• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Thụy vốn đang lười biếng đứng tựa vào lan can, vừa nghe thấy cái tên này lập tức đứng thẳng người dậy, lông mày của cậu ta nhướn lên thật cao, hỏi anh ta: “Cậu biết Chu Mỹ Tây à?”

Trương Sùng Vũ đáp: “Tào lao.”

Rõ ràng chỉ cần một cú điện thoại là có thể nói rõ mọi chuyện, anh ta lại cố tình chạy đến đây một chuyến, mà Giản Thụy thích hóng hớt thì lại không ngại thêm dầu vào lửa, đuổi theo hỏi: “Cậu cũng thích người ta hả?”

Cũng?

Nghe thấy chữ “cũng” này làm Trương Sùng Vũ bực bội. 

“Thế thì không được, người ta đã trả tiền rồi mà cậu mới đến bàn giá cả.” Giản Thụy dùng lời lẽ sắc bén, không chút nể nang: “Chỉ riêng điểm này của cậu, đã bị người ta bỏ xa cả con phố rồi.”

“Người ta” ở đây là ai thì chắc hẳn cũng không cần nói nữa.

“Cậu chỉ cần nói có thể giảm thêm chút nào nữa hay không?” Trương Sùng Vũ hỏi.

“Đã thấp nhất rồi.” Giản Thụy mất kiên nhẫn: “Gần như là giảm giá để không lỗ vốn rồi, còn muốn tôi giảm thế nào nữa. Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi người ta, cậu có thể đưa tiền cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô ấy.”

Giản Thụy thật sự không hiểu nổi, hai người bạn của cậu ta muốn lấy lòng phụ nữ, nhưng sao lại là cậu ta phải chịu thiệt chứ, mẹ kiếp, cứ nhằm vào cậu ta mà bòn rút từng đồng.

“Đồ chó.” Trương Sùng Vũ chửi một câu, anh ta vô cùng khó chịu, đã giảm giá cho anh ta giá thấp nhất rồi, liệu có phải điều đó chứng tỏ mối quan hệ giữa Giản Thụy và bà chủ Chu Mỹ Tây còn tốt hơn anh ta nghĩ không?

Mỗi câu nói của Giản Thụy đều đâm thẳng vào tim anh ta.

“Cậu mới là đồ cặn bã! Đồ vô dụng! Theo đuổi phụ nữ mà cũng phải dựa vào tiền của tôi.” Giản Thụy cũng không chấp nhận bị mắng vô ích, tiện thể lôi cả Lăng Nguyệt vào mắng cùng một thể.

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không ổn chút nào, hai người bạn của Giản Thụy lại cùng thích một cô gái, Giản Thụy không nhịn được mà gãi gãi trán.

Giản Thụy quyết định không giúp ai cả, chỉ im lặng quan sát diễn biến. Có điều, vào cuối tuần, cậu ta tình cờ gặp Lăng Nguyệt ở sân golf, không nhịn được cợt nhả mà tiến lại gần.

Lăng Nguyệt đang đánh golf cùng một vị trưởng bối, thấy Giản Thụy đi tới anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta tránh ra đừng gây rối.

Giản Thụy lại làm như không thấy, thản nhiên bước tới chào hỏi khách của anh: “Bác Đổng, sao đi đánh golf mà không gọi cháu?”

Đổng Thành Huy vui vẻ đổi tay cầm gậy, tay phải vỗ vỗ vai Giản Thụy: “Cháu đánh dở lắm, bác với cháu cũng chẳng có đề tài gì để nói chuyện cả.”

Lăng Nguyệt đứng bên cạnh không nhịn được nhếch môi, khẽ cười chế giễu cậu ta.

Mặt Giản Thụy tối sầm: “Bác Đổng, chúng ta chơi một ván đi, nhất định sẽ khiến bác bất ngờ.”

“Ái chà, còn bất ngờ nữa à?” Đổng Thành Huy cười: “Vậy cháu phải đợi bác và Tiểu Lăng đánh xong ván này trước đã.”

Ván này họ chơi cũng gần xong rồi, Giản Thụy ở bên cạnh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra Lăng Nguyệt chỉ chơi cho có, tổng điểm cuối cùng là 83, còn Đổng Thành Huy là 85.

Đổng Thành Huy có chút tiếc nuối về kết quả này, lắc đầu liên tục: “Chẳng qua hồi ban đầu bác đánh trật, nếu không chưa chắc đã để cháu vượt qua.”

Lăng Nguyệt mím môi khẽ cười: “Có lẽ là vì bác vẫn còn nhường cho người mới.”

“Bác Đổng, lần đầu cậu ta cầm gậy xuống sân đã một gậy vào lỗ rồi đấy.” Giản Thụy không chịu nổi dáng vẻ khiêm tốn giả tạo của anh, không ngần ngại vạch trần: “Tuyển thủ thiên tài đấy, ván này cậu ta chỉ giữ sức thôi.”

Sắc mặt Đổng Thành Huy lập tức không còn vui vẻ nữa: “Đừng nhường bác, chơi thêm một ván, để bác xem trình độ thực sự của cháu.”

Lăng Nguyệt mỉm cười, thuận theo: “Vâng, cháu sẽ chơi một ván nghiêm túc với mọi người.”

Nhưng khi Đổng Thành Huy vừa quay lưng đi, Lăng Nguyệt liền liếc Giản Thụy một cái.

Ánh mắt đó tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Giản Thụy hơi chột dạ.

Bắt đầu ván mới, quả nhiên, Lăng Nguyệt không hề giữ sức, anh vừa vung cú đánh đầu tiên, Đổng Thành Huy đã biết điểm số ván này sẽ chênh lệch rất nhiều.

Giản Thụy không phải là người giỏi môn này và cũng rất ít chơi. Nhưng trước đó cậu ta đã mời tuyển thủ chuyên nghiệp dạy cấp tốc nên chơi cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Đổng Thành Huy dồn hết sức mới vượt qua được Giản Thụy, thu hẹp khoảng cách với Lăng Nguyệt.

Kết quả cuối cùng ông ta được 82 điểm, Giản Thụy 85 điểm, ccòn Lăng Nguyệt dễ dàng vượt qua 7 điểm

Chơi xong thì trời cũng bắt đầu tối, Giản Thụy đã cho người chuẩn bị sẵn bữa tối ở nhà hàng trong sân golf, lúc này Đổng Thành Huy mới biết hóa ra sân golf này là do Giản Thụy mở.

“Tiểu Thụy à, cháu không thật thà, mở sân golf mà không nói cho bác biết.” Đổng Thành Huy nửa đùa nửa thật nói: “Cháu rõ ràng biết bác thích đánh golf mà.”

Giản Thụy thầm cười khẩy. Hồi đầu khi vừa kêu gọi đầu tư, cậu ta đã gửi không ít thư mời, ngặt nỗi ngay từ đầu dự án này không được nhiều người đánh giá cao. Thế mà bây giờ sau khi nổi lên nhờ những người nổi tiếng trên mạng và các đại gia quảng bá, lại có không ít người muốn đến tham gia chia phần.

“Lúc đầu còn lo không kiếm ra tiền, làm sao dám kéo bác vào hố lửa chứ.” Giản Thụy cười rồi nói những lời khách sáo: “Bác không biết đâu, lúc đầu cháu thiếu tiền, suýt chút nữa dự án này đã bị hủy để ba cháu lấy đất xây nhà rồi, cuối cùng vẫn là nhờ Lăng Nguyệt cứu vãn tình thế.”

Đổng Thành Huy nghe vậy, mặt không để lộ cảm xúc khẽ nhìn Lăng Nguyệt.

Giản Thụy giả vờ như không nhận ra, vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên nói: “Hơn nữa lúc đó cháu có biết gì đâu, bản thân cháu còn cảm thấy món đồ chơi này chẳng kiếm được tiền. Nào ngờ mới một năm đã hoàn vốn, vẫn là nhờ Lăng Nguyệt có mắt nhìn đấy.”

Đổng Thành Huy là một thương nhân, ban đầu ông ta cũng làm giàu từ bất động sản, cũng khá thân với nhà họ Giản. Sau khi bất động sản trở nên khó khăn, ông ta chuyển sang đầu tư. Ngặt nỗi mấy năm gần đây ông ta khá xui xẻo, liên tục thua lỗ hết vài dự án. Vì thế, ông ta ngày càng thận trọng hơn.

Kết quả những dự án mà ông ta không đầu tư về sau đều kiếm được bộn tiền.

Vì chuyện đó, ông ta ở nhà đã vỗ đùi đến đỏ cả lên.

Sau khi ăn xong bữa tối Lăng Nguyệt tiễn ông ta ra bãi đỗ xe. Trước khi lên xe, Đổng Thành Huy khẽ thở dài: “Tiểu Lăng, bác vẫn kỳ vọng vào dự án đó. Trước kia, bác chưa muốn đầu tư là vì vốn của bác thật sự có hạn, nếu không gấp thì cháu gửi bản kế hoạch cho bác xem trước, cuối tháng này bác có tiền vốn xoay vòng rồi.”

Lăng Nguyệt khẽ mỉm cười, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì cả: “Được, thứ hai cháu sẽ bảo trợ lý gửi tài liệu qua cho bác, cũng không vội, giai đoạn đầu của dự án này đã đủ vốn rồi.”

Đổng Thành Huy lúc này mới yên tâm ngồi vào xe: “Được, về thôi, hôm nay đánh golf rất đã, chúng ta hẹn gặp lại lần sau nhé.”

“Được, bác đi cẩn thận.” Lăng Nguyệt giúp ông ta đóng cửa xe, đứng nhìn ông ta khuất xa, rồi mới quay lại nhà hàng.

Giản Thụy vẫn ngồi tại chỗ đợi anh, thức ăn trên bàn đã được dọn sạch và hoa quả và bánh ngọt đã được bày lên.

“Loại người này cũng đáng để cậu đặc biệt giành nguyên buổi chiều chơi golf cùng à?” Trong thâm tâm Giản Thụy có chút khinh thường Đổng Thành Huy, cảm thấy ông ta chỉ là một tay buôn cơ hội gió chiều nào xuôi theo chiều nấy: “Cậu cũng đâu giống thiếu tiền, tìm lão ki bo bủn xỉn này làm gì?”

“Muốn móc tiền từ túi người khác, đương nhiên phải dỗ dành một chút.” Lăng Nguyệt ngồi xuống phía đối diện cậu ta, rót cho mình một ly nước chanh, vẻ mặt nhàn nhạt: “Hơn nữa, cậu có biết tháng sau con gái của ông ta kết hôn không?”

“Không biết.” Giản Thụy đương nhiên chẳng quan tâm đến chuyện này.

Lăng Nguyệt khẽ chạm môi, thốt ra một cái tên, rồi nói tiếp: “Con rể tương lai của Đổng Thành Huy là cháu của ông ta.”

Nghe vậy Giản Thụy liền hiểu ra ngay, không phải là thiếu khoảng tiền đó, mà là thiếu mối quan hệ, kéo Đổng Thành Huy vào chỉ để dễ dàng mở rộng dự án hơn.

Đầu óc anh... Giản Thụy líu lưỡi, đúng là đáng nể khi người ta chẳng cần dựa vào gia đình mà vẫn kiếm được bộn tiền.

Nói đến đây, Giản Thụy lại muốn cười anh: “Cậu nắm trong tay bao nhiêu dự án có thể kiếm tiền như vậy. Cậu nói xem cậu còn mở công ty làm gì, ngày ngày đi làm công mà cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”

“Ai nói không kiếm được tiền?” Lăng Nguyệt đặt ly xuống, nghiêng người ăn miếng trái cây, khóe miệng nở nụ cười: “Kiếm được nhiều hơn so với cái sân golf của cậu đấy.”

“Xì.” Giản Thụy bị anh chọc tức, nhất quyết phải tìm lại mặt mũi: “Cậu thú nhận đi, ngày nào cũng đi làm chỉ vì cô trợ lý xinh đẹp thôi, cơ mà cậu đâu phải loại háo sắc, vậy nên chỉ có một cách giải thích: thích người ta rồi.”

Lăng Nguyệt nghe mà không trả lời, lười đôi co với cậu ta, tiện tay cầm quả việt quất ném vào người Giản Thụy: “Chơi với tôi thêm ván nữa.”

“Tôi không đi để cậu hành hạ đâu.” Giản Thụy lắc đầu từ chối, cậu ta bắt lấy quả việt quất đang lăn xuống người rồi nhét vào miệng, ậm ờ: “Để tôi gọi một tuyển thủ chuyên nghiệp tới chơi với cậu.”

“Ừ.” Lăng Nguyệt đứng dậy, rồi nói thêm: “Hôm nay cảm ơn nhé, kiếm được tiền sẽ mời cậu một bữa.”

“Đệch, một bữa ăn là muốn xong chuyện với tôi à?” Giản Thụy nghe vậy lại thấy khó chịu, thà không nói cảm ơn còn hơn: “Bất kể thế nào, tôi cũng muốn chia phần.”

Lăng Nguyệt bật cười: “Cậu còn chưa biết dự án là gì, mà cậu đã đòi chia phần, không sợ lỗ à? Con cáo già Đổng Thành Huy đó còn liên tục từ chối tôi đấy.”

“Ông ta thì có tầm nhìn gì.” Giản Thụy bĩu môi, cậu ta thừa biết: “Dự án của cậu thì lỗ được mấy đồng.”

“Thứ hai đến văn phòng của tôi lấy tài liệu.” Lăng Nguyệt nói.

Giản Thụy khó chịu: “Cậu bảo trợ lý của cậu mang sang đi, còn bắt tôi đặc biệt chạy đi một chuyến à?”

Đây là đang đề phòng ai đây chứ, đề phòng cậu ta làm gì, những người bên ngoài kia có đề phòng được không, cậu ta bị ép đến mức không thể chịu được phải hạ mình: “Tôi nhắc nhở cho cậu nhé, bạn tôi cũng đang theo đuổi cô ấy đấy.”

Lăng Nguyệt nghe vậy khẽ nhướng mí mắt mỏng, nhìn cậu ta một cái.

Dù anh không lên tiếng nhưng ánh mắt đó khiến Giản Thụy nhìn phát hiểu ngay. Cậu ta lập tức cười ranh mãnh, trêu chọc nói: “Để ý rồi đúng không?”

Thấy Lăng Nguyệt lập tức tỏ vẻ không quan tâm và định quay người bỏ đi, Giản Thụy vội vàng nói thêm một câu: “Cậu phải nắm chặt một chút. Bạn tôi vừa giàu vừa đẹp trai, còn rất chu đáo, không chừng bị người khác nhanh chân cướp mất đấy.”

Lăng Nguyệt cũng không dừng bước.

Sáng thứ hai Giản Thụy đã đến công ty của Lăng Nguyệt.

Kết quả lại không nữ trợ lý xinh đẹp đâu, người mang cà phê vào văn phòng là một anh chàng trợ lý đẹp trai rất sành điệu.

Người mê ngoại hình đẹp như Giản Thụy không thể không thừa nhận: “Giá trị nhan sắc của công ty các cậu cao thật đó.”

“Cậu thích kiểu này à?” Lăng Nguyệt ngước mắt hỏi cậu ta: “Có thể thử đấy, cậu ta thích đàn ông.”

Sắc mặt Giản Thụy khẽ sa sầm: “Gu của tôi giống cậu vậy đó.”

Lăng Nguyệt cong khóe môi, đưa bản kế hoạch cho cậu ta, tiện thể nhắc nhở cậu ta: “Dự án này thời gian thu hồi vốn sẽ hơi dài đấy.”

Giản Thụy lật vài trang một cách hời hợt, cậu ta quan tâm đến Chu Mỹ Tây hơn: “Cô trợ lý xinh đẹp đâu rồi?”

“Sáng nay cô ấy phải mang bản kế hoạch đến chỗ Đổng Thành Huy.”

Giản Thụy không nói nên lời: “Cậu cố ý phải không? Biết tôi đến nên sai cô ấy đi chỗ khác.”

Cậu ta đặt bản kế hoạch sang một bên, nghiêng người cầm cốc cà phê, tay kia gác lên thành ghế sofa, bắt chéo chân, ngồi rất ổn định: “Tôi đợi cô ấy về.”

“Đây là công ty.” Lăng Nguyệt nhắc nhở cậu ta: “Đừng có đ.ộng d.ục bậy bạ.”

“Cậu yên tâm, tôi chỉ hứng thú với anh em chứ không hứng thú với phụ nữ.” Giản Thụy cố ý nói: “Tôi chỉ muốn thăm dò một chút thôi.”

Lăng Nguyệt nhìn cậu ta.

“Ồ, cậu đừng hiểu lầm, tôi nói là một người bạn khác của tôi.” Giản Thụy nói một cách hèn hạ: “Người ta vì để tiếp cận cô trợ lý xinh đẹp của cậu mà định mua hẳn một căn hộ trả hết ở Vạn Nhân đấy.”

“Vậy cậu nên giảm giá thêm cho trợ lý của tôi.” Lăng Nguyệt bình thản đáp.

Chết tiệt, xong rồi, thật sự nói không lại anh.

Đến 10 giờ rưỡi, Chu Mỹ Tây trở về.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo cardigan len màu trắng lông xù, bên trong là bộ Jumpsuit bằng jean, mái tóc tùy ý kẹp một chiếc kẹp cá mập ở phía sau ót, có một bầu không khí tràn đầy sức sống của nữ sinh đại học, khiến người ta cảm thấy bừng sáng trước mắt.

Khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, Giản Thụy lập tức trêu chọc Lăng Nguyệt: “Không ngờ bình thường cậu ăn ngon như vậy đấy.”

Lăng Nguyệt lập tức tặng cậu ta một ánh mắt cảnh cáo, để cậu ta đừng ăn nói linh tinh.

 

Chu Mỹ Tây vừa vào cửa đã thấy Giản Thụy, cô lập tức nở nụ cười tươi rói, ngọt ngào chào hỏi: “Chào Giản tổng, hôm nay sao lại có vinh hạnh được anh ghé thăm vậy?”

“Đến đây chia phần bánh ngọt.” Giản Thụy giơ giơ bản kế hoạch trong tay: “Trưa nay rảnh không? Cùng tôi và Lăng Tổng của cô đi ăn cơm nhé?”

Nói xong, Giản Thụy liếc nhìn Lăng Nguyệt. Thấy anh không phản đối cũng không tỏ thái độ gì với đề nghị này, vậy nghĩa là anh đã ngầm đồng ý.

Chu Mỹ Tây cũng quay sang hướng ánh mắt dò hỏi nhìn Lăng Nguyệt, đối phương lúc này mới khẽ gật đầu: “Đặt chỗ ở nhà hàng nào mà cô thích đi, hôm nay tôi mời.”

“Vâng, Lăng tổng.” Tầm mắt Chu Mỹ Tây rơi vào cốc cà phê đã vơi một nửa ở phía trước mặt của Giản Thụy, cô tinh mắt hỏi: “Giản tổng có muốn thêm một ly không?”

“Cô pha thì tất nhiên muốn rồi.” Giản Thụy cười tít mắt: “Nhưng phải ngọt một chút nhé.”

“Ngọt một chút? Vậy anh muốn latte dừa tươi hay Americano cam tươi?” Chu Mỹ Tây hỏi.

“Latte.”

“Còn Lăng tổng thì sao?” Chu Mỹ Tây hỏi.

Lăng Nguyệt: “Tôi thì gì cũng được, ít đường là được.” 

“Vâng.”

Sau khi Chu Mỹ Tây vừa ra khỏi phòng Giản Thụy lập tức bị Lăng Nguyệt mắng: “Làm như chưa từng được uống cà phê vậy.”

“Không phải trợ lý sao?” Giản Thụy tặc lưỡi lắc đầu, mặt đầy chê bai: “Sai bảo có tí mà đã thấy đau lòng rồi à? Nhìn cậu kìa chẳng có chút tiền đồ gì cả.”

Lăng Nguyệt: “Cậu trả lương à?”

“Tôi có thể trả mà.” Giản Thụy nói: “Có tin tôi lập tức kéo người của cậu đi không?”

Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Vẻ mặt “cậu cứ thử xem” đầy tự tin và ung dung của anh khiến Giản Thụy nhìn mà ngứa cả răng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK