Khi cậu ta nhận điện thoại vẫn luôn nhìn Chu Mỹ Tây một cách đầy ẩn ý, nhấc điện thoại lại nhướng mày nhìn cô, trên khuôn mặt đều là dáng vẻ muốn tính sổ. Chu Mỹ Tây đối mặt với anh vài giây, khuôn mặt vô tội hỏi: “Là Lăng tổng sao?”
Giản Thụy lộ ra dáng vẻ đem biểu tình của cô nhìn thấu, hắn lạnh giọng hừ một tiếng, không biết hừ Chu Mỹ Tây hay là Lăng Nguyệt, “Cậu ta nói cậu ta chưa ăn cơm, giống như chó vậy, ngửi thấy mùi là đến.”
Biết Lăng Nguyệt sắp đến, Chu Mỹ Tây mạnh dạn thở ra một hơi.
“Vậy chúng ta đợi anh ấy rồi gọi món?” Chu Mỹ Tây hỏi ý kiến Giản Thụy.
“Tôi không có thói quen đợi người ăn cơm.” Giản Thụy không chút khách khí kêu phục vụ đến gọi món, “Chúng ta ăn trước.”
Nhà hàng này không có thực đơn, thức ăn bếp trưởng căn bản mỗi ngày đều tùy ý phát huy. Nhưng Giản Thụy hình như đối với thức ăn đều rất xoi mói, hắn ta cũng không chê phiền toái, đầu tiên là hỏi kỹ càng phục vụ là bây giờ còn có những nguyên liệu gì, tiếp theo là chỉ rõ nguyên liệu và cách làm, chỉ để lại hai món cho bếp trưởng tự ý làm.
Phục vụ rất khó xử, lại đi xin chỉ thị từ quản lý, bởi vì trao đổi thực đơn mất một ít thời gian, khi bê món ăn lên Giản Thụy đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Ngoài cửa tiếng giày dép cùng với tiếng bước chân thong dong truyền đến, Chu Mỹ Tây liền biết Lăng Nguyệt đến rồi.
Cửa bị mở ra, nhân viên phục vụ bê thức ăn hơi nghiêng người, để người đàn ông sau lưng vào trước.
Lăng Nguyệt thấp người vào phòng, đầu tiên nhìn Chu Mỹ Tây cười cười.
Chu Mỹ Tây hơi hơi nhấc người, “Lăng tổng.” Sau đó vội vàng vươn tay muốn tay anh rót trà.
Lăng Nguyệt ở bên cạnh Giản Thụy cởi áo khoác ngoài ngồi xuống, lại vươn tay lấy bình trà Chu Mỹ Tây đang rót phía trước, “Để tôi.”
Giản Thụy ở bên cạnh nhìn thấy chi tiết này, lại lạnh giọng hừ một tiếng, “Cậu đến đúng lúc thật đấy.”
Lăng Nguyệt hơi cười cười, đặt bình trà xuống, “Vừa hay tôi cũng đang ở gần đây.”
Giản Thụy nghe xong cười mỉa mai một tiếng.
Không hổ là hai người anh trai tốt, anh nửa tiếng trước cũng lấy cớ y như thế.
Giản Thụy hiển nhiên rất biết cách ăn ngon, thực đơn sau khi điều chỉnh cả ngày mùi vị thật sự rất ngon.
Món đầu là tôm phối hợp với dấm vàng, rong biển với sò đỏ, khai vị ngon miệng, sashimi cá thu, nhím biển và cá ngừ vây xanh, tôm sú đen với M12 Teppanyaki của Úc, sushi hắn gọi không quá nhiều chỉ cần cuốn cùng gan ngỗng, cá tầm cùng với hải sản.
Nhà hàng này đắt tiền, nhưng cũng có lương tâm, phần ăn đều đầy đủ, Chu Mỹ Tây ăn rất vừa ý.
Trong quá trình ăn cơm Chu Mỹ Tây hầu hết không có lên tiếng, Giản Thụy lại nói không ít, Lăng Thụy thi thoảng cũng đạp lại hai tiếng, Chu Mỹ Tây từ trong ngữ khí cùng lời nói tùy ý của bọn họ đoán ra hai người quen nhau, có lẽ không phải chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Khi dùng điểm tâm Lăng Nguyệt mở miệng cô đối với giá cả của căn phòng kia có hợp ý hay không.
Dù sao đi nữa Giản Thụy cũng đã nhìn thấy cô dự định đặt cọc căn phòng kia rồi, Chu Mỹ Tây không che giấu nữa, cười rồi thẳng thắn đáp, “Ngân sách của tôi không đủ, chỉ có thể suy nghĩ đến căn phòng nhỏ hơn, vẫn phải quay về thương lượng với bố mẹ một chút.”
“Không sao.” Lăng Nguyệt nói, “Tôi có vài bạn học cũ là môi giới bất động sản, để tôi đi hỏi xem có giá ưu đãi hay không.”
Giản Thụy nghe xong liền sốt ruột nói, “Tôi có thể, tôi có thể giảm giá thấp nhất cho cô, sao vẫn cướp việc làm ăn của tôi thế.”
“Các cậu bán đắt quá.” Lăng Nguyệt nói, “Vạn Nhân hẻo lánh như thế, không biết sao các cậu dám báo giá đó luôn.”
Giản Thụy trợn trừng mắt, “A a, đợi quanh khu đó xây dựng trung tâm thương mại, trường học, anh muốn giá như thế cũng không mua được đâu.”
“Đây không phải là chưa xây sao? Nhiều hạng mục bị tan thành mây khói mà.”
Chu Mỹ Tây lặng lẽ ăn kem.
Cô nhìn ra được, phương thức sống chung của hai người này chính là như thế, không cần cô khuyên ngăn.
Khi ăn gần xong Chu Mỹ Tây lấy cơ đi trang điểm ra bên ngoài muốn thanh toán, kết quả nhân viên phục vụ nói vị khách đến sau vào cửa đã thanh toán rồi.
“Có thể cho tôi xem hóa đơn một chút được không.” Chu Mỹ Tây hỏi.
Phục vụ từ trên máy tính in hóa đơn của bọn họ ra, bữa ăn hết một nghìn tám trăm tệ, vẫn được vẫn được, ở trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.
Sau khi ra khỏi nhà hàng Giản Thụy vô cùng tự nhiên đi về phía xe của Chu Mỹ Tây, khi Lăng Nguyệt không có thấy xe của cậu ta liền biết cậu ta đi ké xe của Chu Mỹ Tây đến, vì thế vươn tay túm chặt cậu ta hỏi: “Xe cậu ở đâu? Tôi đưa cậu qua đó.”
Giản Thụy: ?
Không cần cậu ta mở miệng, thì thấy cô gái đôi mắt cong cười cười nhìn bọn họ vẫy tay, “Vậy Lăng tổng tôi không tiễn anh nữa, chào Giản tổng, chào Lăng tổng.”
Lăng Nguyệt “ừm” một tiếng gật gật đầu, nhìn cô lên xe khởi động xe lái đi, mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, “Nhìn tôi làm gì?”
Giản Thụy không động đậy nhìn anh, “Cậu thanh toán rồi.”
Điện thoại Lăng Nguyệt có tiếng, anh cầm ra nhìn một cái, là Chu Mỹ Tây chuyển lại cho anh một nghìn tám. Anh tắt điện thoại, nói: “Cậu không đi thanh toán sao biết tôi thanh toán rồi thế?”
“...Tôi không có đi.” Giản Thụy đương nhiên không nhận, “Tôi chỉ là đi hỏi thôi.”
Lăng Nguyệt liếc nhìn Giản Thụy một cái: “Bữa ăn này là nửa tháng lương của người ta, cậu nhẫn tâm sao?”
Giản Thụy cười hì hì, chạm nhẹ vào vai Lăng Nguyệt, chế nhạo nói: “Cậu khi nào trở nên mềm lòng như thế vậy? Hơn nữa không phải tiền lương một tháng hơn ba nghìn? Cậu bóc lột người ta sao?”
Lăng Nguyệt: “Cậu hào phóng, cậu tặng căn phòng kia cho cô ấy đi.”
Cái miệng kia như có độc vậy, Giản Thụy cũng lười nói vòng vo với anh, dù sao cũng nói không lại anh, dứt khoát trực tiếp kết luận: “Cậu thích cô ấy.”
Lăng Nguyệt dừng lại, mắng hắn: “Có bệnh.”
Giản Thụy cuối cùng cũng cảm thấy hả giận một chút: “Cậu xem, hốt hoảng rồi.”
Lăng Nguyệt nghẹn lời, “Cô ấy là nhân viên của tôi.”
“Ừm, tình yêu công sở.” Giản Thụy nhướng mày: “Vui nha.”
Lăng Nguyệt mặc kệ hắn, tự mình lên xe, Giản Thụy vội vàng kéo cửa bên ghế phó lái, nhưng đối phương đã khóa cửa xe rồi.
“Đừng như vậy.” Giản Thụy gõ cửa xe, “Tôi không nói nữa.”
Lăng Nguyệt rất muốn nhấn ga đi mặc kệ hắn ở lại, nhưng nghĩ đến Chu Mỹ Tây có thể còn cần mua nhà của hắn, nhịn xuống, anh mở cửa xe, đối phương lập tức lên xe.
Quả nhiên hắn cũng không ngậm miệng lại: “Sao nào vẫn còn giận à, cậu không tức giận tôi còn chưa dám xác định. Có gì không dám thừa nhận chứ? Xinh đẹp như thế tôi còn thích, hai người ngày ngày gặp mặt tuyệt đối không thể không động tâm, tôi thấy cô ấy đối với cậu cũng có chút tình cảm đó, gọi cô ấy đi ăn cơm, cô ấy lập tức liền báo cáo với cậu, thật đó.”
Lăng Nguyệt rất hối hận khi đã tin tưởng cậu ta, lại có chút vui mừng người muốn mua nhà không phải tiểu Tống, nếu không hướng này thật sự không nói rõ được.
Trước khi đi ngủ điện thoại Chu Mỹ Tây nhận được lời mời kết bạn mới.
Giản Thụy thêm kết bạn với cô, trên mục nội dung lời mời viết là: Gửi cho cô hợp đồng, cô xem qua.
Chu Mỹ Tây đồng ý lời mời kết bạn, trả lời hắn ta một câu: Giết gà cần gì dao mổ trâu?
Giản Thụy: Nghe không hiểu.
Hắn ta gửi hai bản hợp đồng qua, hợp đồng là được mã hóa không thể truyền ra ngoài, có thể thấy giá cả phải chăng như thế nào.
Nhưng như vậy cô cũng không đủ tiền, Chu Mỹ Tây bắt đầu hối hận hai năm trước bản thân đã tiêu tiền hoang phí.
Cô cầm bản nháp đến phòng bố mẹ, giá cả này so với Trung Tê rẻ hơn nhiều, nhưng cô biết bố mẹ cô thích nhà lớn.
Chu Mỹ Tây bản thân cũng rất khó xử, kết quả mẹ cô nghe nói đây là Lăng Nguyệt tìm cách giảm giá cho cô, nhất thời có chút thiên vị, “Vậy chọn Vạn Nhân đi, Lăng tổng bọn con đề cử chắc sẽ không sai đâu.”
“Vậy cũng quá qua loa rồi mẹ.” Chu Mỹ Tây dở khóc dở cười, “Không phải anh ấy giới thiệu, chỉ là vừa hay có người quen thôi ạ.”
Từ khi ăn bào ngư Lăng Nguyệt tặng, mẹ Chu Mỹ Tây khen Lăng Nguyệt hết lời, còn bảo Chu Mỹ Tây nhất định phải đáp lễ, là heo sữa quay giòn đặc sản quê hương bọn họ mang tặng Lăng Nguyệt, năm mới một con là tám trăm tệ.
Nhưng Chu Mỹ Tây thực sự tặng không nổi.
“Chủ yếu là con thích.” Bố ở bên cạnh nói vào, “Trước khi con về bố với mẹ đang thương lượng qua, vẫn là ưu tiên ý thích của con, con phải trả khoản vay ba mươi năm, nhất định phải chọn ngôi nhà con thích rồi.”
Chu Mỹ Tây đôi mắt nhất thời chua xót, ôm lấy vai mẹ nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Mẹ vỗ vỗ cổ tay cô, ngữ khí cũng hiếm khi ôn hòa, “Mẹ với bố con trong tay vẫn còn chút tiền, cho con trả tiền đặt cọc nhiều hơn chút, đừng áp lực quá chuyện trả tiền lãi hàng tháng, đến khi đó con chê phòng nhỏ mẹ với bố con không qua đó ở nữa, con sống một mình cũng sẽ thoải mái hơn.”
“Không đâu.” Chu Mỹ Tây làm nũng, “Con muốn được ở cùng với bố mẹ cơ.”
Sau khi bàn bạc xong chuyện mua nhà, Chu Mỹ Tây trở về phòng, trước khi ngủ cô nhìn điện thoại, Lăng Nguyệt vẫn chưa nhận tiền cô chuyển qua.
Vài trăm tệ thì thôi, một hai nghìn Chu Mỹ Tây rất ngại. Trong công việc vẫn luôn chiếm tiện nghi của anh thì thôi, việc riêng như này sao có thể như thế được.
Thế là Chu Mỹ Ta gửi một tin nhắn qua, súc tích hỏi: “Lăng tổng, có phải vượt quá định mức nhận tiền không ạ? Vậy sáng mai tôi cầm tiền mặt trả cho anh.”
Lăng Nguyệt tắm xong ra ngoài thấy tin nhắn có chút bất lực, anh nhận thấy được chút uy hiếp.
Anh không có trả lời tin nhắn, thuận tay đem điện thoại ném lên giường, quay người đi lau tóc thay quần áo.
Chờ anh cài xong cúc áo, mới phát hiện màn hình điện thoại sáng lên, Mao Mao đang ngồi ở bên cạnh nhấc móng vuốt ấn loạn.
“Mao Mao.” Lăng Nguyệt cảnh cáo nó, “Đi xuống.”
Ở nhà Chu Mỹ Tây vài ngày to gan không ít, dám trèo lên giường của anh.
Mao Mao vẫn không để ý, thậm chí còn hơi khiêu khích kêu một tiếng, Lăng Nguyệt tiến về phía trước hai bước, vươn tay bắt nó, cúi đầu mới bỗng nhiên phát hiện trên màn hình là trạng thái video trò chuyện.
Lăng Nguyệt cả kinh, không rảnh là Mao Mao liền cầm điện thoại lên ấn nút tắt.
Điện thoại đơ vài giây, trên màn hình dừng lại trên khuôn mặt cô gái vài giây, hô hấp của Lăng Nguyệt ngừng lại.
Cuộc gọi video hiển thị 1:32 giây.
Lăng Nguyệt quay đầu lại muốn đi tìm Mao Mao tính sổ, con mèo nhỏ này vừa nhìn thấy vẻ mặt anh không đúng, meo một tiếng liền nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Lăng Nguyệt vội vàng gõ tin nhắn giải thích: Là Mao Mao gọi đó.
Chu Mỹ Tây nhắn lại: Tôi biết mà, vừa nãy tôi còn cùng nó chào hỏi nữa.
Bỗng chốc khó xử với ngại ngùng quét qua cả người anh.
Vừa nãy anh đang thay quần áo.
Khăn tắm dưới người anh, mặc dù là đưa lưng về phía điện thoại, nhưng anh cũng không xác định góc độ đó cô có thể thấy được bao nhiêu, anh nhớ khi mình ném điện thoại lên giường, điện thoại bởi vì có nếp gấp của chăn có chút nghiêng.
Anh nhớ ra, lại đi đến phòng quần áo cởi áo ngủ nghiêng người đối diện với gương nhìn nhìn mình.
Tết ở Australia anh chỉ đi phòng tập thể hình hai lần, luyện chân với ngực, nhưng không có luyện lưng.
Lăng Nguyệt bỗng nhiên bừng tỉnh động tác xem xét kỹ bản thân của mình, anh rũ mắt xuống, tâm tư suy nghĩ lung tung.
Lăng Nguyệt vốn dĩ chưa bao giờ theo đuổi hình tượng cơ bắp, tập thể dục cũng không bởi vì để dáng vẻ mình đẹp hơn.
Anh đang nghĩ cái gì thế?
Lăng Nguyệt không có trả lời tin nhắn, Chu Mỹ Tây úp ngược điện thoại, đem chăn trùm qua đầu, la hét âm thầm véo chân gấu Barcelona vào chăn trong chăn.
Cuộc gọi video của cấp trên buổi tối cô vốn dĩ không nghe, cô cũng là vô tình nhận.
Sau khi nhận điện thoại nghe thấy tiếng Mao Mao gừ gừ truyền đến, ý thức là Mao Mao gọi đến, cô mới không có tắt điện thoại.
Đang nhận điện thoại thì thấy bóng lưng nam nhân thay quần áo ở phía cuối giường.
Điện thoại nghiêng ở trên giường, góc nhìn hạn chế, chỉ có thể nhìn được nửa thân trên cường tráng.
Lăng Nguyệt vai rộng eo thon dáng người tam giác ngược mọi người đều biết, nhưng bình thường mặc quần áo cũng không cảm thấy anh cường tráng như thế, cơ bắp trên người cuồn cuộn, chất lượng cùng hình dáng đều hoàn hảo, vừa phải, động tác khi anh đưa tay lên hình dáng cơ bắp vô cùng đẹp.
Vị trí camera có chút mơ hồ, Chu Mỹ Tây chỉ có thể thấy đại khái, mà rất nhanh anh liền phát hiện ra, đầu tiên là đưa tay tắt cuộc gọi video.
Video là anh gọi đến, cũng không bắt tại trận cô nhìn thấy, vậy nên Chu Mỹ Tây cũng giả vờ không nhìn thấy cái gì hết.
Suy cho cùng trước đây chỗ đó cũng đánh qua rồi, giờ nhìn phía sau lưng cũng chả sao.
Đáng tiếc là khi quay lại anh đã mặc xong quần áo rồi, bằng không còn có thể xem ngực xem bụng rồi.
Chỉ là Lăng tổng, báo cáo ngày mai bắt đầu lại muốn né tránh ánh mắt rồi.
Aiya.
Nhu cầu dồi dào, buổi tối Chu Mỹ Tây nằm mơ cũng mơ thấy nhà mình bị phá dỡ được bồi thường một khoản tiền lớn, cô mỗi ngày sẽ đặt hàng những nam nhân có cơ bắp đến sờ mó.
Sáng ngày hôm sau cô đã ra khỏi cửa rồi, mẹ cô còn đuổi theo đến chỗ để xe, đem hộp da lợn sữa quay giòn bỏ lên xe cô, dặn cô mang tặng cho Lăng tổng.
“Bắt buộc phải là hôm nay sao ạ?” Chu Mỹ Tây gãi gãi đầu nói: “Hôm nay Lăng tổng không có đến công ty.”
“Vậy thì để trong văn phòng cậu ấy.” Mẹ cô nói, “Con không được nói dối mẹ.”
Được thôi.
Đưa món đó cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng trong bầu không khí giữa bọn cô thì càng ngại ngùng hơn thôi.