• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: ”Anh thích em”

Vừa quay đầu lại, Chu Mỹ Tây đã thấy mẹ mình đang đứng ngẩn ra, trên mặt viết đầy những câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng. Cô vội vàng kéo mẹ đi vào khu chung cư, phía sau còn nghe thấy tiếng xe chạy xa dần. Lúc này, mẹ cô mới gấp gáp truy hỏi:

“Hai đứa là sao đây? Đang yêu nhau à? Bắt đầu từ khi nào? Lần này chẳng lẽ hai đứa đi cùng nhau?”

“Không có, không có, không có! Con đi công tác một mình. Anh ấy chỉ biết con không về được nên đến đón thôi.” Chu Mỹ Tây vội vã lấp liếm, “Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh.”

Nhưng mẹ cô lại bám ngay vào điểm quan trọng nhất:

“Không yêu nhau mà con lại nhào tới ôm người ta?”

Bảo bà đừng nghĩ nhiều? Mẹ cô cười khúc khích trêu chọc: “Con gái mà cũng làm lưu manh thế à?”

Thấy mẹ không có ý định tra hỏi hay chỉ trích gì, Chu Mỹ Tây bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cô làm nũng, ôm lấy cánh tay mẹ:

“Aiya~ mẹ không hiểu đâu, bọn con đang trong giai đoạn mập mờ mà!”

Thật ra, suốt quãng đường về, cô vẫn luôn hối hận vì lúc ở sân bay, khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô lại không ngay lập tức nhào vào lòng anh. Trong tình huống và bầu không khí ấy, vậy mà cô lại chần chừ, nghĩ lại chỉ thấy tiếc đứt ruột.

Nếu khi nãy không ôm anh, có lẽ cả ngày hôm nay cô sẽ bứt rứt không yên mất.

Cái ôm ấy đến bất ngờ và đầy cảm tính, nhưng may mắn thay, cả Lăng Nguyệt lẫn mẹ cô đều không khiến cô cảm thấy ngại ngùng.

Nghĩ đến vòng tay ấy, Chu Mỹ Tây lại vô thức mỉm cười ngốc nghếch.

Mẹ cô nhìn mà càng cười tươi hơn, tiếp tục trêu chọc:

“Giới trẻ bây giờ, mới mập mờ thôi mà đã ôm ấp thế rồi sao?”

“Đừng nói nữa mà mẹ!” Chu Mỹ Tây vội vàng lấy tay che miệng mẹ.

Dù bị trêu ghẹo, nhưng mẹ cô thật lòng không phản đối chuyện con gái chủ động. Hơn nữa, bà thấy rất rõ—khi con gái bà nhào vào lòng người đàn ông ấy, anh ta đã không giấu nổi niềm vui và sự trân trọng.

Con gái bà cuối cùng cũng sắp thoát kiếp độc thân rồi.

Chu Mỹ Tây ngủ suốt một ngày, đến hơn sáu giờ mới bị mẹ gọi dậy ăn cơm.

Vừa bước ra khỏi phòng, mùi đồ ăn thơm phức đã ập đến, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Quả nhiên, dù có ăn bao nhiêu bữa tiệc sang trọng ở khách sạn, cũng không thể nào ngon bằng cơm bố nấu.

Ăn xong, cô vẫn thấy buồn ngủ, vội đi tắm rồi lại leo lên giường. Vừa mới nằm xuống, chuông điện thoại đã vang lên, nhạc chuông riêng của Lăng Nguyệt.

Chu Mỹ Tây nhếch môi cười, bắt máy:

“Alo?”

Vừa nói ra cô đã lập tức che miệng lại, trời ạ, chính cô cũng không dám tin mình lại cố ý nói giọng đáng yêu như vậy!

Bên kia, giọng Lăng Nguyệt vang lên, mang theo ý cười rõ ràng:

“Ăn no chưa?”

“No rồi ạ.”

Lúc ăn cơm, anh có nhắn tin hỏi cô dậy chưa, cô còn chụp ảnh mấy món bố nấu gửi cho anh xem nữa.

“No rồi thì có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Lăng Nguyệt hỏi: “Ngắm  trăng chẳng hạn.”

“Đi đâu dạo chứ?”

“Gần nhà em.” Anh nói, “Anh đang trên đường qua đó, chắc khoảng mười phút nữa sẽ tới.”

Chu Mỹ Tây lập tức bật dậy: “Được thôi!”

Cô nhanh chóng thay một bộ đồ khác, xõa tóc xuống, rồi xỏ dép, cầm điện thoại chạy xuống nhà.

Lăng Nguyệt đỗ xe bên lề đường cạnh khu chung cư. Ở đây không có đèn đường, cũng chẳng có nhiều người qua lại. Chu Mỹ Tây vừa bước tới đã thấy ngay chiếc xe của anh.

Xe chưa tắt máy, đèn pha thì đã tắt, chỉ có ánh đèn trần ấm áp trong xe đang sáng lên. Lăng Nguyệt ngồi ở ghế lái, dưới ánh đèn vàng dịu, từng đường nét khuôn mặt đều sắc nét đến lạ, thậm chí ngay cả những sợi tóc cũng ánh lên màu ấm áp.

Trái tim Chu Mỹ Tây nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ, mang theo cảm giác vừa ngọt ngào vừa phấn khích.

Lăng Nguyệt lập tức nhìn thấy cô. Anh đẩy cửa bước xuống xe, một tay đút túi, tựa người vào thân xe, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.

Đẹp trai đến mức khiến tim rung động.

Thật ra, Chu Mỹ Tây rất mê gương mặt của anh, chỉ là trước đây cô luôn cố gắng kiềm chế, không dám để lòng mình rung động mà thôi.

“Còn ăn được gì không?” Lăng Nguyệt đứng bên xe, nhìn cô hỏi, “Anh mang trà sữa và bánh ngọt cho em này.”

Ôi chao.

Câu “mang trà sữa” này phát ra từ miệng Lăng Nguyệt sao mà nghe lạ lẫm quá! Chu Mỹ Tây bật cười: “Trà sữa thì được, còn bánh ngọt để mai em mang đến công ty ăn sáng vậy.”

Lăng Nguyệt khẽ cười, cúi người lấy ly trà sữa từ ghế phụ đưa cho cô. Chu Mỹ Tây có đôi tai rất thính, ngay khoảnh khắc anh vừa xoay người lấy đồ, cô đã nghe thấy một tiếng “Mạo Mạo” khe khẽ.

Cô kinh ngạc reo lên: “Mạo Mạo? Anh mang Mạo Mạo theo thật sao?”

Từ trong xe, một tiếng “Meo~” vang lên, to hơn, rõ ràng hơn.

“Nó ở ghế sau.” Lăng Nguyệt còn chưa nói hết câu, Chu Mỹ Tây đã phấn khích mở cửa xe, nhanh chóng chui vào trong.

“Mạo Mạo iu ơi~” Cô dịu dàng đưa tay vu.ốt ve, “Lâu quá không gặp rồi nha~”

Mạo Mạo vươn mình lười biếng trên ghế, vừa thấy tay cô vươn tới, nó lập tức nằm lăn ra, để lộ chiếc bụng mềm mại.

Vu.ốt ve thôi vẫn chưa đủ, Chu Mỹ Tây chỉ hận không thể úp cả mặt vào bộ lông mềm mịn ấy.

Lăng Nguyệt cầm ly trà sữa, từ phía bên kia lên xe. Khi cánh cửa xe khép lại, không gian lập tức trở nên kín mít, bầu không khí cũng theo đó mà thay đổi.

Chu Mỹ Tây không quay sang nhìn anh, chỉ ôm Mạo Mạo vào lòng, dùng đầu ngón tay xoa xoa lớp đệm thịt mềm mại trên bàn chân nhỏ của nó.

Mạo Mạo có vẻ không thích, rụt chân lại, sau đó thuận thế trèo lên, bắt đầu nhào bột trên đùi cô. Nhưng mới vừa nhào được hai cái, nó đã bị Lăng Nguyệt nhanh tay nhấc bổng lên.

Bị cắt ngang giữa chừng, Mạo Mạo giận dỗi kêu lên, rồi ôm lấy cổ tay anh, há miệng ra như muốn cắn.

Lăng Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt “Hửm?” một tiếng.

Lời nói ấy mang theo sự uy hiếp rõ ràng, khiến Mao Mao lập tức buông miệng, quay mặt sang hướng khác, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nhẹ nhàng cọ cọ làm nũng.

Đáng yêu quá đi mất.

Chu Mỹ Tây xoa đầu nó, giả bộ nghiêm túc trách móc Lăng Nguyệt: “Không được hung dữ với Mạo Mạo.”

Lăng Nguyệt nhướn mày: “Anh hung dữ? Rõ ràng nó định cắn anh trước.”

“Cắn một cái thì có sao đâu? Mạo Mạo cắn cũng đâu có đau.” Chu Mỹ Tây chống cằm nói, “Đúng không Mạo Mạo? Toàn bị bắt nạt thôi.”

Mạo Mạo phối hợp kêu lên một tiếng, như thể đang hùa theo cô vậy.

“Đi về với chị nhé, ở nhà chị còn có món gà khô lần trước mua cho em đấy.” Chu Mỹ Tây ngọt giọng dụ dỗ, “Em thích ăn lắm mà, đúng không?”

Mạo Mạo nghe đến đồ ăn lập tức hưng phấn, vội vàng trèo lên người cô, nhưng chưa kịp leo lên đã bị Lăng Nguyệt ôm ngang eo, nhẹ nhàng nhấc bổng lên rồi nghiêm túc dạy dỗ: “Tỏ ra có chút bản lĩnh đi nào.”

“Nó muốn theo em mà.” Chu Mỹ Tây chu môi, “Anh lấy tư cách gì ngăn cản?”

Lăng Nguyệt cười khẽ: “Anh nào dám ngăn cản? Chỉ là muốn cho nó một danh phận thôi. Không thể cứ thế mà ở nhà em mãi, không rõ ràng, không danh không phận được.”

Lời nói của anh mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy, ánh mắt chăm chú đến mức khiến Chu Mỹ Tây bất giác tim đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng lên, đôi tai cũng như sắp bốc khói. Cô hơi né tránh ánh nhìn của anh, lúng túng lẩm bẩm: “Tết nó cũng ở nhà em đấy thôi, lúc đó sao anh không nói là không danh không phận?”

“Tết anh còn trả tiền làm thêm giờ.” Lăng Nguyệt bật cười, “Chẳng lẽ bây giờ cũng phải bỏ tiền để em với nó ‘tình nguyện đôi bên’ à?”

Chu Mỹ Tây bật cười khúc khích, phối hợp hỏi lại: “Vậy nó muốn danh phận gì đây?”

Lăng Nguyệt ra vẻ trầm tư, rồi khẽ thở dài, giọng điệu mang theo chút bi thương giả vờ: “Ít nhất cũng phải gọi em là mẹ chứ? Mạo Mạo từ bé đã không có mẹ, thật ra nó rất thiếu thốn tình thương mẫu tử.”

Chu Mỹ Tây vừa buồn cười vừa căng thẳng, “Vậy chẳng lẽ muốn đưa Mạo Mạo về nhà chơi, em còn phải cưới anh trước?”

Lăng Nguyệt cũng không nhịn được cười, nhưng ngay sau đó, anh nghiêm túc trở lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Thật ra… là anh muốn một danh phận.”

Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, như thể không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt ấy. Điều đó khiến Chu Mỹ Tây có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc này, Lăng Nguyệt lại khẽ cười, anh hơi nghiêng người, giọng nói trầm thấp, dịu dàng nhưng mang theo sức ép vô hình: “Em sớm đã nhận ra rồi, đúng không?”

Chu Mỹ Tây không phân biệt được đây là câu hỏi hay khẳng định. Giọng điệu anh tuy mềm mại nhưng lại có sức cuốn hút mãnh liệt, đôi mắt sâu thẳm kia dán chặt vào cô, khiến cô đỏ bừng mặt, nhiệt độ nhanh chóng lan từ tai xuống tận cổ.

“Cái gì cơ?” Anh không nói thẳng, cô đành giả vờ ngây ngô.

Nhưng Lăng Nguyệt không còn ý định vòng vo nữa, anh trực tiếp thừa nhận:

“Anh thích em.”

Thế giới của Chu Mỹ Tây bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn bốn chữ ấy vang vọng trong đầu cô, như thể có hiệu ứng âm thanh vây quanh, từng tiếng từng tiếng chạm vào tim cô.

Dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi chính tai nghe anh nói ra điều đó, tim cô vẫn đập loạn nhịp, đầu óc như thiếu oxy mà trở nên mơ màng.

Lúc này, dù có giả vờ ngây thơ đến đâu cũng không che giấu được nữa. Cô nóng bừng cả người, không cần nhìn cũng biết chắc chắn tai và cổ đã đỏ ửng.

“Sao không dám nhìn anh?” Lăng Nguyệt hơi nghiêng đầu, giọng điệu thoáng vẻ thích thú, “Em đang ngại sao?”

Ai ngại chứ?!

Chu Mỹ Tây rất muốn phủ nhận, nhưng vừa ngẩng đầu chạm phải ánh mắt anh, cô lập tức thua trận.

Rõ ràng đến thế sao?

Buồn cười thật, rõ ràng người được tỏ tình là cô, tại sao lại lâm vào thế bị động thế này?

Lăng Nguyệt thấy vậy khẽ cong môi, truy hỏi:
“Em không thích anh à? Rõ ràng đã ôm anh rồi.”

Chu Mỹ Tây ôm mặt, lẩm bẩm:
“Có ai tỏ tình mà hung dữ vậy không?”

Lăng Nguyệt lập tức nhận lỗi, dịu giọng lại, thanh âm trầm thấp quyến rũ:
“Làm bạn gái anh nhé? Em đồng ý thì Mạo Mạo có thể theo em về ngay, anh còn mang theo cả chậu cát mèo rồi.”

“Làm sao anh đoán trước được hết vậy?” Chu Mỹ Tây bật cười, ôm Mạo Mạo vào lòng hôn lên chiếc mũi nhỏ xinh của nó.
“Nhà em có đầy đủ hết rồi, từ đồ ăn, đồ chơi đến cả chỗ đi vệ sinh. Mạo Mạo, tối nay ngủ với chị nhé?”

Cô vừa nói vừa nhìn về phía Lăng Nguyệt. Anh phản ứng rất nhanh, hiểu ngay ý cô, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, đôi mắt dịu dàng nhắc nhở:
“Cẩn thận nó nửa đêm leo lên giường em quẩy banh nóc đấy.”

“Không sao, chúng ta cùng quẩy.” Chu Mỹ Tây cười tủm tỉm, cúi đầu hỏi Mạo Mạo, “Đúng không Mạo Mạo?”

Mạo Mạo vui vẻ vặn vẹo trong lòng cô, liên tục cọ đầu làm nũng.

Lăng Nguyệt nhìn nó mà thấy lòng mình cũng phơi phới, nhưng… có phải nó quá phấn khích rồi không?

Chẳng mấy chốc, anh nhận ra mình đang… ghen với một con mèo.

Bầu không khí thật tuyệt, cô đang xoa đầu Mao Mao, còn anh thì nghiêng người nhìn cô, ánh mắt nóng rực. Cô bị nhìn đến mức không dám ngẩng lên đối diện với anh.

Có cảm giác nếu ngước lên, anh sẽ hôn cô ngay lập tức.

Muốn hôn thì cứ hôn thôi!

Chu Mỹ Tây hít sâu, vén tóc sang một bên, chuẩn bị tinh thần. Nhưng đúng lúc cô định ngẩng đầu, Mạo Mạo đột nhiên bật dậy, thoát khỏi vòng tay cô, lao thẳng xuống gầm ghế trước.

Sau đó…

Âm thanh cào cát vang lên.

Chu Mỹ Tây và Lăng Nguyệt nhìn nhau.

Hai giây sau, một mùi hương “tuyệt diệu” lan tỏa.

Bất kể ánh mắt có bao nhiêu thâm tình, cũng không thể ngăn cản cái mùi kinh khủng này!

Chu Mỹ Tây lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài, Lăng Nguyệt theo sát phía sau, bầu không khí lãng mạn tan thành mây khói.

Hai người nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.

“Sao mà thúi thế?”

“Anh mới đổi thức ăn cho nó.” Lăng Nguyệt bất đắc dĩ nói, “Bình thường nó đâu có đi vệ sinh vào giờ này…”

Tóm lại, không gian trong xe đã trở thành vùng không thể ở, ngay cả Mạo Mạo cũng chịu không nổi, kêu gào inh ỏi, còn bắt đầu cào ghế xe.

Hôn hít gì cũng đừng mơ nữa!

Bọn họ đành chấm dứt buổi hẹn hò đầu tiên một cách thảm hại.

Lăng Nguyệt đưa cô đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Chu Mỹ Tây vừa định mở cửa xe thì bị anh nắm lấy cổ tay.

“Hửm?” Cô quay đầu lại.

Lăng Nguyệt dùng ngón tay vuốt nhẹ cổ tay cô, xác nhận:
“Vậy là em đồng ý rồi đúng không?”

“Đúng vậy đó.” Sau khi vượt qua nỗi ngại ngùng và bối rối ban đầu, Chu Mỹ Tây đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tự nhiên:

“Bạn trai ạ.”

Lăng Nguyệt yên tâm, nụ cười càng thêm rực rỡ:
“Vậy mai gặp lại.”

“Mai gặp.”

Chu Mỹ Tây mở cửa xe, Lăng Nguyệt buông tay, nhưng ngay khoảnh khắc cô bước xuống, cô lại nghiêng người quay lại, nhanh như chớp hôn nhẹ lên cằm anh.

Lăng Nguyệt sững sờ.

Chu Mỹ Tây luôn là người thích đẩy nhanh tốc độ tiếp xúc thân mật, một phần là do bị cô bạn thân Tô Thuyên ảnh hưởng.

Huống hồ, đứng trước một người đẹp trai cao ráo như Lăng Nguyệt, không thèm thuồng mới là lạ!

Nhìn thấy anh vẫn còn ngẩn người, cô nhịn cười nói:
“Thật ra lúc em ôm anh, em đã nghĩ là chúng ta chính thức ở bên nhau rồi. Nhưng vẫn rất thích nghe anh tỏ tình.”

Lăng Nguyệt lại sững người.

Chu Mỹ Tây cười tít mắt, bỏ lại một câu “Em cũng thích anh” rồi ôm Mạo Mạo nhanh chóng chuồn mất.

Tối hôm đó, cô và Mạo Mạo có một đêm vô cùng ấm áp.

Dĩ nhiên, giấc ngủ thì không được yên ổn lắm.

Mạo Mạo quẩy banh nóc suốt cả đêm, đến tận bốn giờ sáng mới chịu ngủ yên.

Nhưng khi thức dậy, cô lại không cảm thấy mệt mỏi.

Ngược lại, có chút mong chờ, lại có chút hồi hộp.

Hôm nay là ngày đầu tiên của mối tình công sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK