• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên không phải tăng lương không công, cũng không thăng chức không công.

Chu Mỹ Tây vừa được nhận nhiệm vụ thì hôm sau đã bắt đầu tăng ca vất vả làm trâu làm ngựa cho Lăng Nguyệt.

Vào tết dương lịch, Lăng Nguyệt muốn đi biển đón năm mới với bạn bè, Chu Mỹ Tây đã đến đó trước để giúp anh chuẩn bị.

Ngày ba mươi cô nằm ở nhà cả ngày, sáng sớm ngày ba mươi mốt đã ra siêu thị, cô dựa theo danh sách nguyên liệu nấu ăn là Lăng Nguyệt đưa rồi mua đầy đủ, sau đó lái xe đến đó trước.

Gần nơi họ ở có một thị trấn ven biển, hải sản rất rẻ nhưng không có siêu thị lớn, vì vậy hầu hết các vật liệu cần dùng đều được Chu Mỹ Tây mua từ thành phố đến.

Sau khi lái xe hơn một giờ thì Chu Mỹ Tây đi theo định vị để xuyên qua thị trấn nhỏ ven biển, trên đường quốc lộ ven biển, tầm nhìn càng lúc càng mở rộng, phong cảnh cũng càng lúc càng đẹp hơn, Chu Mỹ Tây không nhịn được mà đỗ xe ở ven đường để chụp một bức ảnh.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, biển và bầu trời hòa làm một, có cặp đôi đang chụp ảnh cưới trên bãi biển, gió rất mạnh cuốn cát bay lên cao, khung cảnh giống như cảnh trong một bộ phim điện ảnh.

Lúc này Chu Mỹ Tây đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu không phải vì cô phải tăng ca thì có lẽ cô sẽ không bao giờ ra ngoài để tận hưởng được cảnh đẹp thế này.

Lái xe tiếp một đoạn nữa, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khu biệt thự mình cần đến.

Chu Mỹ Tây lái xe vào sân rồi chuyển từng món đồ trên chiếc xe cắm trại của mình xuống, sau đó cô bật công tắc nguồn điện lên để khôi phục hệ thống điện trong biệt thự.

Hôm trước cô đã đặt lịch với công ty dọn dẹp trong thị trấn để họ đến làm vệ sinh nơi này, sau khi Chu Mỹ Tây sắp xếp đồ đạc xong thì cô lập tức đi kiểm tra từng phòng một.

Bộ chăn ga gối nệm đã được thay mới hoàn toàn sạch sẽ, phòng tắm sạch sẽ như mới, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều đầy đủ. Trong phòng chỉ có một chút mùi ẩm mốc do lâu ngày không có người ở, nhưng cũng chỉ thoang thoảng thoáng qua khi mới bước vào nhà thôi.

Cô hé mở cửa sổng để thông gió, bật hệ thống lọc không khí trong nhà, sau đó còn tiện tay thay tinh dầu thơm mới cho từng phòng tắm.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, tầng một gồm sân vườn, phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, phòng tập thể dục,... Tầng hai có bốn phòng ngủ, tất cả đều có phòng tắm riêng, ngoài ra còn có một phòng thể thao điện tử, tầng trên cùng là một bể bơi có hệ thống nhiệt độ liên tục giữ độ ấm ổn định và sân thượng, đã được vệ sinh sạch sẽ và bơm đầy nước.

Một trong bốn phòng ngủ trên tầng hai có diện tích rộng hơn hẳn, lại có thêm sân thượng riêng, Chu Mỹ Tây đoán chắc có lẽ đây là phòng ngủ chính của Lăng Nguyệt.

Cô kiểm tra mọi thứ một lượt như các phòng khác rồi sau đó quay xuống bếp sắp xếp nguyên liệu.

Đến trưa thì người giao hàng trong thị trấn đã mang hoa tươi và hải sản mà cô đã đặt trước đến, Chu Mỹ Tây mang hải sản đến chậu nước trong nhà bếp để giữ độ tươi, sau đó đem hoa c.ắm vào bình rồi đặt ở phòng khách và mỗi phòng ngủ, khi cô đang đi đi lại lại giữa các tầng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóa mật mã ở cửa chính vang lên.

Chu Mỹ Tây tò mò bước ra xem thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo lông bế theo một đứa bé đi vào, đối phương vừa nhìn thấy cô đã lập tức tỏ vẻ hứng thú, đặc biệt là nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng của Lăng Nguyệt, cô ấy tò mò hỏi: "Ơ, cô là ai thế?"

Chu Mỹ Tây sợ bị hiểu lầm, cô vội vàng đi xuống cầu thang rồi tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là trợ lý của Lăng tổng, Tiểu Chu."

"À, chào cô." Người phụ nữ rõ ràng hơi thất vọng nhưng vẫn lịch sự đáp lại: "Tôi là em gái của Lăng Nguyệt, anh ấy đã thay đổi trợ lý rồi sao?" Cô ấy vừa nói vừa vỗ nhẹ đứa bé trong lòng mình rồi nhắc nhở: "Gọi chị đi nào."

"Trợ lý Tần đang nghỉ phép nên thời gian này tôi tạm thời thay thế." Chu Mỹ Tây giải thích, ánh mắt bất giác nhìn sang bánh bao nhỏ trong vòng tay của đối phương, cậu bé đang m.út môi, đôi mắt tròn xoe như quả nho đen đang chăm chú nhìn cô đầy tò mò, khi bắt gặp ánh mắt của cô, cậu bé ngượng ngùng quay đầu lại rúc vào cổ mẹ để trốn.

Rất dễ thương.

Lăng Tinh không nhịn được cười, cô ấy trêu chọc: "Nhóc con này, có phải con thích ngắm người đẹp lắm không?"

Nghe như thế thì cậu bé lại nghiêng đầu, đôi mắt to tròn len lén nhìn Chu Mỹ Tây lần nữa.

Chu Mỹ Tây đưa tay ra chạm nhẹ vào nắm đấm nhỏ xinh của cậu bé, nhịn không được trêu ghẹo cậu bé: "Ôi, còn nhỏ như thế mà mắt nhìn người đã tốt vậy rồi sao?"

Ngay lập tức hai tai của bánh bao nhỏ đỏ bừng lên.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì cánh cửa lớn lại bị đẩy ra, Lăng Nguyệt ôm một thùng bia bước vào cùng một người đàn ông khác, nhóc con vừa nhìn thấy hai người họ thì ê a kêu lên, còn dùng ngón tay nhỏ xíu mũm mĩm của mình chỉ vào Chu Mỹ Tây.

Chu Mỹ Tây hơi khó hiểu nên quay sang liếc nhìn Lăng Tinh.

Lăng Tinh dở khóc dở cười giải thích lời nói của cậu bé: "Thằng bé đang gọi ba và cậu đến ngắm người đẹp đấy."

"Ừm ừm." Lăng Nguyệt đặt thùng bia xuống, anh trả lời qua loa hai tiếng rồi nhìn Chu Mỹ Tây, khóe môi khẽ cong lên: "Để cô chê cười rồi."

Bỗng nhiên Chu Mỹ Tây cảm thấy mặt mình nóng bừng: "Không đâu, thằng bé rất dễ thương."

Lăng Tinh ôm con rồi đi cùng chồng lên lầu để sắp xếp hành lý, còn Lăng Nguyệt cúi xuống bê thùng bia vào bếp, Chu Mỹ Tây đi theo phía sau anh, nhỏ giọng báo cáo: "Lăng tổng, tôi đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn rồi, có vài thứ không tìm được nên tôi đã chọn nguyên liệu thay thế, chắc vẫn có thể dùng được."

“Ừm.” Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn quanh nhà bếp được cô sắp xếp gọn gàng, chuyện này không nằm ngoài dự đoán của anh nhưng anh vẫn cảm thấy thoải mái: "Cô vất vả rồi."

Mặc dù Tiểu Tần cũng thường xuyên dọn dẹp nhưng không giống có bàn tay phụ nữ được, Chu Mỹ Tây sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy, đến mức trên bếp còn không thấy một giọt nước vương vãi.

Bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân mình đúng là có mắt không tròng, lúc cô mới vào công ty, tạo sao anh lại không nghĩ đến việc kéo cô về làm trợ lý cho mình nhỉ?

“Không vất vả, tôi còn được tính phí tăng ca mà.“ Chu Mỹ Tây mỉm cười rồi hỏi: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước nhé?”

Lăng Nguyệt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay mình rồi đề nghị cô ở lại: "Đã đến giờ này rồi, hay là ở lại ăn trưa rồi đi?"

Chu Mỹ Tây vội vàng xua tay: "Không cần không cần, cảm ơn Lăng tổng, tôi vừa ăn một ít bánh sandwich nên vẫn chưa đói lắm."

Lăng Nguyệt cũng không ép nữa, anh chỉ nói “được” rồi tiến cô ra cửa, đứng đó nhìn theo cô cho đến khi cô lái xe rời đi.

Nghe tiếng xe nổ máy, Lăng Tinh đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy người đã đi rồi thì nhịn không được trách Lăng Nguyệt: "Tại sao anh không giữ người ta lại?"

Lăng Nguyệt nghe hiểu ẩn ý trong câu hỏi của em gái, anh bất đắc dĩ giải thích: "Cô ấy là trợ lý của anh."

Lăng Tinh liếc nhìn anh đầy ẩn ý rồi cười như không cười nói: "Anh nghĩ đi đâu thế hả? Em chỉ nói là Chúc Chúc thích cô ấy, muốn kêu anh giữ cô ấy lại ngồi chơi chút thôi mà.”

Lăng Nguyệt không nói nên lời.

"Anh đổi trợ lý khi nào vậy?" Lăng Tinh vừa nói vừa đi đến ghế sofa, cô ấy nhìn thấy trên bàn trà có cam tươi thì cầm lấy một quả rồi bóc vỏ để ăn: "Nhưng đúng là con gái sẽ làm việc cẩn thận hơn, có hoa rồi có cả trái cây, em vừa lên phòng xem thử thì thấy trong phòng tắm còn có cả tinh dầu thơm nữa."

"Vợ của Tiểu Tần bị trầm cảm sau sinh, anh đã cho cậu ta nghỉ phép ba tháng nên trong thời gian này cô ấy tạm thay thế vị trí của cậu ta." Lăng Nguyệt nói: "Cô ấy là hành chính của công ty, năng lực làm việc rất tốt."

Hơn nữa rất chú trọng đến từng chi tiết nhỏ.

Lăng Nguyệt nhớ rõ khi anh mới đến công ty, ngoài các trưởng bộ phận ra thì người đầu tiên để lại ấn tượng sâu sắc cho anh chính là cô.

Mỗi lần anh đến công ty sớm, anh đều nhìn thấy cô bận rộn trong phòng trà, lau dọn máy móc và mặt bàn, dọn dẹp tủ lạnh và ngăn để trà, mặc dù rõ ràng mỗi ngày công ty đều có nhân viên vệ sinh làm những việc này.

Nhờ cô mà khu pha trà luôn sáng sủa, gọn gàng và sạch sẽ, cái máy pha cà phê đó đã dùng nhiều năm rồi mà vẫn sáng bóng như mới.

Nhân viên hành chính tốt như thế mà vẫn có người nói xấu sau lưng cô, Lăng Nguyệt cảm thấy không đáng thay cô.

Lăng Tinh không nhịn được nhướng mày: "Anh có chút nguy hiểm đấy."

Lăng Nguyệt khó hiểu quay sang nhìn em gái.

"Xinh đẹp như vậy, làm việc lại rất hợp ý anh." Lăng Tinh nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự tinh tường, trên mặt lộ rõ vẻ hóng chuyện: "Vừa hay tính cách cũng khiến anh cảm thấy thoải mái nữa."

"Cô ấy là cấp dưới của anh." Lăng Nguyệt không quan tâm, anh cảm thấy Lăng Tinh đã suy nghĩ quá nhiều rồi: "Hơn nữa bọn anh quen biết nhiều năm rồi."

Hàm ý là: Nếu là mẫu anh thích thì anh đã thích từ lâu rồi.

Lăng Tinh chẳng nói đúng sai: "Anh cũng đâu phải kiểu người yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hơn nữa Trần Tử Ngạn và em cũng đã biết nhau từ nhỏ đấy thôi, em thích anh ấy cũng là chuyện xảy ra trong chớp mắt thôi đúng không?”

Vừa dứt lời thì cô ấy nghe thấy có tiếng cười vang lên phía sau.

Ngay lập tức sắc mặt của Lăng Tinh tối sầm lại.

Trần Tử Ngạn bế Chúc Chúc, nét mặt đầy thích thú: "Trùng hợp ghê, vừa xuống lầu đã nghe thấy có ai đó nhắc đến tên mình."

Lăng Tinh: "... Em đang tỏ tình với chó."

Trần Tử Ngạn: "Ha ha."

Chu Mỹ Tây rời khỏi khu biệt thự nhưng không có ý định về nhà ngay.

Cô ghé qua thị trấn, chọn mua ít hải sản rồi mang đến quán gần đó nhờ chế biến, trước tiên phải ăn một bữa ngon đã.

Hải sản tươi thì không cần nấu nướng cầu kỳ, Chu Mỹ Tây thích là hấp trắng rồi chấm nước sốt, đặc biệt tươi ngọt.

Đang ăn nửa chừng thì cô nhận được tin nhắn kèm phông bao lì xì đỏ tiền lương gấp ba mà Lăng Nguyệt gửi đến, miếng hải sản trong miệng bỗng trở nên ngọt ngào hơn.

Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, công ty có nhân viên mới đến.

Một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy vừa đến thì Chu Mỹ Tây hiểu ngay tại sao phòng nhân sự lại tuyển dụng cô ấy, không nhất thiết phải nhờ vào quan hệ, đối phương đầy sức sống và nhiệt huyết, đây là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, hoàn toàn trong sáng và thẳng thắn.

Nhưng ai cũng thích kiểu đồng nghiệp này, ít nhất thì cô ấy sẽ không trốn tránh công việc.

Vừa vào văn phòng, cô ấy đã khen nước hoa của Tiểu Tống, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với anh ta. Tiểu Tống lập tức xung phong nhận trách nhiệm dẫn cô ấy đi tham quan các phòng ban, hai người gặp nhau như cá gặp nước, đi đến đâu cũng rộn ràng tiếng cười nói.

Đến trưa, Chu Mỹ Tây mời Tiểu Tống và Chung Kỳ xuống lầu ăn món Pháp, đây cũng coi như bữa tiệc chia tay với bộ phận, mọi người đều chúc cô thăng chức tăng lương, chúc Chung Kỳ thuận lợi nhận nhiệm vụ mới.

Trong bữa ăn, Tiểu Tống không khỏi xuýt xoa: "Nhìn Tiểu Ngôn giống hệt cô hồi mới vào làm."

Tiểu Ngôn là nhân viên mới đến đó.

“Thật sao?” Chu Mỹ Tây vừa nhấm nháp miếng gan ngỗng vừa lơ đãng hỏi: “Hồi đó tôi cũng tràn đầy năng lượng thế này à?"

Bản thân cô cũng không nhớ rõ nữa.

Tiểu Tống nói: "Đúng vậy! Miệng ngọt, ánh mắt sáng, cẩn thận tỉ mỉ, mà quan trọng nhất là xinh đẹp. Tôi còn nhớ năm đó ngày nào cô đi làm cũng trang điểm, quần áo chưa từng mặc trùng bao giờ, khi đó thật sự tôi có cảm giác mỗi ngày đi làm như đang đấu võ đài với cô vậy.”

Chu Mỹ Tây bật cười: "Ý anh là bây giờ tôi không xinh đẹp? Không chăm làm nữa à?"

"Không phải, chỉ là cô trông như… xác sống vậy, không còn sức sống nữa. Cô nghĩ mà xem, dạo này một tuần cô trang điểm được mấy lần?" Tiểu Tống hơi tiếc nuối:"Bây giờ ngày nào cô cũng quanh quẩn bên Lăng tổng mà không biết chăm chút bản thân gì cả."

Chu Mỹ Tây mỉm cười: "Tôi cảm thấy mình chẳng có vấn đề gì cả, chính anh cũng từng bảo tôi để mặt mộc còn đẹp hơn trang điểm cơ mà? Chẳng phải anh suốt ngày kêu rốt cuộc cô trét cái gì trên gương mặt xinh đẹp của mình thế à?"

Trước đây dù ngày nào Chu Mỹ Tây cũng trang điểm đi làm, nhưng kỹ thuật trang điểm của cô thực sự không giỏi lắm.

"Hơn nữa mặc áo hoodie với quần thể thao rất thoải mái không phải sao?" Chu Mỹ Tây nói khi mới vào làm mà mùa đông còn mặc tất da với áo khoác dạ, giờ nghĩ lại mới thấy mình ngốc thật.

Tiểu Tống khịt mũi coi thường: "Kỹ thuật trang điểm của cô đúng là thảm họa, nhưng ít nhất cũng phải tô son, kẻ lông mày chút đi chứ?"

"Tôi có tô! Thật đấy!" Chu Mỹ Tây lập tức lấy khăn giấy lau miệng rồi đưa ra cho anh ta xem vết son: “Đây gọi là màu nu.de, anh có hiểu không?"

"Mặt mũi chẳng có tí sức sống nào, hoàn toàn không hợp với cô, cô hiểu không hả?" Tiểu Tống sắp phát điên: "Cô có thể đừng lãng phí khuôn mặt xinh đẹp này được không? Đã sở hữu một gương mặt tinh xảo như vậy mà không biết tận dụng, rõ ràng hợp với màu hồng nhạt hoặc son bóng lấp lánh hơn."

Sau bữa trưa, hai người vừa uống nước vừa thảo luận về kỹ thuật trang điểm, chẳng mấy chốc đã đến giờ làm.

Khi họ trở lại công ty, họ bất ngờ phát hiện trước cổng đặt đầy ghế hồ lô và tạ tay, thậm chí còn có cả một chiếc xe đạp đôi.

Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống nhìn nhau khó hiểu, lần đầu tiên Tiểu Tống có linh cảm chẳng lành, anh ta lập tức đi tìm hiểu tình hình, chốc lát say anh ta vội vàng kéo Chu Mỹ Tây chạy ra ngoài: "Chết tiệt! Phòng gym dưới lầu sắp bỏ trốn rồi! Nghe tin là bị truy thu phí mà không tìm thấy người đâu, thế là dọn đồ bỏ chạy luôn."

Đột nhiên Chu Mỹ Tây giậm chân: "Cái gì? Tôi mới gia hạn thêm một năm cách đây mấy tháng, bảo sao dạo này cứ khuyến mãi mua một tặng một mãi."

Hai người hốt hoảng lao xuống lầu, nhưng khi đến nơi thì phòng gym đã bị dọn sạch không còn gì, ngay cả khung tập xà đơn cũng bị bê đi mất.

Tiểu Tống chạy một vòng bên trong, cuối cùng chỉ vớt vát được hai quả bóng yoga với mấy sợi dây kháng lực.

Chu Mỹ Tây tức đến bật cười.

Hai người bực tức ôm chiến lợi phẩm thu được quay về công ty, nhưng cửa thang máy vừa mở ra thì họ đã chạm mặt Lăng Nguyệt đang ở trong thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK