 

Trên đường trở về Chu Mỹ Tây cũng không còn tâm tình nói chuyện, ba người kia thì ngược lại còn thật sự rất vui vẻ, trực tiếp nói là thần tài hiển linh.

 

Chỉ có Chu Mỹ Tây tức giận thôi.

 

Lúc về đến nhà đã sắp ba giờ rồi, Chu Mỹ Tây ngả đầu liền ngủ luôn, cửa phòng cũng bị cô khóa trái luôn, kết quả sáng sớm hôm sau vẫn bị mẹ lấy chìa khóa mở cửa ra.

 

Một đống trẻ con xấu xa chen chúc nhau vào phòng cô, nhào lên giường cô, chồng chất như muốn ép dí cô luôn, Chu Mỹ Tây gầm lên giận dữ: "Có còn muốn được lì xì không hả?"

 

Đám trẻ con vì thế mà quay ngược đi xuống xếp hàng ngay ngắn bên cạnh giường, Chu Mỹ Tây híp mắt ngồi xuống, tay trái đặt lên tay phải khoanh tay lại ngồi ở cuối giường "Ha ha" bắt chước theo tiếng cười hai tiếng, mọi người cũng vì thế mà xếp hàng lần lượt từ cao đến thấp.

 

"Phải nói gì nào?" Chu Mỹ Tây hỏi.

 

"Chúc cô nhỏ năm mới vui vẻ ~" Đám trẻ cười đùa cùng nhau cất tiếng chúc tết, sau đó bắt đầu từ đưa nhỏ nhất bắt đầu cất giọng nói trẻ con mềm ngọt nói như ý cát tường.

 

Chúc mừng cái gì mà phát tài phát lộc, càng ngày càng đẹp, sớm ngày thoát ế, Chu Mỹ Tây nghe được thì cảm thấy hài lòng, phát từng bao lì xì cho mỗi đứa rồi đuổi bọn chúng ra cửa.

 

Nhưng đứa nào đứa nấy không đi mà còn dính bên giường cô, lôi cô muốn cô rời giường đốt pháo với bọn nó.

 

Chu Mỹ Tây mặc dù là con gái một, thế nhưng ba mẹ cô cũng có rất nhiều anh chị em, hơn nữa ba mẹ cô yêu nhau khi cả hai đều đã lớn tuổi, cho nên tuổi của cô và các anh chị em họ chênh lệch khá lớn, ngược lại đám cháu lại thật sự rất thích cô.

 

Đám trẻ con xấu xa này có đuổi thế nào cũng không đuổi được ra ngoài, nhưng còn một đống khách khứa người lớn ngoài phòng khách cô không thể không đi chúc tết.

 

Vì vậy rời giường rửa mặt thay quần áo đi ra ngoài chúc tết xã giao.

 

Trước đây lúc ông nội Chu Mỹ Tây còn sống ở nhà bọn họ, cho nên các bác các bá đều đến nhà họ chúc tết, cho dù ông nội không còn nhưng thói quen này vẫn tiếp tục.

 

Chu Mỹ Tây còn thật sự rất thích các bác các bá, vì họ cũng đều coi cô như trẻ con trong nhà, không hỏi công việc không hỏi chuyện kết hôn, mỗi lần gặp đều khen cô xinh đẹp.

 

Cô cúi đầu chúc năm mới một vòng thu về một xấp tiền lì xì, sau đó cầm lấy canh gà bố cô nấu cho cô lúc cơm tất niên ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh sô pha, vừa uống canh vừa nghe người lớn trò chuyện này kia.

 

Cuối cùng là mẹ cô không cho cô nghe nữa, đuổi cô xuống lầu cùng đi chơi với bọn trẻ con.

 

Chu Mỹ Tây làm vương của đám trẻ dẫn theo bọn chúng chơi hơn nửa ngày ở khu đồ chơi trong tiểu khu, cả đám đều nô đùa đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cô liền đưa khăn cho chúng lau mồ hôi, đến tận lúc ba cô xuống kêu cả đám về ăn cơm.

 

Sau khi ăn cơm trưa xong người cả một nhà cùng nhau đi dạo chơi trung tâm thương mại. Chu Mỹ Tây không nghĩ ra đầu năm mùng một đi dạo trung tâm thương mại thì có gì vui, liền cương quyết đối chọi với ánh mắt hằm hằm của mẹ cô rồi rúc về ổ chăn.

 

Vừa nằm vừa cảm giác bầu trời đêm tối đen.

 

Đã qua cái tuổi này rồi gặp may mắn hay xui xẻo thì cũng không có quá nhiều rối rắm.

 

Trong nhà rất yên tĩnh, dưới lầu thường thường truyền đến tiếng đốt pháo,  Chu Mỹ Tây đột nhiên cảm nhận được lồng ngực trống rỗng.

 

Trong bụng cũng trống rỗng.

 

Cô xuống giường lấy mấy miếng bánh mật lấp đầy bụng mình trước, trong lúc ăn nhìn thoáng qua điện thoại di động, mới phát hiện trong Wechat có hơn chục tin nhắn mới, còn có hai lời mời kết bạn mới.

 

Trương Sùng Vũ thì cô cảm thấy rất bình thường, cũng là chuyện nằm trong dự tính, nhưng thế mà Lăng Tinh cũng muốn thêm bạn bè với cô?

 

Chu Mỹ Tây có hơi khó hiểu, nhưng cũng chấp nhận lời mời.

 

Lăng Tinh nhắn tin qua cho cô trước, thật sự đúng là hỏi về cái áo ngủ của cô.

 

Trương Sùng Vũ còn hỏi cô có muốn đi xem phim cùng anh ta không.

 

Còn có một cặp bạn bè đồng nghiệp gửi tin nhắn chúc tết đến, còn có một tin nhắn thoại của Lăng Nguyệt.

 

Trước khi nghỉ lễ Lăng Nguyệt có từng nói với cô mùng năm anh phải cùng người nhà qua Ô-xtrây-li-a, năm sau mới về, đến lúc đó cần cô và Tiểu Tống qua nhà anh chăm sóc Mao Mao, tiền lương tính gấp ba.

 

Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đương nhiên rất vui mừng nhận lấy chuyện xui xẻo này.

 

Thế nhưng hiện tại Lăng Nguyệt lại gửi tin nhắn cho cô nói kế hoạch của anh có thay đổi, phải đi sớm hơn.

 

"... Khả năng đêm mai hoặc có lẽ sáng ngày mốt sẽ xuất phát, sau khi xế chiều thì hai người có thể qua." Lăng Nguyệt nói: “Trong tết âm lịch người giúp việc theo giờ ban đầu đang nghỉ, tôi sẽ mời người giúp việc mới buổi trưa mỗi ngày qua quét dọn vệ sinh, cho nên hai người chỉ cần qua chơi với Mao Mao là được rồi, nếu như cần ăn cơm thì nói trước một câu với người giúp việc là được."

 

Chu Mỹ Tây chuyển tin nhắn thoại thành dạng văn bản rồi chụp màn hình gửi sang cho Tiểu Tống rồi nhắn lại cho Lăng Nguyệt: "Dạ được Lăng tổng, chúc ngài ngày nghỉ đi chơi vui vẻ."

 

Tiểu Tống nhanh chóng trả lời lại: “Mẹ nó, sao lại phải đi sớm hơn thế, tôi phải làm sao đây? Bọn tôi còn đang sưởi lửa ở quê đây này.”

 

Chu Mỹ Tây cười gian, cô giàu to rồi, sau đó gửi tin nhắn qua: “Xin lỗi, xem ra tiền lương gấp ba này chỉ có thể để một mình người thành phố là tôi đây được lời trước rồi.

 

Cô thay một bộ quần áo khác trực tiếp rời nhà ra cửa cùng Trương Sùng Vũ đi xem phim.

 

Bởi vì không có ý định phát triển thêm một bước với anh ta cho nên Chu Mỹ Tây cũng không có trang điểm, lúc chấp nhận lời mời của nah ta cũng chỉ đơn giản nghĩ là cứ ngồi nhà thì cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa mấy bộ phim điện ảnh tết âm lịch năm này đều có danh tiếng khá tốt.

 

Cuộc hẹn khá vội vã, sau khi chọn được bộ phim sẽ xem thì thời gian chiếu cũng đã đến gần, Chu Mỹ Tây dừng xe xong thì cả đường đều chạy chậm đến mới không muộn.

 

Trương Sùng Vũ đang cầm bỏng ngô và cola đứng ở cửa rạp chiếu phim chờ cô, anh ta mặc một chiếc áo hoodie có mũ, đội một chiếc mũ len màu nâu, diện mạo càng nổi bật nét tinh ranh hơn, rất giống kiểu người mẫu trên mấy tạp chí cao cấp.

 

Chu Mỹ Tây bỗng nhiên di chuyển cẩn thận hơn, cũng có một chút đau lòng. Hoàn toàn trái ngược với cô tùy tiện nhận lời cuộc hẹn này, có thể cảm nhận được đối phương vô cùng cẩn thận chăm chút cho bản thân, đến gần anh ta còn có thể ngửi được một mùi hương nước hoa nhàn nhạt.

 

"Mặc đẹp trai như vậy sao." Chu Mỹ Tây nói đùa: "Có phải sau khi xem phim xong còn kế hoạch gì không?"

 

Trương Sùng Vũ nghe vậy thì nhìn cô một cái, cô gái này không chút dấu vết tránh ánh mắt của anh ta, anh ta nhất thời nhướng mày.

 

Câu nói đầu tiên đã nói anh ta chau chuốt ăn mặc cẩn thận là vì sau đó còn có kế hoạch, đúng thật là không cho phép bầu không khí giữa hai người có cơ hội nảy sinh chút ám muội nào mà.

 

Trương Sùng Vũ liền cười cười, biết ý mà nói: "Mỗi ngày đều có cái để chơi, cô có muốn đi không?"

 

"Thôi bỏ đi, tôi không thích uống rượu, cả ngày nay phải chơi cùng một đám trẻ con, đã sớm hao hết sức lực rồi."

 

Trương Sùng Vũ lập tức nói: "Tôi cũng không thích uống rượu, hơn nữa nhà tôi còn cấm tôi không được đi ra ngoài vào ban đêm, phải về nhà trước mười hai giờ rưỡi."

 

Chu Mỹ Tây nghe vậy nhịn không nhịn được nhướng mày, nhìn anh ta với vẻ mặt : "Tôi tin anh cái quỷ" Khiến anh ta không nhịn được cười.

 

Trương Sùng Vũ chọn một bộ phim thể loại huyền nghi hài kịch, có thể nói là già trẻ đều thích, Chu Mỹ Tây vô cùng thích.

 

Đi ra ngoài cũng khá tốt, nếu không thì giờ này ở nhà chỉ có thể xem xuân vãn cùng ba thôi.

 

Sau khi xem phim xong thì trung tâm thương mại cũng đóng cửa, bọn họ đi từ cửa hông thang máy vào bãi đỗ xe, Trương Sùng Vũ nói sẽ đưa cô về nhà.

 

"Lần sau anh có suy nghĩ này thì nói sớm một chút." Chu Mỹ Tây tức giận phàn nàn anh ta: "Tôi sẽ không lái thêm xe đến đây nữa."

 

Trương Sùng Vũ còn nói: "Cô để xe lại đây, tôi đưa cô về, ngày mai cô lại tự mình đến lấy xe sau."

 

Chu Mỹ Tây không thể tin nổi nhìn anh ta một cái: ?

 

Trương Sùng Vũ cong môi: "Đùa cô thôi."

 

Chu Mỹ Tây: "Vậy thì anh nhạt quá rồi đó."

 

Trương Sùng Vũ lại bị khẩu âm của cô chọc cười, không nhịn được nói: "Cô đáng yêu thật đó."

 

Chu Mỹ Tây trợn mắt nhìn anh ta: "Anh còn đáng yêu hơn."

 

"Ha ha ha ha ha." Trương Sùng Vũ thật sự có hơi bị chọc cười.

 

Trương Sùng Vũ một đường đưa cô đến bên cạnh xe cô.

 

Chu Mỹ Tây mở cửa xe ngồi vào trong, đối phương đứng bên cạnh xe tay trái anh ta đặt trên cửa xe, tay phải thì chống lên trần xe, hơi khom người hướng vào trong xe nhìn cô, giọng điệu vô cùng có lực hấp dẫn: "Thật không qua ngồi một chút sao?"

 

Chu Mỹ Tây trả lời lại một cách mỉa mai: "Không phải anh bị cấm đi lại ban đêm sao?"

 

Trương Sùng Vũ sờ sờ mũi: "Báo với người nhà một câu là được."

 

Chu Mỹ Tây buồn cười, sau đó cười từ chối: "Không đi, tôi thật sự không thích uống rượu."

 

"Được rồi." Trương Sùng Vũ cũng không miễn cưỡng, lại không nhịn được nói một câu: "Tôi đây cũng về nhà."

 

Chu Mỹ Tây lại lộ ra một vẻ mặt "Thật giả gì đó tôi không tin".

 

"Được rồi." Trương Sùng Vũ không giả bộ nữa, lộ ra một nụ cười xấu xa, "Tôi phải đi một chút, uống một chút đã, lừa cô thì tôi là chó con."

 

Đến chó nhỏ cũng bị anh ta lôi ra rồi, nếu còn tiếp tục trò chuyện thì liền sẽ có hơi mập mờ, Chu Mỹ Tây dừng trọng tâm câu chuyện lại, phất tay một cái về phía anh ta: "Ừm, đi chơi vui vẻ."

 

Dường như đôi mắt cười kia của Trương Sùng Vũ nhìn thấu tất cả tâm tình của cô, anh ta buông tay nói một tiếng ngủ ngon, thay cô đóng cửa xe lại, sau cùng cách cánh cửa xe vẫy vẫy tay nhìn theo cô lái xe đi.

 

Chu Mỹ Tây lâu lắm rồi không mập mờ với người nào, mùi vị cũng tạm được, nhưng mà Trương Sùng Vũ thật sự không phải là gu của cô.

 

Đêm nay cô nằm mơ vài giấc mộng kỳ quái.

 

Cảnh trong mơ đều là về Trương Sùng Vũ và quán bar, cô vẫn luôn hát hò uống rượu, bụng rất căng trướng, cúi đầu nhìn một cái thì thấy bụng bản thân vô cùng lớn, lớn đến mức nhìn như mang thai mười tháng. Hình ảnh vừa chuyển một cái, cô sinh ra một bé gái, một mình nuôi nấng, ở trong mơ cô biết đây là con của cô và Trương Sùng Vũ sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng thấy mặt Trương Sùng Vũ.

 

Thật là xui xẻo mà, sau khi tỉnh lại Chu Mỹ Tây vội vã kêu mẹ cô nấu nước lá cho cô tắm.

 

Buổi trưa cô và Tô Thuyên hẹn nhanh đi ăn thịt nướng, thời tiết hôm nay khá tốt, các cô liền tìm một quán cà phê để vừa uống cà phê vừa nói chuyện.

 

Chuyện đầu tiên Tô Thuyên nói chính là hôm qua cô và Trình Diệc Nhiên đi uống rượu, nói về DJ của quán bar mới mở một chút, nói người ta cũng không tệ lắm, sau đó bỗng nhiên liếc mắt về phía Chu Mỹ Tây hai giây.

Chu Mỹ Tây bỗng lập tức có linh cảm, quả nhiên câu tiếp theo Tô Thuyên liền nói: "Tối hôm qua lúc đang uống thì gặp Trương Sùng Vũ."

 

Chu Mỹ Tây: "..."

 

Tô Thuyên cười mà như không cười nhìn Chu Mỹ Tây nói: "Hai người các cậu thế mà dám lén lút hẹn hò sau lưng tớ."

 

"Làm gì có lén lút hẹn hò gì chứ, anh ta rủ tớ đi xem phim, không phải tớ hẹn cậu mà cậu nói không có hứng thú sao." Vẻ mặt Chu Mỹ Tây vô tội, chính là đêm hôm đi thắp hương các cô bàn nhau xem tết âm lịch nên đi làm gì, Tô Thuyên tỏ vẻ bản thân không có chút hứng thú xem phim nào.

 

Nếu không phải thế thì Trương Sùng Vũ cũng sẽ không hẹn cô đi xem phim mà.

 

"Không có hứng thú nhưng không phải là tớ cũng nói lúc nào rảnh có thể đi xem cùng cậu sao." Tô Thuyên hừ một tiếng: "Thôi bỏ đi, tớ nào có đẹp trai, có mị lực đâu."

 

Chu Mỹ Tây bị giọng điệu chua chát của cô chọc cười: "Cậu còn không biết tính tớ sao? Tớ đâu có thích như thế đâu."

 

"Xong rồi." Tô Thuyên nói: "Khó trách tối qua tớ thấy anh ta trông có vẻ hơi tâm trạng, xem chừng là bị động chạm đến lòng tự trọng của đàn ông rồi, càng không chiếm được càng muốn có."

 

"Thế tớ phải làm sao đây?" Chu Mỹ Tây nói: "Làm bạn bè thì còn có thể, còn mấy chuyện khác tớ thật sự không có chút ý định nào đâu."

 

Giấc mơ tối hôm qua chính là tiềm thức chân thật nhất của cô về người kia: Người như Trương Sùng Vũ khiến người khác rất không có cảm giác an toàn.

 

"Tối hôm qua Trình Diệc Nhiên quấn lấy tớ cả đêm, đoán chừng là muốn giúp anh em của mình đây mà, muốn tớ nói mấy câu tốt đẹp trước mặt cậu." Tô Thuyên nói: "Cậu chỉ cần nghe là được, tớ cũng có kết quả để báo cáo."

 

"Được được được." Chu Mỹ Tây lộ ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

 

Cho nên Tô Thuyên Vì bắt đầu dùng đầu ngón tay đếm ưu điểm của anh ta: "Đầu tiên có tiền, nhà anh ta rất giàu, bản thân anh ta cũng rất biết kiếm tiền."

 

"Thứ hai, ngoại hình đẹp trai thì cũng không nói đến, khả năng cũng không phải kiểu mà cậu thích, nhưng không thể phủ nhận là anh ta thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp luôn."

 

"Xong thật ra thì tích cách anh ta cũng vô cùng tốt, tớ nghĩ tính anh ta và tính cậu rất hợp đó, có loại cảm giác vừa lạnh lùng vừa hài hước, hơn nữa cảm xúc của anh ta cũng rất ổn định, tớ chưa từng thấy anh ta nóng nảy lần nào."

 

"Khả năng phẩm rượu cũng rất tốt." Sau cùng cô liền nhỏ giọng thì thầm một câu này để kết thúc công việc.

 

Chu Mỹ Tây buồn cười: "Nghe cậu nói xong tớ cũng có chút lung lay đó."

 

"Cứ xem tình hình đi." Cuối cùng Tô Thuyên tổng kết lại một câu: "Nếu anh ta thật sự muốn theo đuổi cậu thì dù sao cũng phải bỏ ra một chút thành ý, hơn nữa sao mà biết được anh ta có cả thèm chóng chán không, dù sao cũng mới chỉ gặp có ba lần."

 

Chu Mỹ Tây từ chối cho ý kiến mà cười cười.

 

Quán cà phê ở bên cạnh hồ, cành dương liễu rủ xuống, cảnh sắc thời điểm hoàng hôn xuống vô cùng đẹp.

 

Hai người bọn họ nhất thời không rời đi được, ở lại trong nhà hàng ăn một bữa cơm, ăn xong rồi ngồi tiếp đợi đến khi trời tối mới đi.

 

Tô Thuyên về nhà ngủ bù, Chu Mỹ Tây trực tiếp lái xe đi đến nhà Lăng Nguyệt.

 

Sáng sớm hôm nay Lăng Nguyệt bay đi Sydney, thật ra thì sáng sớm ngày mai cô mới sang nhà anh cũng được, chỉ là quán cà phê này cách Túc sơn rất gần, cho nên cô tiện đường đi một chuyến luôn.

 

Như vậy thì ngày mai cũng không cần đặc biệt đến sớm nữa.

 

Lúc cô đến nhà Lăng Nguyệt mở cửa ra thì lại không thấy Mao Mao đâu, cô gọi liền mấy tiếng Mao Mao nhưng cũng không thấy nó chạy ra đón.

 

Chu Mỹ Tây tìm một vòng quanh nhà, nhưng không thấy nó ở lầu một.

 

Cô lập tức gửi một tin nhắn qua cho Lăng Nguyệt, cũng không biết đối phương đã đáp đất hay chưa, nhưng Chu Mỹ Tây đợi một hồi lâu mà cũng không nhận được phản hồi .

 

Cô lo lắng cho Mao Mao, nên cuối cùng vẫn tự ý đi lên lầu hai.

 

Cô đã đến nhà Lăng Nguyệt mấy lần nhưng không gian hoạt động vẫn chỉ ở lầu một, cùng lắm cũng chỉ đi qua nhà ăn và nhà bếp, những nơi khác cô đến nhìn cũng chưa từng đưa mắt nhìn đến.

 

Vừa nãy lúc tìm Mao Mao ở lầu một cô đã nhìn qua bố cục nhà anh một lần.

 

Thật ra không khác lắm so với mấy căn nhà bên bờ biển kia, chỉ là diện tích mỗi phòng cũng phải lớn hơn một nửa, hơn nữa Chu Mỹ Tây còn trùng hợp phát hiện ra phòng của Mao Mao.

 

Đúng là đáng chết mà, Chu Mỹ Tây hận người giàu, phòng của Mao Mao còn to hơn cả phòng ngủ của cô.

 

Lầu hai là phòng khách, thư phòng và phòng ngủ của Lăng Nguyệt.

 

Cửa phòng cơ bản đều được đóng lại, Chu Mỹ Tây không xác định được Mao Mao có thể chạy vào trong hay không, dù sao bình lúc cô đến mèo con đều sẽ chạy ra dụi vào người cô, cho nên cô liền mở từng phòng ra để kiểm tra.

 

Quả nhiên Mao Mao ở trong phòng ngủ của chủ nó.

 

Chu Mỹ Tây đẩy cánh cửa kia ra liền nhìn thấy Mao Mao vùi đầu ngủ trên gối đầu tiên, nhóc con kia nghe thấy tiếng động thì lập tức chui vào ổ chăn.

 

Chu Mỹ Tây không muốn đi tiến vào không gian riêng tư của Lăng Nguyệt cho nên đứng ở cửa gọi vài tiếng, Mao Mao mới lặng lẽ lộ ra một cái đầu, thấy là cô thì nó lập tức kêu "Meo meo" một tiếng sau đó chạy vọt về phía cô.

 

Chu Mỹ Tây khom lưng vớt nó lên, Mao Mao thân mật cọ cọ cái mũi ướt của nó lên người cô.

 

Cô bế Mao Mao đi xuống lầu, chơi cùng nó một lúc lâu.

 

Có thể thấy được Mao Mao hôm nay có hơi buồn rầu vì phải xa chủ như một đứa trẻ xa mẹ, vẫn luôn theo sát cô, cô đi phòng bếp uống nước nó cũng nhắm mắt chạy theo, hơn nữa rõ ràng có chút bồn chồn.

 

Có chút đáng thương.

 

Chu Mỹ Tây mềm lòng mà ở cùng Mao Mao, mãi cho đến mười giờ tối, nó mới có chút tinh thần, bắt đầu chạy khắp phòng.

 

Lăng Nguyệt cũng trả lời tin nhắn của cô: Có thể là nó đang ở trong phòng tôi.

 

Chu Mỹ Tây quay một đoạn video cho Lăng Nguyệt xem, đồng thời báo cáo tình hình với anh: Tôi tìm thấy nó rồi, đúng là ngủ trên gối đầu trong phòng anh, vừa nãy cảm giác nó có hơi ủ rũ, giờ thì khá hơn rồi.

 

Giây tiếp theo Lăng Nguyệt liền gửi sang lời mời gọi video.

 

Từ trước đến giờ bọn họ luôn liên lạc qua tin nhắn, điện thoại cũng rất ít khi gọi, bỗng nhiên nhìn thấy cuộc gọi video đến khiến Chu Mỹ Tây có chút trở tay không kịp.

 

Nhưng cô vẫn nhận cuộc gọi trước.

 

Trên màn hình điện thoại xuất hiện gương mặt Lăng Nguyệt, anh mặc áo ngủ ngồi dựa ở trên giường, bên cạnh chỉ bật duy nhất một cây đèn đế thấp cho nên ánh sáng có hơi mờ tối, càng lộ ra gương mặt sâu sắc của anh.

 

"Lăng tổng." Chu Mỹ Tây vẫy tay chào hỏi anh: "Ngài vừa mới đến nhà sao?"

 

Hiện tại bên Sydney đã là hai giờ sáng rồi.

 

"Đến từ chiều rồi, lúc cô gửi tin nhắn cho tôi trùng hợp là tôi đang ngủ." Giọng Lăng Nguyệt vẫn còn hơi khàn khàn "Mao Mao thế nào rồi?"

 

"Tôi chơi với nó một lúc, hiện tại đã ổn hơn rồi." Chu Mỹ Tây quay đầu gọi Mao Mao đang chơi bóng bên cạnh bàn trà, chuyển sang camera sau để Lăng Nguyệt có thể thấy nó.

 

Mèo con không hiểu được điện thoại di động, nhưng nó nghe thấy giọng của chủ mình, cho nên nhảy lên sô pha bắt đầu kêu meo meo meo meo, một tiếng lại gấp gáp hơn một tiếng.

 

Lăng Nguyệt nghe được tiếng Mao Mao kêu thì tim cũng muốn nhũn ra luôn, anh dỗ dành nó, giọng điệu vô cùng kiên trì dịu dàng, cuối cùng Mao Mao cũng không kêu nữa, ấm ức ghé đầu vào đầu gối Chu Mỹ Tây, lại bắt đầu rầu rĩ không vui.

 

"Có thể là do đổi người giúp việc mới, Mao Mao vẫn chưa thích ứng được." Lăng Nguyệt nói: "Có phải hôm nay nó chưa ăn gì hết đúng không?"

 

"Dạ." Chu Mỹ Tây đưa camera về phía bát mèo của Mao Mao: "Vẫn còn nhiều thức ăn như này."

 

Nhất thời Lăng Nguyệt có hơi.

 

"Lăng tổng, có phải từ trước đến giờ Mao Mao chưa bao giờ ra khỏi nhà không?" Chu Mỹ Tây vu.ốt ve đầu Mao Mao hỏi: "Bám người như thế, lại còn mẫn cảm nữa."

 

"Đều không phải." Lăng Nguyệt ở phía bên kia màn hình nở nụ cười: "Nó là mèo du học đó."

 

Chu Mỹ Tây được một vố kinh ngạc: "Nó còn từng ra nước ngoài?"

 

"Đúng đó, nó được tôi nhận nuôi trong lúc đi du học, tôi mang theo nó qua rất nhiều nước, trước đây nó không như vậy đâu." Lăng Nguyệt nói: "Khả năng nguyên nhân vẫn là việc thay đổi người giúp việc."

 

Thay đổi người giúp việc hơn nữa anh còn không ở nhà cho nên Mao Mao chưa thích ứng được.

 

Chu Mỹ Tây gãi gãi cằm Mao Mao, một ý nghĩ nảy lên trong đầu cô, nàng quay màn hình điện thoại di động lại thử hỏi: "Lăng tổng, nếu không thì tôi mang Mao Mao về nhà tôi ở hai ngày được không?"

 

Đề nghị này khiến Lăng Nguyệt bất ngờ chớp mắt một cái, anh chần chờ vài giây, Chu Mỹ Tây thấy thế vội vã lập tức giải thích nói: "Nếu như không tiện thì thôi, mỗi ngày tôi đều đến cũng giống vậy mà."

 

Hình như là có hơi đánh bạo rồi, nhưng cô nghĩ nếu buổi tối Mao Mao một mèo ngủ một mình ở nhà như vậy thì đáng thương lắm.

 

"Không phải tôi không tiện mà là tôi sợ người nhà cô không tiện." Lăng Nguyệt nói: "Cũng sợ Mao Mao không thích ứng được, đến lúc đó thì sẽ mang thêm phiền phức cho cô."

 

Ở nhà anh thì mỗi ngày đều sẽ có người giúp việc đến cho ăn đổi nước, nếu đến nhà cô thì ăn uống vệ sinh cô đều sẽ phải tự xử lý, đối với người chưa từng nuôi mèo mà nói sẽ rất phiền phức.

 

"Tôi không vấn đề, về nhà thì cũng chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm thôi." Chu Mỹ Tây liền vội vàng nói: "Nếu thật sự không làm được thì tôi sẽ đưa Mao Mao về lại nhà anh."

 

Thời điểm bọn họ nói chuyện điện thoại, camera điện thoại Chu Mỹ Tây vẫn luôn quay Mao Mao, lúc này nó đang nằm bên chân Chu Mỹ Tây, liên tục cọ đầu vào chân Chu Mỹ Tây, vô cùng quyến luyến.

 

Lăng Nguyệt nhìn màn hình liền thay đổi chủ ý trong nháy mắt: "Có thể, nếu như cô không thấy phiền thì được."

 

Để mèo con ở một mình đúng là không ổn lắm.

 

Mao Mao cũng rất thích Chu Mỹ Tây.

 

"Thật sao?" Chu Mỹ Tây nhảy cẫng lên, để mao mao vùi bào trong phòng cô hơn, hôn mạnh cái đầu dưa nhỏ của nó một cái, hưng phấn mà nói: "Mao Mao qua nhà chị ở vào ngày có được không? Ngày nào chị cũng sẽ chơi với em."

 

Mao Mao: Meo ~

 

Chu Mỹ Tây đến phòng Mao Mao lấy một ít đồ hộp và túi thức ăn cho mèo nhỏ, lại nhặt thêm một ít đồ dùng bình thường nó hay dùng dưới sự chỉ đạo của Lăng Nguyệt, sau đó nhét Mao Mao vào balo mèo cùng với chậu cát mèo lên ghế sau xe.

 

Mao Mao meo meo meo meo kêu liên tục, nhưng không còn ủ rũ nữa.

 

Cô mang Mao Mao mang về nhà.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK