• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng đến gần cuối năm Lăng Nguyệt ngược lại không nóng vội nữa, tuy rằng anh rất muốn công bố trò chơi mới trước khi bước sang năm mới, nhưng nếu trò chơi không hoàn thiện vậy thì vội vội vàng vàng tung ra cũng không có ý nghĩa gì.

 

Danh sách tham gia thử nghiệm nội bộ cũng không có nhiều người lắm, Chu Mỹ Tây cũng mới nhận được tài khoản đăng nhập vào trò chơi mấy ngày trước khi kỳ nghỉ bắt đầu.

 

Trò chơi lần này là một trò chơi kinh doanh loại nhỏ rất đáng yêu, đơn giản thú vị còn có tính tương tác cao.

 

Chu Mỹ Tây kết nối với tài khoản Wechat của bản thân, cho phép truy cập danh sách bạn bè và danh bạ điện thoại, sau đó tiến vào giao diện trò chơi.

 

Màu chủ đạo của trò chơi được phối rất ấm áp, là một bức tranh phong cảnh đáng yêu, nhạc nền nghe cũng rất bắt tai, cô chọn một hình tượng nhân vật đáng yêu cho bản thân, đặt tên là Mỹ C.

 

Chu Mỹ Tây quay lại giao diện trò chơi nghiên cứu quy tắc trò chơi một chút.

 

Đây là một trò chơi mở quán trà sữa nhỏ, việc bán trà sữa được thông qua liên kết dữ liệu với sự chuyển động của điện thoại, phía bên phải màn hình có hiển thị bảng xếp hạng.

 

Chu Mỹ Tây lắc lắc di động, một cốc trà sữa đã được làm xong, trợ lý nhỏ của trò chơi gợi ý cô có thể tự đặt tên cho thương hiệu trà sữa và thiết kế bao bì trà sữa của bản thân.

 

Cô dành cả một buổi chiều để trang trí quán trà sữa của bình, còn cứng nhắc vẽ nửa ngày tự thiết kế cho mình một logo thương hiệu, ấn nút thao tác, việc trang trí và mua máy móc, vật liệu khiến cô phải đi vay ngân hàng mười vạn.

 

"Không muốn chơi." Chu Mỹ Tây đặt điện thoại di động lên bàn, nản lòng thoái chí, nói: "Đời người đã khổ như vậy rồi, sao mà vào trò chơi vẫn bắt tôi phải nợ tiền chứ."

 

Hơn nữa tỉ lệ hòa vốn còn là 1:1.

 

"Trong trò chơi tốt xấu gì cũng không có lãi suất." Tiểu Tống thoải mái nói với cô: "Tôi cho tặng cho cô chút tiền vậy."

 

Chu Mỹ Tây chỉ chờ mấy câu này.

 

Điện thoại di động nhanh chóng báo có thông báo hệ thống mới, cô vẫn phải cảm thán trò chơi của công ty bọn họ làm đúng là rất tỉ mỉ, trong trò chơi bạn tốt còn có thể tặng tiền cho nhau, sau đó liền nhìn xem Tiểu Tống cho cô bao nhiêu tiền, 100 tệ.

 

Chu Mỹ Tây: "... Có phải anh thiếu đánh không?"

 

Tiểu Tống: "Chê ít thì trả lại cho tôi đi, tiền của tôi cũng đâu phải được gió thổi đến đâu, thu nhập mỗi ngày đều bị ngân hàng tự động trừ vào khoản cho vay, trừ đi tiền nước, tiền điện, tiền thuê nhà, tiền mua nguyên vật liệu, thu về tay cũng chỉ còn mấy trăm tệ thôi, còn phải liều mạng đi quảng cáo nữa."

 

Chu Mỹ Tây: "… Sao mà còn có tiền nguyên vật liệu thế? Càng thêm không muốn chơi "

 

Trò chơi này chân thực đến đáng sợ rồi.

 

Tiểu Tống lịa giật dây cô: "Kêu Lăng tổng đưa tiền cho cô đi, anh ấy là BOSS lớn, có nhiều tiền nhất."

 

Chu Mỹ Tây cũng có ý đó.

 

Xếp hạng danh sách bạn tốt Lăng Nguyệt còn đứng đầu tiên, ID của anh là hình biểu tượng mặt trăng trong tên anh, hơn nữa giá trị tài sản còn vượt xa dẫn đầu.

 

Nhưng phải mở miệng đòi tiền ông chủ như thế nào cũng là một môn cần phải học.

 

Trong số các nhiệm vụ dành cho người mới có một cái là chia sẻ liên kết trò chơi cho bạn tốt, đối phương ấn vào thì có thể nhận được 1000 kim tệ.

 

Chu Mỹ Tây chia sẻ qua cho Lăng Nguyệt.

 

Lăng Nguyệt nhanh chóng ấn vào liên kết giúp cô, sau đó cũng gửi một số tiền sang cho cô.

 

Cô quay lại giao diện cho chơi lĩnh tiền thưởng nhiệm vụ thì thấy thông báo Lăng Nguyệt gửi cho cô mười vạn kim tệ.

 

Ôi, ánh mắt của ông chủ thật sự đúng là không thể chê được.

 

Chu Mỹ Tây không cầm số tiền mày mà vẫn đi vay, dù sao cũng là cho vay không lãi suất, cô cầm tiền đi làm quảng cáo, nghiên cứu sản phẩm mới, còn tuyển thêm hai nhân viên cửa hàng.

 

Thật ra trò chơi này cũng khiến người ta nghiện dã man, Chu Mỹ Tây chơi hai ngày sau đó cùng Tiểu Tống tổng kết ra một quy luật hay: Trơi này có một quy luật.

 

Lượng tiêu thụ phải không cố định, mỗi ngày NPC sẽ ra nhiệm vụ ngẫu nhiên, ví dụ như là cửa hàng của bạn giao trà sữa cho công ty gần đó, đơn đặt hàng liền tăng vọt, nếu số liệu rung động điện thoại của bạn không theo kịp thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được, một đơn này cũng sẽ bị đánh giá kém, thậm chí còn có thể bị trừ tiền.

 

Cũng có thể là hôm đó trời mưa, gần như không có khách nào đến tiệm, cũng không ai gọi trà sữa online.

 

Hoặc là có một ngày nhân viên bán hàng đình công, thì cửa hàng cơ bản đi tong luôn trong một ngày.

 

Nhưng cơ hội bảo vệ quán trà sữa của người mới chắc chắn là nhiều hơn, mấy ngày nay, buổi trưa ngày nào Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống cũng đều chạy đi phòng tập thể thao, sau bữa cơm chiều cô còn cùng mẹ xuống lầu đi dạo, sau khi kéo số liệu vận động tăng vọt lên, cuối cùng cũng kéo số lượng tiêu thụ lên.

 

Ngày làm việc cuối cùng của năm cũ, có rất nhiều người trực tiếp nghỉ luôn buổi chiều, Chu Mỹ Tây kêu Tiểu Ngôn và Tiểu Tống tìm lý do có công công việc bên ngoài cần xử lý sau đó thì tan làm, sau khi cô xử lý xong số công việc còn lại thì qua phòng trà thu dọn một chút, tự mình vệ sinh máy móc một lần, tưới đủ nước cho cây cối, đóng chặt song cửa, sau đó vào nhóm công ty nhắc nhở mọi người mang hết đồ ăn trong tủ lạnh về.

 

Cô gửi tin nhắn đi không lâu sau thì Lăng Nguyệt cũng gửi một thông báo lên diễn đàn, đầu tiên là gửi lời cảm ơn đến mọi người vì một năm nay đã nỗ lực cho công ty, đặc biệt tỏ ý cảm ơn bộ phận nhân viên kỹ thuật tối qua vẫn còn tiếp tục nghiên cứu, sau đó tuyên bố bắt đầu nghỉ tết, chúc mọi người tết âm lịch vui vẻ, cuối cùng nhắc nhở mọi người trong thời gian nghỉ lễ cũng phải vận động nhiều một chút, không cần sử dụng máy đếm bước chân quá nhiều.

 

Sau khi thông báo xong thì mọi người có thể tan làm.

 

Sau đó nữa Chu Mỹ Tây đến phòng làm việc của Lăng Nguyệt thu dọn một chút rồi mới đóng nguồn điện, đóng cửa tan làm.

 

Mùa xuân đến.

 

Tết âm lịch năm ngoái Chu Mỹ Tây đưa ba mẹ ra ngoài du lịch, kết quả trên đường kẹt xe, khung cảnh người người chen chúc, đồ ăn tăng giá, năm nay bọn họ liền kiên quyết không ra khỏi cửa nữa.

 

Chu Mỹ Tây nằm trên giường hai ngày hồi máu, đến hôm nay giao thừa mới đúng lên cùng chuẩn bị cơm tất niên với ba mẹ.

 

Tài nghệ nấu nướng của ba Chu rất rất cao, ông có thiên phú có thể làm lại đồ ăn của các nhà hàng với mùi vị giống đến 90%, Chu Mỹ Tây và mẹ cô gần như chỉ có thể làm trợ thủ cho ông, có điều bọn họ còn làm chuyên gia trợ hứng cho ba cô.

 

Chu Mỹ Tây không xem xuân vãn, tiền lì xì năm mới sôi nổi trên diễn đàn, chơi game, lướt mấy video ngắn trên Weibo, vào trò chơi nhận thưởng sau đó gửi ảnh vào vòng bạn bè đã kết nối.

 

Đúng 0h Lăng Nguyệt phát ra bao lì xì to bự ở trên diễn đàn, Chu Mỹ Tây nhanh tay lẹ mắt tranh được một bao 1 tệ, mặt cô như đưa đám mất một tiếng, lại tự mình gửi tin nhắn chúc tết cho Lăng Nguyệt thì được anh lì xì cho 200 tệ nên lại vui vẻ lên.

 

Bởi vì cô thấy có đồng nghiệp nhắn trên vòng bạn bè được Lăng Nguyệt lì xì cho 88, người khác chỉ được anh lì xì có 88 còn cô là 200.

 

Vậy còn không phải là ông chủ đang thiên vị cô sao?

 

Sau khi xem xuân vãn xong ba mẹ cô đi ngủ trước, ban ngày Chu Mỹ Tây đã ngủ nhiều rồi nên hiện tại cô không buồn ngủ chút nào. Cho nên lúc Tô Thuyên gọi điện thoại rủ cô ra ngoài đi thắp hương thì cô liền đứng dậy mặc quần áo đi luôn.

 

Tô Thuyên và bạn trai cô ấy tiện đường nên lái xe đến đón cô, Chu Mỹ Tây đã đi xuống lầu từ sớm, vừa nhìn thấy xe Trình Diệc Nhiên liền đi qua ngồi vào phía sau xe, sau khi nghiêng người ngồi vào thì cô mới phát hiện ra cùng ngồi ở hàng ghế sau còn có một người con trai

 

Hai người liếc nhau, Chu Mỹ Tây cẩn thận đeo đai an toàn lên, lễ phép nói xin chào với cậu trai, khiến đối phương cũng có hơi mất tự nhiên đáp lại một tiếng xin chào, anh ta còn nói thêm một câu năm mới vui vẻ, Chu Mỹ Tây cũng lập tức nói lại một câu năm mới vui vẻ.

 

Tô Thuyên ngồi ở ghế phó lái nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất thời cảm thấy buồn cười, quay đầu lại cười với Chu Mỹ Tây: "Làm cái gì thế, cậu không nhớ người ta sao?"

 

Chu Mỹ Tây ngạc nhiên, lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn người bên cạnh.

 

Ánh sáng bên trong xe mờ tối, chỉ có thể nhờ đèn xe đi quá lóe lên nhìn được chút dáng vẻ của người kia, là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng vẫn rất đẹp trai, mũi vô cùng cao.

 

Tô Thuyên vừa nhìn thấy vẻ mặt cô liền biết cô hoàn toàn không có ấn tượng với người kia, vì vậy từ từ gợi ý: "Lần trước ở quán bar hôm sinh nhật tớ, hai người có từng chơi với nhau rồi đó."

 

" A a!" Chu Mỹ Tây vội vàng lộ ra biểu cảm đột nhiên bừng tỉnh.

 

Nhưng trên thực tế cô thật sự không nhớ được chút nào.

 

Tô Thuyên cũng không vạch trần cô, giới thiệu lần nữa nói: "Bạn hồi nhỏ của Trình Diệc Nhiên, Trương Sùng Vũ."

 

Chu Mỹ Tây cũng thuận theo lời cô tự giới thiệu bản thân: "Xin chào tôi là Chu Mỹ Tây."

 

Đối phương cong môi cười: "Tôi biết, đêm hôm đó đã từng giới thiệu rồi." Lại khen cô: "Màu tóc mới nhìn rất đẹp."

 

Anh ta cười, Chu Mỹ Tây liền có chút ấn tượng.

 

Lúc anh ta cười rộ lên nhìn có chút hư hỏng, nhưng thời điểm đêm đó hát hò uống rượu chơi trò chơi Chu Mỹ Tây phát hiện anh ta ngược lại thật ra rất ngu ngơ dễ đoán, phản ứng chậm chạp nửa nhịp, còn không thông thạo luật chơi.

 

Cô cảm thấy rất đáng yêu, nói với Tô Thuyên, kết quả đối phương nói anh ta chỉ giả bộ vậy thôi, nói lúc trước bọn họ đi học cảm thấy vô cùng phiền dáng vẻ trà xanh kia của anh ta.

 

Có hơi thú vị.

 

"Tại sao trước đây tớ chưa từng nhìn thấy anh ta thế?" Chu Mỹ Tây hiếu kỳ hỏi, nếu như là bạn từ nhỏ thì sao trước đây lại không đi chơi cùng nhau?

 

"Lúc trước tôi làm việc ở nước ngoài, cuối năm mới vừa về đây phát triển." Trương Sùng Vũ vừa giải thích vừa lôi kéo làm quen: "Sau này sẽ thường xuyên gặp mặt."

 

Tô Thuyên ngồi ở phía trước nghe thấy thế lập tức “Xí” một tiếng, quay đầu lại cảnh cáo anh ta: "Tôi đã kêu anh tránh xa bạn tôi ra một chút rồi cơ mà."

 

Trương Sùng Vũ bật cười: "Tôi làm sao vậy ta?" Nói xong lại còn bày ra vẻ mặt vô tội liếc mắt nhìn Chu Mỹ Tây: "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ là kết giao nhiều thêm một người bạn thôi, dù sao cũng chỉ vừa mới trở về, chưa quen nhiều người."

 

"Ukm." Chu Mỹ Tây nín cười gật đầu, quả nhiên trà xanh mà.

 

Xung quanh thành phố này có rất nhiều chùa miếu, nhưng Tô Thuyên và Chu Mỹ Tây thường hay đi một ngôi chùa tên là Bảo Tương, khoảng cách khá xa nhưng khách hành hương không nhiều, hơn nữa phong cảnh vô cùng đẹp, gần núi dựa sống, trái thanh long phải bạch hổ, theo như Tô Thuyên vẫn hay nói chính là chỉ cần đến đây thì sẽ cảm thấy tràn đầy năng lượng.

 

Nhưng dù sao cũng là mùng một đầu năm, chùa miếu cũng trở nên rất nháo nhiệt so với bình thường.

 

Bãi đỗ xe của ngôi chùa rất nhỏ, bởi vậy Chu Mỹ Tây vừa xuống xe liền thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía đối diện, có tương đối ít người lái chiếc xe nha vậy, hơn nữa biển số xe cũng rất quen mắt, cô không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần: "Hình như là xe của ông chủ tôi."

 

"Đâu cơ?" Tô Thuyên nhìn sang theo tầm mắt của cô: "Là chiếc Audi kia sao?"

 

"Cái gì mà Audi chứ, đây chính là RS7 đó." Trình Diệc Nhiên nói: "Ông chủ của cô đúng là có tiền thật đó."

 

"Xe này rất đắt sao?" Tô Thuyên khó hiểu: "Nhìn qua thì cũng chủ hơn một trăm vạn thôi không phải sao?"

 

"Đúng thật là không thể coi là đắt, nhưng mà có rất ít người mua chiếc xe này, bởi vì cùng mức giá đó có rết nhiều sự lựa khác, cho nên người mua chiếc xe này đều là người đủ nhiều tiền, mua chỉ đơn giản vì để giản trí chứ không quan tâm nhiều." Trình Diệc Nhiên giải thích: "Còn không thì chính là lúc mua xe bị bên tiêu thụ lừa nên mới mua."

 

"Anh ấy có rất nhiều xe." Chu Mỹ Tây nhịn không được mở miệng giải thích hộ, Lăng tổng còn lâu mới bị lừa mà mua chiếc xe này.

 

Đối với Lăng Nguyệt mà nói xe hẳn chỉ là một loại đồ chơi cỡ lớn thôi.

 

Mấy người ra khỏi bãi đỗ xe trực tiếp đi vào trong miếu, lấy hương thắp lên.

 

Trong chùa miếu đèn đuốc sáng trưng, đầy khói nhang đèn lượn lờ, Chu Mỹ Tây cầm nén hương nhắm mắt thành kính cầu nguyện ở ngoài điện, cô chỉ cầu cho bản thân và người nhà được bình an, nếu như có thể thì tốt nhất có nhiều tiền một chút.

 

Lúc mở mắt ra cô nghe được tiếng chuông cổ vang lên từ trong chùa, âm thanh cổ xưa vang xa không dứt. Khoảng chừng năm giây thì âm thanh này mới bình thường lại, nghe nói trong chùa bình thường sẽ không dễ dàng gõ chuông mà chỉ gõ chuông cổ cho người có duyên.

 

Sau đó bọn họ mới biết được, người có duyên là chỉ người cúng một khoản tiền nhang đèn rất lớn.

 

Kèm theo dư âm tiếng chuông quấy nhiễu bên tai, Chu Mỹ Tây lại niệm vài tiếng phát tài phát tài phát tài.

 

Lúc cắm hương, lư hương kia vì có quá nhiều nhang đèn bỗng nhiên nổi lửa lên, hơn nữa lửa còn bùng lên rất cao, Chu Mỹ Tây cầm thanh hương của cô không tìm được chỗ để c.ắm vào.

 

Trương Sùng Vũ ở bên cạnh thấy thế thì đưa tay sang cầm lấy cây hương trên tay cô, dứt khoát cắm chắc vào lư hương thay cô.

 

Rõ ràng ngọn lửa kia đã sượt qua tay anh ta.

 

"Có bị bỏng không?" Chu Mỹ Tây quan tâm nói.

 

Trương Sùng Vũ cuốn mu bàn tay nhìn thoáng qua, dùng giọng điệu bình thản nhấn mạnh nói: "Không sao, lúc về bôi chút thuốc bỏng ba bốn ngày là khỏi rồi."

 

Chu Mỹ Tây nghe vậy thì không nhịn được cười hắt anh ta một cái, mức độ này mà cũng phải bôi thuốc bỏng sao, cũng không biết có đốt đến lông tay không, lại còn đòi bôi ba bốn ngày chứ?

 

"Nếu không thì để tôi đưa anh đi bệnh viện khám qua chút đi, nếu chậm chễ sợ tình trạng của anh sẽ xấu đi đó." Vẻ mặt Chu Mỹ Tây lo lắng nói.

 

Trương Sùng Vũ nhất thời nở nụ cười hai tiếng, hối hận nói: "Oa, sớm biết thế thì đã không cắm hương giúp cô rồi."

 

Chu Mỹ Tây cũng cười: "Cảm ơn nha."

 

Sai khi thắp hương ở chính điện xong thì đã gần hai giờ, người ít đi rất nhiều, đoàn người bọn họ lại đi sang điện thần tài ở bên cạnh.

 

Ở cửa điện thần tài bên cạnh cũng có không ít khách hành hương, có điều tất cả mọi người đều xếp hàng rất có trật tự, chờ người bên trong đi ra mới lại lần lượt đi vào.

 

Chu Mỹ Tây liếc nhìn vào bên trong một cái liền thấy một bóng lưng cao gầy quen thuộc, đúng lúc đối phương xoay người muốn đi ra thì cô lập tức thấy được một gương mặt quen thuộc.

 

Đúng thật là Lăng Nguyệt.

 

Anh và em gái anh cùng nhau đến dâng hương, hai anh em đều mặc áo bành tô dạ màu đen, đứng chung với nhau thật sự có thể gọi là dung mạo điệt lệ khí chất ngời ngời, cô cùng thu hút ánh nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK