Tiệc đính hôn của Tô Thuyên được ấn định vào cuối tháng, mọi công tác chuẩn bị từ khách sạn, nghi thức đến quay chụp đều do Trình Diệc Nhiên lo liệu. Cô ấy chỉ cần quan tâm đến váy áo và trang điểm.
Trình Diệc Nhiên đã cùng cô dạo phố suốt hai ngày, nhưng cô vẫn chưa ưng ý bộ lễ phục nào. Cuối cùng, đành phải gọi Chu Mỹ Tây đến ứng cứu. Lúc thấy Chu Mỹ Tây xuất hiện ở cửa tiệm, Trình Diệc Nhiên có cảm giác như ông bụt giáng trần. Ít nhất, cậu ta thấy rõ ràng là chỉ cần cô nàng này đến, sự bồn chồn của Tô Thuyên cũng giảm đi hơn nửa.
Vừa nhìn thấy cô bạn thân, Tô Thuyên lập tức trêu chọc:
“Cuối cùng cũng có thời gian tiếp kiến bọn này rồi hả? Cái ông tổng tài nhà cậu đâu? Sao tuần này không dính nhau như sam nữa?”
Chu Mỹ Tây mặt không đổi sắc, cười hì hì:
“Tất nhiên là bảo bối Thuyên Thuyên của tớ quan trọng hơn rồi.”
Tô Thuyên khẽ hừ một tiếng.
Dưới sự giúp đỡ của Chu Mỹ Tây, chẳng mấy chốc, cô đã chọn được vài bộ lễ phục ưng ý. Khi thử đồ, cả hai lén chui vào phòng thử, rù rì tâm sự.
“Ngủ với nhau rồi chứ?”
“Rồi.”
“Hợp không?”
“Cậu hỏi thừa thế.” Chu Mỹ Tây vừa nói vừa nhướng mày đầy đắc ý, giọng điệu khoa trương: “Không chỉ hợp đâu, mà còn tuyệt diệu khó tả. Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để tớ thấy đời này đáng giá rồi.”
Tô Thuyên bật cười, cười đến ôm cả bụng.
Có Chu Mỹ Tây ở bên, mọi chuyện cứ như trở nên đơn giản hơn. Chọn được váy xong, cả hai lại chuyển địa điểm sang tiệm trang điểm. Trang điểm thì mất hơn hai tiếng, Trình Diệc Nhiên xuống dưới mua cà phê cho hai cô, tiện thể đi lấy trang sức. Khoảng thời gian đó đủ để họ tiếp tục buôn chuyện.
Chu Mỹ Tây thao thao bất tuyệt gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tóm tắt xong tình hình.
Sau khi quyết định phong cách trang điểm, tâm trạng Tô Thuyên nhẹ nhõm hẳn, thậm chí còn nở nụ cười tươi rói với Trình Diệc Nhiên. Cô ấy kéo tay Chu Mỹ Tây đòi đi ăn lẩu. Ba người vừa đến cửa tiệm thì điện thoại Chu Mỹ Tây reo lên.
“Xong việc chưa?” Đầu dây bên kia là giọng Lăng Nguyệt.
“Ừm, giờ bọn em đang đi ăn đây.” Cô hỏi lại: “Anh xong chưa?”
Sáng sớm, anh đi đánh bóng rổ với bạn, trưa lại có một cuộc hẹn bàn chuyện làm ăn, chiều thì đưa Lăng Tinh vào viện thăm một vị trưởng bối đang dưỡng bệnh. Lịch trình còn kín hơn cả cô.
“Anh vừa đưa Lăng Tinh về nhà.” Giọng Lăng Nguyệt có chút uể oải, nhưng vẫn mang theo ý cười: “Nhớ em rồi, có muốn ăn chung không?”
Giọng anh nói tự nhiên đến mức Chu Mỹ Tây chưa kịp phản ứng, đã buột miệng:
“Vậy anh qua đây ăn cùng bọn em không? Bọn em vừa đến quán lẩu… Hả?”
Nói xong, cô cảm thấy tai mình nóng bừng lên.
Lăng Nguyệt khẽ cười, đáp ngay:
“Được, gửi anh địa chỉ, anh đến ngay đây.”
Cùng trong thành phố, chạy xe đến cũng chỉ mất khoảng mười phút. Khi anh bước vào, nồi lẩu trên bàn vừa kịp dọn lên.
Nghe tiếng điện thoại rung, Chu Mỹ Tây ngẩng đầu liền thấy Lăng Nguyệt. Cô còn chưa kịp vẫy tay, anh đã như có linh cảm mà nhìn qua, bốn mắt chạm nhau, cả hai đều khẽ cười.
Anh vòng qua bàn, có phục vụ bưng món đi ngang, chỉ liếc mắt một cái đã khéo léo nghiêng người tránh đường. Từ lúc bước vào, ánh mắt anh vẫn dừng trên người cô.
Nhìn đến mức, lòng cô cũng ấm áp theo.
Thật ra, Tô Thuyên vẫn luôn biết Lăng Nguyệt rất đẹp trai. Vì ngày anh mới vào công ty, Chu Mỹ Tây đã từng chụp lén rồi gửi cho cô tám chuyện. Nhưng bức ảnh đó chỉ là một góc nghiêng mờ mờ trong phòng họp, nhìn không rõ lắm. Chỉ dựa vào góc mặt và dáng người cũng có thể đoán ra khí chất.
Bởi vậy, khi người đàn ông này ngồi trước mặt mình, nhan sắc đập thẳng vào mắt khiến Tô Thuyên có chút choáng váng.
Cô ấy cảm thán:
“Chu Mỹ Tây, cậu đúng là có thể nhịn giỏi thật đấy.”
Chu Mỹ Tây ngơ ngác: “Hả?”
Tô Thuyên nhìn qua Trình Diệc Nhiên, không tiện nói thẳng. Trình Diệc Nhiên lập tức hiểu ý, thay cô ấy tiếp lời:
“Đẹp trai thế này mà đến tận bây giờ cậu mới ra tay?”
Câu nói này khiến cả Chu Mỹ Tây lẫn Lăng Nguyệt đều phì cười.
Chu Mỹ Tây khiêm tốn đáp:
“Nhìn mãi cũng quen thôi.”
Lăng Nguyệt lập tức “Hửm?” một tiếng, quay đầu nhìn cô với vẻ không thể tin được:
“Em nhìn quen rồi à?”
Chu Mỹ Tây bị phản ứng của anh chọc cười, vội xua tay:
“Không không, em đùa thôi mà.”
Lúc này, đồ ăn cũng được mang lên đầy đủ. Trình Diệc Nhiên đứng dậy đi lấy nước chấm, Lăng Nguyệt cũng đi cùng. Hai người đàn ông vừa đi, Tô Thuyên lập tức nhìn bạn đầy ẩn ý:
“Giờ thì cậu cũng được ăn món thượng hạng rồi ha?”
Chu Mỹ Tây mím môi, cười mà không nói, nhưng trong mắt đầy đắc ý.
Đột nhiên, Tô Thuyên phụng phịu:
“Tớ không muốn lấy chồng nữa.”
Chu Mỹ Tây giật mình: “Hả?!”
“Nhìn bạn trai cậu xong, tớ bỗng thấy mình chơi chưa đủ, còn muốn yêu thêm vài anh đẹp trai nữa.” Cô ấy thở dài: “Hay là hủy hôn đi nhỉ?”
“Đồ thần kinh.” Chu Mỹ Tây cười mắng.
Tô Thuyên lập tức cười nghiêng ngả.
Hai người kia đi lấy nước chấm về, còn mang theo mỗi người một bát trà gừng đường cho hai cô uống. Mùa này, nhấp một ngụm trà ấm thật là dễ chịu. Bên bàn cạnh đó, có một cô gái cũng đẩy bạn trai đi hỏi thăm xem trà được lấy ở đâu.
Bữa ăn trôi qua trong không khí vui vẻ. Lăng Nguyệt vốn là kiểu người chỉ cần muốn thì có thể trò chuyện hòa hợp với bất cứ ai. Tình bạn giữa anh và Trình Diệc Nhiên được thiết lập ngay trong lúc đi lấy nước chấm, còn với Tô Thuyên thì nhờ chủ đề về các thương hiệu lễ phục.
Tô Thuyên thấy anh có vẻ rất am hiểu về những chuyện này, lập tức hào hứng bàn luận. Cô ấy kể rằng dạo gần đây đã thử qua rất nhiều thương hiệu, nhưng thích nhất vẫn là một nhãn hàng thiết kế riêng, chỉ tiếc là phải xếp hàng chờ đợi quá lâu, khiến cô sốt ruột không yên.
Lăng Nguyệt liền nói nhà thiết kế chính của thương hiệu đó là bạn anh. Nếu cô ấy cần, anh có thể giúp giới thiệu.
Tô Thuyên mắt sáng rỡ, không chút do dự quyết định sẽ đặt váy cưới của thương hiệu này. Không những vậy, cô còn nhiệt tình mời Lăng Nguyệt đến dự lễ đính hôn của mình.
Lăng Nguyệt nhìn Chu Mỹ Tây, thấy cô chẳng có phản ứng gì đặc biệt mới mỉm cười đồng ý.
Cả nhóm trò chuyện rôm rả (chủ yếu là Tô Thuyên và Lăng Nguyệt hăng say tám chuyện), sau khi ăn lẩu xong, họ còn kéo nhau đến một quán bar nhẹ nhàng để ngồi thêm một lúc. Mãi đến gần mười hai giờ đêm mới tản ra về.
Về đến nhà, lại thêm một màn “rèn luyện thể lực”. Lăng Nguyệt mỗi khi uống chút rượu là khó chiều nhất, cảm giác nhạy bén giảm xuống, bản thân anh cũng thấy khó chịu, đến mức chẳng còn tâm trí nào mà chăm sóc cho Chu Mỹ Tây.
Anh siết cô chặt vào lòng, càng lúc càng chặt hơn, đến khi cả hai đều mệt lả mới chịu dừng lại, hơi thở dồn dập.
Tắm rửa xong, trở lại giường thì đã hai giờ sáng.
Chu Mỹ Tây buồn ngủ đến mức chẳng mở nổi mắt, còn Lăng Nguyệt thì ngược lại, hoàn toàn tỉnh táo. Anh ôm cô đầy lưu luyến, muốn nói chuyện với cô thêm chút nữa.
Anh lầm bầm than thở.
Mai lại thứ Hai rồi, anh chẳng muốn đi làm chút nào.
Nghe vậy, Chu Mỹ Tây mơ màng nhắc anh về cuộc họp sáng mai, bảo anh đi ngủ sớm.
Lăng Nguyệt: “…”
Anh lại càng không muốn đi làm nữa.
Yên lặng một lúc, anh đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay gặp bạn của em, anh vui lắm.” Rồi hỏi thêm, “Đến lúc đó anh có thể đi dự lễ đính hôn không?”
Chu Mỹ Tây nhắm mắt, “Ừ” một tiếng.
Xin cứu với, cô thực sự buồn ngủ lắm rồi.
Lăng Nguyệt cúi đầu hôn nhẹ lên vai cô, môi anh lướt qua làn da cô một cách đầy lưu luyến, giọng trầm thấp thì thầm: “Vậy em ngủ đi nhé, ngủ ngon.”
Cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.
Chu Mỹ Tây vừa chập chờn sắp ngủ, bên tai bỗng nghe giọng nói như gió thoảng: “Anh đã từng kể với em chuyện anh đi Jericho ngắm cực quang chưa nhỉ?”
Chu Mỹ Tây không buồn đáp lại, tiếp tục ngủ.
“Những ngày ở Jericho không được suôn sẻ lắm, đuổi theo cực quang suốt mấy hôm liền mà chẳng thấy đâu. Anh lái xe rất lâu, suýt chút nữa còn không về nổi khách sạn. Vậy mà đến đêm trước khi chuẩn bị rời đi, anh mất ngủ nên đi dạo, không ngờ lại bất chợt gặp bão cực quang.”
“Lúc ấy, anh chẳng thấy nó đẹp đến ngạt thở hay thần kỳ gì cả, mà chỉ cảm thấy cô đơn đến nghẹt thở. Khi đó, anh nhớ em vô cùng, chỉ nghĩ rằng giá mà em cũng có mặt ở đó cùng anh thì tốt biết mấy.”
Lăng Nguyệt nhẹ giọng nói: “Trước đây chưa từng có cảm giác này. Hóa ra khi trong lòng có một người, nếu cô ấy không ở bên cạnh, thì dù cảnh đẹp đến đâu cũng chẳng còn ý nghĩa.”
Chu Mỹ Tây lập tức tỉnh táo một nửa. Giọng anh mang theo chút tiếc nuối và tủi thân, khiến tim cô mềm nhũn.
Cô xoay người, ôm lấy eo anh, dịu dàng dỗ dành: “Vậy lần sau em sẽ đi cùng anh, có được không?”
Thực lòng mà nói, lúc đó cô còn có chút thầm vui. Vì người như Lăng Nguyệt, cuộc đời gần như hoàn mỹ, mà lại có một nỗi tiếc nuối thế này, chẳng phải rất hiếm hoi sao?
So với việc được cùng anh ngắm cực quang, cô lại cảm thấy việc anh nhớ cô đến mức ngay cả cực quang cũng mất đi ý nghĩa còn lãng mạn và sâu sắc hơn nhiều.
Chu Mỹ Tây rướn lên, hôn nhẹ lên môi anh, vừa thương vừa áy náy. Áy náy vì anh đang chân thành giãi bày, còn cô lại thấy nhẹ nhõm hơn là tiếc nuối vì đã không có mặt ở đó cùng anh.
Nghe xong lời hứa của cô, Lăng Nguyệt hài lòng, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Chu Mỹ Tây cũng vừa khép mắt đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Quá mệt rồi.
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, cô chẳng tài nào dậy nổi.
Chu Mỹ Tây tắt báo thức, cho phép mình nằm thêm năm phút, nhưng ngay sau đó, đồng hồ lại rung lên lần nữa. Lần này là nhắc nhở công việc. Cô liếc nhìn một cái, rồi lập tức tỉnh táo, quay sang bên cạnh: “Lăng tổng!”
Lăng Nguyệt bị gọi dậy, chau mày mở mắt, nhưng ngay khi thấy cô, ánh nhìn lại trở nên dịu dàng, khóe môi cong lên, giọng điệu vui vẻ nói: “Chào buổi sáng.”
“Anh mau dậy đi.” Chu Mỹ Tây không còn tâm trạng lãng mạn nữa, nhớ ra hôm nay là thứ Hai, cô buộc phải nhắc nhở: “Sáng nay anh có cuộc họp cổ đông, đừng để trễ giờ.”
Cô định xoay người xuống giường, nhưng bị một bàn tay kéo lại.
“Anh bảo Tiểu Tống báo hoãn từ tối qua rồi.” Lăng Nguyệt kéo cô vào lòng, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại: “Trước khi ngủ anh có nói mà, em quên rồi sao?”
Quên thật rồi. Tối qua khi từ phòng tắm bước ra, cô còn đứng không vững nữa là. Anh có nói nhiều câu lắm, nhưng đều trôi từ tai này sang tai kia.
“Em chỉ nhớ anh bảo anh đã rất nhớ em ở Jericho.”
Nói xong, cô lại cảm thấy buồn cười, sao anh ta giống biển chỉ đường thế không biết.
“Đừng quậy nữa.” Chu Mỹ Tây gạt bàn tay đang nghịch ngợm của anh ra, nhắc nhở: “Sắp trễ giờ làm rồi.”
“Cho em nghỉ một ngày.” Lăng Nguyệt vừa nói, hơi thở đã dần trở nên nặng nề, thấp giọng cảnh báo: “Đừng cử động lung tung.”
Chu Mỹ Tây: “?”
Rõ ràng là anh mới là người không chịu ngồi yên!
Đúng là lại mượn quyền tư lợi mà.
Mà khổ nỗi, cô lại chẳng khác gì ngọn cỏ khô, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể bốc cháy.
Đầu cô khẽ lắc nhẹ trên gối, đệm giường như mặt biển dập dềnh gợn sóng. Bọn họ không hôn nhau, chỉ có âm thanh rõ ràng của chuyển động va chạm lan khắp căn phòng.
Cô chợt nghĩ, liệu có phải bọn họ quá buông thả trong chuyện này không? Liệu có bị bào mòn gì đó không nhỉ?
Lăng Nguyệt bỗng nhiên gia tăng lực đạo, như một sự nhắc nhở vô thanh rằng cô đang không tập trung.
Chu Mỹ Tây bị kéo về thực tại, nghiêm túc hơn, sau đó chủ động đề nghị đổi tư thế, ở trên giúp cô cảm nhận rõ ràng hơn, dễ chạm tới điểm hơn.
Lăng Nguyệt nhận ra điều đó, đưa tay giúp cô một chút, khiến khoái cảm càng trở nên mạnh mẽ.
Sau khi anh thỏa mãn với “đặc quyền” của mình, Chu Mỹ Tây đến một ngón tay cũng lười động đậy.
Lăng Nguyệt vén lọn tóc dài lòa xòa trên má cô, cúi xuống hôn lên gương mặt đỏ ửng, chậm rãi thưởng thức vẻ lười biếng còn dư âm của cô, rồi mới mỉm cười nói: “Đây là hình phạt cho việc em vẫn gọi anh là ‘Lăng tổng’ khi ở riêng.”
Chu Mỹ Tây liếc anh một cái, không nể nang vạch trần: “Đừng tìm cớ nữa, rõ ràng là anh tự chủ kém.”
Vì chuyện này mà không đi làm, thật khiến cô cảm thấy có lỗi. Thôi, lát nữa viết đơn xin nghỉ bù vậy.
Thực sự mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích.
Lăng Nguyệt không tiếp tục biện hộ, sau khi vận động, anh hoàn toàn tỉnh táo, không chỉ tỉnh táo mà còn tinh thần sảng khoái. Anh xuống giường, quấn khăn tắm, đi vòng sang phía bên kia, vươn tay nhéo má cô: “Dậy tắm đi rồi ngủ tiếp.”
Chu Mỹ Tây nhắm mắt phẩy tay từ chối: “Ngủ dậy rồi tắm.”
“Bẩn vừa thôi.” Lăng Nguyệt kiên quyết, rồi đề nghị: “Anh tắm giúp em nhé?”
Mặt Chu Mỹ Tây lập tức đỏ bừng.
Hửm? Lăng Nguyệt không ngờ chỉ một câu như vậy đã khiến cô thẹn thùng, đáng yêu đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy. Anh lập tức nở nụ cười xấu xa, đưa tay vòng qua eo và đầu gối cô, bế thốc lên.
Chu Mỹ Tây giật mình hét lên: “Em tự tắm!!!”
Ngủ cùng thì được, t.ắm chung cũng chẳng sao.
Nhưng mà… chuyện sau đó thì quá riêng tư rồi! Cảm giác này chẳng khác nào bị nhìn thấy lúc đi vệ sinh vậy, cô chưa thể chấp nhận nổi.
Lăng Nguyệt rất biết điều, nhìn ra cô thật sự phản kháng, bèn đặt cô xuống phòng tắm rồi bước ra ngoài.
Anh đi sang phòng ngủ bên cạnh tắm rửa, sau đó vào bếp làm chút đồ ăn. Lắng nghe động tĩnh trên lầu, thấy cô vẫn chưa xuống, anh bèn bưng khay đồ ăn lên phòng.
Chu Mỹ Tây quấn áo choàng tắm, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Anh không đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, sau đó cũng lên giường nằm xuống, ôm cô ngủ bù.
Lần tiếp theo mở mắt đã là một giờ chiều.
Chu Mỹ Tây ngủ đã đủ giấc, nhưng cơ thể vẫn mỏi nhừ, hơn nữa bụng cũng réo ầm ĩ.
Lăng Nguyệt không có trong phòng. Cô nghiêng đầu liếc một cái, liền thấy đồ ăn trên tủ đầu giường, bên cạnh còn có bộ quần áo đã được giặt sạch, sấy khô, thoang thoảng hương thơm đặc trưng của anh.