Chu Mỹ Tây thức dậy, súc miệng rửa mặt và mặc lại bộ đồ buổi sáng.
Trưa nay cô đã tẩy trang trước khi đi bơ, khi vừa trở về và sau khi tắm xong, cô đắp mặt nạ và thoa kem dưỡng da, giờ phút này, cô đang ở trong trạng thái thoải mái nhất và không muốn trang điểm lại.
Vì vậy cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa rồi ra ngoài.
Cô cầm điện thoại đi gõ cửa phòng bên cạnh, Lăng Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa, anh đã thay một bộ đồ thể thao màu đen, chất liệu vải trông rất mềm mại, trên quần áo còn phảng phất hương thơm đặc trưng của anh.
Ở gần anh, tâm trạng dường như cũng trở nên dễ chịu hơn một cách khó hiểu.
Hai người cùng nhau đi đến thang máy thì tình cờ gặp người quản lý, người đó nhiệt tình chào họ rồi hỏi Chu Mỹ Tây: "Cô Chu, vai của cô thế nào rồi?"
Ánh mắt của Lăng Nguyệt cũng nhìn theo: "Vai bị sao vậy?"
"Đã đỡ nhiều rồi, chỉ hơi đau nhức thôi." Chu Mỹ Tây trả lời quản lý trước rồi mới quay sang giải thích với Lăng Nguyệt: "Chắc là do lúc bơi bị căng cơ."
"Chuyện này rất bình thường, trước khi đi ngủ tối nay cô nên thoa lại dầu xoa bóp đó, tốt nhất là nhờ người xoa bóp giúp, ngày mai sẽ thoải mái hơn nhiều." Quản lý nhắc nhở cô.
Chu Mỹ Tây gật đầu cảm ơn: "Được, cảm ơn cô vì chuyện ngày hôm nay."
Quản lý mỉm cười: "Đó là trách nhiệm của tôi, cô khách sáo quá rồi."
Đến tầng cần xuống thì quản lý đi ra trước, Lăng Nguyệt mới hỏi cô: "Nghiêm trọng không?"
"Cũng tạm ổn." Chu Mỹ Tây khẽ nhấc khuỷu tay lên nhưng vẫn còn cảm giác đau nhức: "Có lẽ do khởi động chưa đủ."
Lăng Nguyệt nhíu mày, khi anh vào phòng đã thấy cô khởi động với tư thế tiêu chuẩn và tỉ mỉ từng chút một, làm sao có thể là do khởi động chưa đủ được?
Lăng Nguyệt ngay lập tức nhận ra chính mình đã gây áp lực cho cô nên mới khiến cô dùng sức quá mạnh trong cuộc thi rồi vô tình làm căng cơ.
Thang máy dừng lại, Chu Mỹ Tây giữ nút mở cửa muốn đợi anh đi ra trước, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt anh chứa đầy cảm xúc tự trách, lo lắng và xót xa.
Ôi chà.
Chu Mỹ Tây vội mỉm cười an ủi anh: "Thật sự không nghiêm trọng gì đâu, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi rồi."
Lăng Nguyệt nhanh chóng che giấu cảm xúc và bước ra khỏi thang máy, Chu Mỹ Tây đi phía sau anh rồi bất chợt nghe thấy anh nói khẽ từ phía trước: "Tối nay tôi sẽ tới giúp cô thoa thuốc."
Hả?
Chu Mỹ Tây sững người vội từ chối: "Không cần đâu, tôi tự thoa được mà."
"Không phải cô ấy nói cần xoa bóp à?" Lăng Nguyệt nhíu mày nói: "Cô tự làm không thuận tay đâu."
"Nhưng mà..." Chu Mỹ Tây thực sự không biết phải nói sao cho phải, anh quá thiếu ý thức về ranh giới rồi: "Thực ra không xoa cũng được."
Lăng Nguyệt im lặng một lúc rồi hỏi: "Không tiện sao?"
Chu Mỹ Tây: "..."
Thật là... Sao có thể hỏi một cách đương nhiên như vậy.
Đương nhiên là không tiện rồi.
Chu Mỹ Tây nhìn Lăng Nguyệt nhưng đối phương lại tỏ ra bình thản vô cùng, vì vậy cô chợt từ bỏ vùng vẫy: "Được rồi, vậy làm phiền Lăng tổng."
Thôi vậy.
Không có gì là tiện hay không tiện, chỉ là lưng mà thôi, dù sao trong áo sơ mi của cô cũng mặc một chiếc áo hai dây mỏng.
Khi làm spa hay tập gym cô cũng từng gặp kỹ thuật viên nam hoặc huấn luyện viên nam, những tiếp xúc cơ thể bình thường cô cũng không quá bài xích.
Sân thượng năm ngoái khi đến đây còn là một quán bar, có lẽ do kinh doanh không tốt nên đổi thành nhà hàng phương Tây.
Thật ra nơi này thích hợp làm nhà hàng hơn, xung quanh cây xanh bao phủ, gió núi thổi nhè nhẹ, tiếng côn trùng kêu rõ ràng.
Lăng Nguyệt nói là đến thử hương vị và anh cũng thực sự đến để nếm thử món ăn, quản lý nhà hàng như khoe báu vật mà làm một phần nhỏ của tất cả các món đặc sản bày lên đến mức đầy ắp cả một bàn.
Hai người lần lượt nếm thử và đánh giá, Chu Mỹ Tây đều cảm thấy ngon nhưng Lăng Nguyệt thì rất kén chọn, chỉ có một hai món anh gật đầu còn những món khác anh thấy bình thường, sau bữa ăn, khi quản lý đến hỏi thăm thì anh còn góp ý về nước sốt cho bít tết và salad. Người quản lý cũng không cảm thấy bị xúc phạm mà thậm chí còn có vẻ rất biết ơn.
Tất nhiên, quản lý cũng cảm kích những lời khen không tiếc lời của Chu Mỹ Tây, còn để lại danh thiếp mời cô lần sau nghỉ phép nhất định phải đến ủng hộ nhà hàng họ.
Chu Mỹ Tây ăn hơi no, cô đứng dậy rời khỏi bàn đi đến lan can đứng, vừa hứng gió ngắm cảnh vừa uống nốt nửa ly rượu vang còn lại.
Lăng Nguyệt cũng đi đến đứng bên cạnh cô, khuỷu tay tựa vào lan can, thân trên hơi cúi giữ cùng một chiều cao với cô.
Gió thổi qua từ phía anh, Chu Mỹ Tây lại ngửi thấy mùi hương quả mọng trên quần áo anh, có một chút ngọt và hơi thơm dịu.
"Lăng tổng có thường đi bơi không?" Chu Mỹ Tây hỏi để tìm chuyện nói.
"Tôi thích tất cả những môn thể thao không dễ đổ mồ hôi." Lăng Nguyệt nói: "Bơi lội khá thuận tiện."
"Khi tôi còn đi học cũng thấy bơi rất thuận tiện vì lúc đó tóc ngắn ngang vai, sau khi bơi chỉ cần gội đầu xong lau một cái là khô, bây giờ tóc dài thì thấy rất phiền phức." Chu Mỹ Tây nói: "Hơn nữa bây giờ dù là mùa đông hay mùa hè, bể bơi lúc nào cũng đông người."
"Nếu không ngại, cô có thể đến nhà tôi bơi." Lăng Nguyệt nói: "Không rộng lắm nhưng có thiết bị tạo dòng chảy ngược và lọc tuần hoàn 24 giờ."
Chu Mỹ Tây tránh né không trả lời mà chỉ cảm thán: “Nhà có bể bơi thích thật đấy, nhà chúng tôi chỉ đặt một cái bồn tắm còn khó khăn."
Lăng Nguyệt không khỏi mỉm cười rồi tiện thể hỏi về tiến độ căn nhà của cô.
"Tuần trước đi nghiệm thu nhà, cuối tuần trước thì đi tham quan chợ nội thất nhưng vẫn chưa có ý tưởng gì." Chu Mỹ Tây nhắc đến chuyện này thì lại thấy phiền não: "Có quá nhiều bất đồng ý kiến với ba mẹ."
"Không tìm nhà thiết kế sao?" Lăng Nguyệt hỏi.
"Tôi cũng có tìm vài người nhưng phương án họ đưa ra không phải tôi không hài lòng thì là bố mẹ tôi không hài lòng, sau đó cũng tìm được một người rất chuyên nghiệp nhưng giá quá cao nên chúng tôi đều không hài lòng."
"Có bản vẽ mặt bằng không?" Lăng Nguyệt hỏi.
Chu Mỹ Tây hơi sững người rồi lấy điện thoại từ trên bàn và tìm bản vẽ mặt bằng trong album đưa cho anh xem.
Lăng Nguyệt không tiện tay cầm lấy điện thoại, anh ghé lại gần nghiêng đầu nhìn một cái rồi giơ tay phóng to hình ảnh trong điện thoại, cẩn thận quan sát bản vẽ mặt bằng của nhà cô qua tay cô.
Hai người vốn đã đứng khá gần nhau khi tựa vào lan can, giờ anh lại nghiêng đầu tiến sát hơn khiến cánh tay Chu Mỹ Tây chạm vào anh.
Nhịp tim bỗng dưng lỡ một nhịp, giống như khoảnh khắc ngay trước khi tàu lượn siêu tốc lao xuống từ trên cao, sau đó mới bắt đầu đập dồn dập.
Lúc đầu khi Lăng Nguyệt nói chuyện, cô hoàn toàn không nghe được một chữ nào.
"… Lối vào nhà có tặng kèm một phòng nhỏ phải không?"
Lăng Nguyệt hỏi câu này nhưng đợi vài giây không nghe thấy cô trả lời bèn nghiêng đầu nhìn vào mặt cô. Chu Mỹ Tây cảm nhận được ánh mắt của anh, lúc này mới luống cuống hoàn hồn rồi trả lời anh: "Ừm, cũng không nhỏ lắm, thực ra còn lớn hơn cả phòng ngủ dành cho khách một chút."
"Tôi muốn làm phòng gym, mẹ tôi muốn dùng làm kho chứa đồ, còn bố tôi lại muốn đập thông với phòng khách để làm phòng trà." Chu Mỹ Tây nói: "Hiện tại đây là mâu thuẫn lớn nhất trong gia đình chúng tôi."
Căn phòng này tuy không nhỏ nhưng cũng không đủ để kết hợp phòng trà, phòng gym và phòng để đồ.
Vì phòng gym mà Chu Mỹ Tây muốn làm cần đặt khung tập đa năng.
Lăng Nguyệt suy nghĩ một lúc mới nói: "Xem ra cô chỉ có thể từ bỏ phòng gym của mình thôi."
Chu Mỹ Tây nhìn anh hỏi: "Tại sao?"
"Thiết bị tập chiếm nhiều diện tích, nếu cô định làm loại thu nhỏ thì tôi thấy không cần thiết phải có phòng gym tại nhà." Lăng Nguyệt giải thích: "Dưới công ty có phòng gym, tập ở đó hay ở nhà cũng như nhau, hơn nữa thiết bị ở đó còn nhiều và chuyên nghiệp hơn."
Chu Mỹ Tây suy nghĩ rồi gật đầu: "Thói quen của tôi đúng là tập gym vào buổi trưa."
"Dù cô chỉ dùng thiết bị nhỏ, căn phòng này cũng chỉ có thể đáp ứng nhu cầu của một người, vậy cô chọn phòng trà hay kho chứa đồ?" Lăng Nguyệt mỉm cười hỏi.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đến lúc đó phải chọn làm hài lòng ba hay mẹ đây?
"Diện tích ban công của mặt bằng này cũng không lớn, nếu muốn đặt phòng trà ở ban công sẽ càng chật chội hơn." Lăng Nguyệt tiếp tục phân tích: "Nhà cô có ba người, một phòng chứa đồ là rất cần thiết."
Đúng vậy, căn nhà hiện tại của họ cũng có một phòng nhỏ ngay lối vào được dùng làm kho chứa đồ, thỉnh thoảng họ còn cảm thấy không đủ chỗ.
Sau khi phân tích, dường như chỉ còn lại một kết luận, đó là từ bỏ nhu cầu của cô để đáp ứng nhu cầu của ba mẹ.
Vấn đề này cô đã đắn đo rất lâu, trước đó còn hỏi Tô Thuyên và mọi người trong nhóm, Tô Thuyên không muốn làm mất lòng ba mẹ Chu Mỹ Tây nên chọn bỏ phiếu, Trình Diệc Nhiên chọn phòng gym còn Trương Sùng Vũ thì khuyên cô từ bỏ.
Lời khuyên lúc đó của anh ta là: Đương nhiên là để lại cho ba mẹ rồi, phòng nhỏ như vậy làm phòng gym cũng không có ý nghĩa gì, nhà tôi sẽ làm, đến lúc đó cô đến nhà tôi tập là được, tôi sẽ để riêng cho cô một phòng tắm.
"Mà cũng không thể nói phòng để đồ là nhu cầu của mẹ." Lăng Nguyệt lại nói: "Đồ để trong đó là đồ của cả gia đình chứ không chỉ là đồ của mẹ, đây mới là nhu cầu cần được ưu tiên nhất."
Chu Mỹ Tây bỗng nhiên sững người.
Những lời này khiến cô hơi chấn động, cô không ngờ rằng Lăng Nguyệt lại nói như vậy.
Bởi vì giống như hầu hết đàn ông đều cho rằng việc nhà là công việc chuyên biệt của phụ nữ, cô từng cãi nhau với ba cô về điều này rất nhiều lần, khi cô còn học đại học, cô đã từng làm một cuộc khảo sát về chủ đề này, kết luận rút ra là phần lớn con trai xung quanh đều không giúp mẹ chia sẻ việc nhà và một phần nhỏ thậm chí còn cho rằng việc nhà là trách nhiệm của phụ nữ.
Hơn nữa theo lý thuyết thì người như Lăng Nguyệt có lẽ đều thuê người giúp việc ở nhà nên hoàn toàn không tồn tại cái gọi là việc nhà, vậy mà anh vẫn có thể nhận thức được việc nhà là thuộc về cả gia đình chứ không phải chỉ là của mẹ, điều này thật quý giá.
Sau khi Lăng Nguyệt nói xong câu đó, Chu Mỹ Tây cảm thấy anh bỗng trở nên tỏa sáng rực rỡ.
Sau đó Lăng Nguyệt đưa ra một số đề xuất hợp lý về mặt bằng và mâu thuẫn trong gia đình họ, những đề xuất đó lại thiên về phía ba mẹ cô.
"Có phải trông tôi rất ích kỷ không?" Chu Mỹ Tây cười hỏi: "Mặc dù nói là ba mẹ cũng giúp tôi trả một phần tiền nhà nhưng tiền đặt cọc và trang trí cũng đã làm tôi cạn túi, cộng thêm khoản vay mua nhà hàng tháng, tôi vô thức cảm thấy đây nên là ngôi nhà của tôi và nên được trang trí theo sở thích của tôi."
Mặc dù khóe môi cô cong lên, nhưng đôi mắt sáng trong kia vẫn lộ ra một chút bất lực và ấm ức, Lăng Nguyệt biết cô đã tiếp thu đề xuất của anh và đang đưa ra quyết định nhượng bộ.
"Sau này cô vẫn có thể mua nhà mới hoặc chuyển đi sau khi kết hôn." Lăng Nguyệt nói lời an ủi cô: "Nhưng bố mẹ cô có thể sẽ sống ở đây mãi mãi, vì vậy điều quan trọng nhất là để họ cảm thấy thoải mái."
Không biết có phải vì cô đã uống chút rượu hay không nhưng những lời Lăng Nguyệt nói khiến cô đột nhiên muốn khóc, trong lòng cũng trở nên mềm nhũn.
Anh thật sự là một người rất dịu dàng.
Chu Mỹ Tây quay đầu nhìn anh, vừa đúng lúc Lăng Nguyệt cũng nghiêng đầu lại vì cảm nhận được ánh mắt của cô.
Trong khoảnh khắc ánh mắt đan xen, Lăng Nguyệt phát hiện ra những cảm xúc dâng trào trong lồng ngực không thể kìm nén được nữa, nó giống như thủy triều tràn ra và trong nháy mắt nuốt chửng anh.
Đây là lần đầu tiên anh nhận ra một cách rõ ràng, chính xác và cụ thể rằng anh thực sự rất thích cô, muốn được ở bên cô mọi lúc và muốn ngay lập tức có được cô.
Họ nhìn nhau rất lâu, ánh mắt Lăng Nguyệt sâu thẳm, khi bị anh nhìn chăm chú như vậy thì rất khó để duy trì nhịp tim, vì vậy Chu Mỹ Tây đã dời mắt trước, cô nắm lấy lan can ngẩng đầu hít sâu rồi nhìn bầu trời đêm và mỉm cười nói: "Tối nay có nhiều sao quá."
"Ừm." Lăng Nguyệt cũng ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài và nói phụ họa: "Tối nay có nhiều sao thật."
Tối hôm đó họ nói chuyện rất lâu, vì nhà hàng vẫn không tắt đèn nên Chu Mỹ Tây hoàn toàn không để ý rằng đã là đêm khuya.
Chai rượu vang đó đã uống hết, quản lý rất tinh ý lặng lẽ giúp họ mở một chai mới đặt lên bàn ăn nhưng lại bị Lăng Nguyệt bảo người dọn đi và thay bằng một bình nước chanh dưa leo.
Mãi cho đến khi cô ngáp liên tiếp hai cái, cuối cùng Lăng Nguyệt mới lên tiếng đề nghị trở về phòng.
Chu Mỹ Tây chạm vào màn hình điện thoại thì giật mình nhận ra đã là một giờ rưỡi: "Muộn thế này rồi à."
Lăng Nguyệt mỉm cười nhẹ đặt cốc xuống: "Về thôi, tôi giúp cô thoa thuốc."
Sao anh vẫn còn nhớ chuyện này?
Hai người cùng trở về phòng, may mắn là vì quá muộn nên trên đường đi không gặp đồng nghiệp nào, nếu không Chu Mỹ Tây thực sự không biết phải giải thích làm sao khi đi cùng sếp muộn như vậy.
Chu Mỹ Tây quẹt thẻ phòng vào cửa và giơ tay bật đèn, đi được hai bước không nghe thấy động tĩnh phía sau, cô quay đầu lại thì mới phát hiện Lăng Nguyệt vẫn lịch sự đợi bên ngoài cửa.
"Lăng tổng, mời vào." Chu Mỹ Tây nói.
Lăng Nguyệt nhận được lời mời, lúc này mới ừ một tiếng bước vào rồi hỏi: "Có thể đóng cửa không?"
"Đóng cửa đi." Đương nhiên phải đóng chứ, lỡ như có đồng nghiệp đi qua nhìn thấy thì sao!
"Được." Lăng Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh đi vào phòng, ánh mắt không hề đảo loạn mà trực tiếp đến bên bàn làm việc gần ban công, vị trí đó cách xa giường và phòng tắm, là một khu vực rất an toàn.
Tuy nhiên, trong phòng Chu Mỹ Tây cũng không có gì nhiều, đồ chăm sóc da ở trong phòng tắm, vali ở trong tủ quần áo, trên bàn và tủ đầu giường chỉ có những vật dụng cá nhân như sạc điện thoại và cốc nước thôi.
Cô lấy chai dầu xoa bóp đưa cho Lăng Nguyệt: "Đây là dầu xoa bóp mà chuyên viên khách sạn đưa cho tôi hôm nay, nói là bài thuốc dân gian nhưng mùi rất nồng, dính vào tay rửa rất lâu vẫn có mùi."
Lăng Nguyệt nhận lấy rồi cúi mắt nhìn một cái: "Ừm, không sao."
"Vậy phiền anh rồi Lăng tổng." Chu Mỹ Tây nói xong thì quay lưng về phía anh cởi áo sơ mi và chỉ mặc áo hai dây, cô giơ tay kéo ghế lại, ôm lưng ghế rồi khoanh một chân ngồi quay lưng về phía anh: "Chỉ cần bóp dầu ra rồi xoa bóp đến khi đỏ và nóng là được."
Nhưng đợi một lúc lâu rồi mà phía sau vẫn không có động tĩnh.