• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả đêm, Chu Mỹ Tây háo hức đến mức suýt không ngủ được.

Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để chọn váy và trang điểm. Vì Lăng Nguyệt bảo sẽ qua đêm và nhắc cô chú ý chống nắng, nên cô chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, một ít đồ vệ sinh cá nhân, một bộ bikini và một bộ đồ lặn dài tay. Không nhiều lắm, chỉ cần một chiếc balo là đủ.

Trước khi ra khỏi nhà, mẹ cô không khỏi thắc mắc: “Đeo cái balo to thế, đi đâu chơi đấy?”

“Con đi biển với bạn, tối không về đâu ạ.” Chu Mỹ Tây đáp.

Mẹ cô cũng không hỏi thêm, chỉ dặn dò: “Nhớ ghé qua nhà mới xem thế nào nhé.”

“Con biết rồi, giờ con qua đó luôn đây!” Câu nói còn chưa dứt, bóng cô đã khuất ngoài cửa.

Vì dậy hơi muộn, cô vội vã chạy đến nhà mới, nhưng lại phát hiện kích thước tấm ván thương hiệu gửi đến bị sai. Cô không đồng ý với phương án cắt chỉnh ngay tại chỗ mà kiên quyết yêu cầu họ gửi lại đúng kích thước.


 

Bên phía thương hiệu vẫn đang do dự chưa chịu đồng ý ngay, hai bên giằng co chưa có kết quả thì điện thoại cô reo lên. Là Lăng Nguyệt gọi.

“Em ra khỏi nhà chưa?”

“Em đang ở nhà mới.” Chu Mỹ Tây nói, giọng hơi mệt mỏi. “Vẫn chưa xong.”

Lăng Nguyệt lập tức nhận ra điều gì đó: “Không thuận lợi à?”

“Không sao đâu anh, không có gì to tát cả. Anh cứ làm việc đi, xong em sẽ gọi lại cho anh sau?”

“Được, anh đi tập gym đây.”

Không muốn tâm trạng mình bị ảnh hưởng trước chuyến đi biển, Chu Mỹ Tây quyết định xử lý mọi chuyện thật nhanh gọn. Nhưng khi đang đợi người giám sát trao đổi với bên cung cấp, cô lại phát hiện một mảng tường bị loang màu.

Lại thêm một vấn đề nữa.

Đúng là việc sửa nhà có thể khiến người ta phát điên mà.

Mãi đến một giờ trưa, mọi thứ tạm ổn thỏa, Lăng Nguyệt đến đón cô đi ăn. Nhân tiện, anh còn ghé qua nhà mới xem xét một lượt.

Cửa lớn vừa mở, Lăng Nguyệt bước vào liền bắt đầu khen ngợi hết lời, khen bố cục ngôi nhà được chỉnh sửa hợp lý, khen màu gạch lát sàn rất đẹp, khen tủ và tường phối màu hoàn hảo. Nếu có một con gián lỡ bò qua đây, có lẽ anh cũng sẽ khen nó béo tốt mất thôi.

Sự dịu dàng của anh nhẹ nhàng xoa dịu những cảm xúc tiêu cực mà Chu Mỹ Tây đã gánh chịu suốt cả buổi sáng.

Sau bữa trưa đơn giản với vài món ăn nhà làm, họ ghé qua trung tâm thương mại mua sắm. Vì bữa tối sẽ được dùng trên du thuyền, cô mua thêm trà sữa, bánh mì, hai phần salad và một ít đồ ăn vặt rồi cùng Lăng Nguyệt lên đường.

Dù đã cố gắng nhanh hết mức, họ vẫn chỉ kịp đến bến tàu trước hoàng hôn. Lăng Nguyệt xách đồ, nắm tay cô bước lên du thuyền.

Đó là một chiếc du thuyền ba tầng màu trắng với đầy đủ tiện nghi: phòng khách, bếp, phòng đánh mạt chược, thậm chí cả KTV. Mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng.

Lăng Nguyệt kiểm tra thiết bị cứu hộ và hệ thống liên lạc, dạy cô cách sử dụng, rồi sau cùng mới bước vào khoang lái khởi động tàu. Đến lúc này, Chu Mỹ Tây mới chợt có linh cảm không lành.

“Chỉ có hai chúng ta ra khơi thôi à?” Cô hỏi. “Anh lái à?”

Lăng Nguyệt nhướn mày, mỉm cười: “Sợ à?”

“Ừm… một chút.” Cô chợt nhớ lại lần trước đi biển ở đảo Bohol, cảm giác ấy vẫn còn ám ảnh.

“Đừng lo, anh có bằng lái bốn năm rồi.” Anh lấy chứng chỉ lái tàu từ túi ra cho cô xem. “Với lại, anh sẽ không đi quá xa đâu.”

Chu Mỹ Tây không nói gì thêm, nhưng Lăng Nguyệt lập tức nhận ra cô vẫn còn lấn cấn. Nghĩ đến chuyện cô từng trải qua cơn bão ven biển, anh trách mình đã sơ suất.

Không do dự, Lăng Nguyệt lập tức gọi công ty thuê một thuyền trưởng và một thủy thủ đến hỗ trợ. Để cô an tâm hơn, anh còn đặc biệt yêu cầu một nữ thủy thủ.

Chẳng mấy chốc, hai người kia có mặt. Sau khi chào hỏi, họ xuống khoang lái, còn Lăng Nguyệt và Chu Mỹ Tây ở tầng trên, không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Du thuyền dần rời khỏi bến, tầm nhìn mở rộng, đúng lúc hoàng hôn buông xuống. Mặt biển lấp lánh ánh vàng, đẹp đến mê hồn.

Lăng Nguyệt cầm vô lăng, đuổi theo ánh hoàng hôn một đoạn rồi theo kinh nghiệm tìm đến khu vực có nhiều cá.

“Có muốn thử không?” Anh hỏi, sợ cô chán nên mời cô cầm lái.

Chu Mỹ Tây tò mò ngồi xuống, thử đặt tay lên vô lăng, cảm nhận cảm giác điều khiển con tàu trên biển. Lăng Nguyệt thỉnh thoảng hướng dẫn, cô nhanh chóng nắm được cách lái, còn tìm được cả niềm vui trong đó.

Trời hôm nay rất đẹp. Khi màn đêm chưa buông hẳn, họ mặc đồ lặn, đeo bình dưỡng khí, lặn xuống biển ngắm cá. Nhưng thay vì ngắm cá, Chu Mỹ Tây lại thích nhặt rác hơn. Hai người còn giúp một chú rùa biển cắt đứt sợi dây nhựa siết chặt quanh cơ thể nó.

Trở về du thuyền, nước biển về đêm trở nên lạnh hơn. Lăng Nguyệt đưa cô đi tắm nước nóng, sau đó hai người mặc đồ thoải mái, ngồi trên tầng thượng, tận hưởng bữa tối trong làn gió biển mát lạnh.

Đây là lần đầu tiên Chu Mỹ Tây trải nghiệm cảm giác lênh đênh trên biển vào ban đêm. Nói thật, cô có chút sợ, bốn bề là bóng tối tuyệt đối, không một ánh sao, không một tiếng động ngoài sóng biển. Cả thế giới dường như chỉ còn lại chiếc du thuyền này.

Nếu không có hai người dưới khoang lái, có lẽ cô đã bắt Lăng Nguyệt quay về ngay lập tức.

Thấy cô hơi bất an, Lăng Nguyệt đổi chỗ, ngồi sát bên cô, nhẹ nhàng vươn tay vòng qua lưng, đầu ngón tay mớn trớn trên cánh tay cô trấn an: “Đừng sợ, đây vẫn là vùng biển câu cá có kiểm soát, không xa bờ đâu. Luôn có đội tuần tra giám sát.”

“Ừm.” Cô cầm ly trà sữa, khẽ nhấp một ngụm, có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ là en chưa quen thôi, lúc trời vừa tối em hơi mất phương hướng.”

Cô không hề giả vờ yếu đuối, cô thật sự có chút sợ hãi.

Lăng Nguyệt cười: “Vậy mình câu một lúc rồi về. Nếu không may mắn, chúng ta có thể mua cá của người khác ở bến tàu.”

“Được!” Cô lập tức đồng ý. “Nửa tiếng thôi nhé, rồi về.”

Nhưng câu cá lại quá thú vị. Câu được con cá đầu tiên, cô phấn khích đến mức quên luôn thời gian.

Cuối cùng, đến hơn một giờ sáng, cả hai vẫn chưa chịu rời đi.

“Chúng ta ăn không hết mất thôi.” Lăng Nguyệt nhìn hai thùng cá đầy, cau mày.

Chu Mỹ Tây vẫn còn hứng thú: “Cần lấy thêm thùng không anh?”

“Hừ.” Chu Mỹ Tây chăm chú nhìn chiếc phao trôi trên mặt nước, không dám quay đầu, thậm chí nói chuyện cũng phải nín thở, “Nếu câu nhiều quá thì chúng ta đem lên bờ bán bớt một chút nhé.”

“Được.” Lăng Nguyệt ngoan ngoãn xuống khoang tìm thùng đựng cá.

Trên đường quay về, Chu Mỹ Tây vẫn còn lưu luyến không rời, còn tranh thủ hẹn anh cuối tuần sau lại đến câu đêm. “Lần tới chúng ta không cần vội vàng về ngay, ngủ lại trên du thuyền một đêm. Ở đây có bếp mà, sáng sớm dậy còn có thể ngắm mặt trời mọc nữa.”

Thật ra, Lăng Nguyệt cũng đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là anh sợ cô không quen, hơn nữa trên du thuyền vẫn còn hai người lạ, anh cũng không thể ngủ yên được.

Lúc cập bến, bến tàu vẫn sáng đèn rực rỡ. Người đi câu về, người tìm mua hải sản tươi sống, tạo thành một khu chợ đêm nhỏ nhộn nhịp.

Hai người họ xách xô cá lên bờ, định bán bớt một phần ba. Thế nhưng, cứ chọn tới chọn lui, Chu Mỹ Tây lại thấy tiếc.

Con này béo mập, con kia hiếm thấy, con này cô thích ăn, con kia hấp lên sẽ ngon…

Cuối cùng, cô chỉ miễn cưỡng bán đi vài con cá trùng loại, thậm chí lúc rời đi còn không kìm lòng mà mua thêm mấy con nhím biển từ người khác.

Khi về đến biệt thự của Lăng Nguyệt, đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.

Tắm xong, Chu Mỹ Tây mệt đến mức không mở nổi mắt, nhưng khi xuống bếp lại thấy anh vẫn chưa đi tắm mà đang bận rộn trong bếp.

Anh hấp cá, nấu cháo, còn tranh thủ sơ chế nốt chỗ hải sản còn lại.

Cơn buồn ngủ của Chu Mỹ Tây lập tức bay biến.

Khoảnh khắc ấy, Lăng Nguyệt trong mắt cô có một chút dáng vẻ của một người chồng, khiến cô không thể rời mắt.

“Để mai hẵng làm đi?” Cô bước đến, nhẹ giọng nói. “Muộn rồi anh.”

“Hửm?” Anh còn chưa nhận ra cô đã đến gần. “Sợ để lâu chúng chết mất, có vài con phải cấp đông ngay. Em buồn ngủ chưa? Hay ăn chút gì rồi ngủ?”

Anh đã nấu rồi, dù có uống thuốc ngủ cô cũng phải nể mặt mà ăn chứ!

Chu Mỹ Tây cúi người muốn giúp anh vớt cá, nhưng lại bị anh đưa tay ngăn lại. “Tanh lắm, để anh làm.”

Cô hơi sững người, rồi không kìm được mà hôn lên khóe môi anh một cái.

Lăng Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu: “Hửm?”

“Không cẩn thận va phải thôi.” Chu Mỹ Tây nghiêm túc nói.

Anh cong môi, nửa đùa nửa thật: “Vậy va thêm lần nữa đi.”

Chu Mỹ Tây rất phối hợp, lập tức rướn người về phía trước. Thế nhưng, lần này Lăng Nguyệt lại tinh quái nghiêng đầu, chuẩn xác đặt lên môi cô một nụ hôn.

Chỉ là chạm nhẹ rồi rời đi, nhưng hương vị khiến người ta xao xuyến. Môi anh mềm mại đến lạ thường.

Chu Mỹ Tây vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Lăng Nguyệt đã đứng thẳng lưng, cố tình né tránh. “Anh còn chưa tắm, người vẫn còn mùi tanh.”

Ừm, cũng đúng là hơi tanh thật…

Không giúp gì được trong bếp, cô bèn đi đến tủ lạnh, thấy có nho, liền rửa một chùm, bỏ vào bát rồi nếm thử một quả. Vị ngọt thanh mát, rất vừa miệng.

Cô lấy thêm một quả, giơ tay đưa đến trước mặt anh. Lăng Nguyệt cúi đầu cắn lấy, hương vị chua ngọt của trái cây xen lẫn hơi ấm nơi đầu lưỡi, khiến anh bất giác buột miệng: “Ngọt quá.”

Chu Mỹ Tây khựng lại, cố ý rụt tay, nhướng mày hỏi: “Anh nói nho ngọt, hay là em?”

Lăng Nguyệt không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Tất nhiên là em rồi.”

Lúc này, cô mới hài lòng, nhét tiếp một quả nho vào miệng anh.

Lăng Nguyệt vừa ăn nho, vừa thành thục thu dọn bếp núc. Khi cháo gần chín, anh nhanh chóng bỏ mực vào chảo, đảo qua cùng muối tiêu, chẳng mấy chốc đã có ngay một đĩa mực chiên muối tiêu thơm lừng.

Mùi thơm khiến Chu Mỹ Tây tròn xoe mắt, không thể rời khỏi đĩa mực chiên giòn.

Nhân lúc cô bưng món ăn ra bàn, Lăng Nguyệt còn nhanh tay chần một ít rau xanh, rưới thêm tỏi băm, nước tương và dầu nóng lên cá hấp rồi cùng nhau mang ra bàn ăn.

Chỉ cần ngửi mùi thôi, Chu Mỹ Tây đã cảm thấy bụng đói cồn cào.

Cháo hải sản chỉ nêm muối và tiêu, nhưng độ tươi ngon khiến đầu lưỡi như tan chảy. Thịt cá hấp mềm mịn, còn mực chiên thì giòn rụm, cắn một miếng mà vị giác như được vỗ về.

Chu Mỹ Tây ăn một cách vô cùng hưởng thụ, mà nhìn cô như vậy, Lăng Nguyệt lại càng cảm thấy mãn nguyện.

“Sếp Lăng đúng là có tay nghề nấu ăn đỉnh của chóp.” Cô trêu chọc, “Em cứ tưởng anh chỉ biết nấu mì trứng thôi đấy.”

“Chỉ là kỹ năng sinh tồn của du học sinh thôi.” Anh khiêm tốn đáp. “Chút tài mọn, không đáng nhắc tới.”

“Mỗi lần anh đi chơi với Lăng Tinh và mọi người, cũng đều là anh nấu sao?” Cô tò mò hỏi.

“Thỉnh thoảng thôi, vì chồng con bé nấu ăn còn giỏi hơn.” Lăng Nguyệt không hề giấu giếm. “Lần sau gọi cậu ấy ra nấu cho chúng ta ăn.”

Chu Mỹ Tây chống cằm nhìn anh, cảm thấy cách anh thản nhiên thừa nhận có người giỏi hơn mình thật sự rất quyến rũ.

Bất chợt, cô hỏi: “Bọn họ biết chúng ta đang hẹn hò chưa?”

“Bây giờ chỉ có Trần Tử Ngạn biết.” Lăng Nguyệt nói, “Chồng của Lăng Tinh đấy, lần trước em cũng gặp rồi.”

“Anh ấy là bạn thân nhất của anh à?”

“Gần như vậy, bọn anh quen nhau rất lâu rồi, cậu ấy cũng khá hiểu anh.” Lăng Nguyệt nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Còn em?”

Anh đang hỏi xem bạn bè của cô có biết chuyện này không.

“Em cũng chỉ nói với bạn thân nhất thôi.” Chu Mỹ Tây cười tinh nghịch. Hôm sau Tô Thuyên đã phát hiện ra ngay.

Lăng Nguyệt vươn tay cầm lấy muỗng: “Uống thêm chút cháo nữa nhé?”

“Em no rồi.” Cô đã buông đũa từ lâu, nhưng vừa liếc nhìn đĩa mực chiên, thấy vẫn còn vài miếng, liền gắp một cái cho vào miệng.

Lăng Nguyệt không ép cô ăn thêm, chỉ đơn giản dọn phần cháo còn lại vào bát, nhanh chóng giải quyết nốt cá hấp và rau xanh.

Chu Mỹ Tây lúc này mới nhận ra, hóa ra Lăng Nguyệt ăn rất nhiều. Lần trước đi ăn đồ Nhật, lúc cô không thể ăn tiếp phần còn lại thì anh đã xử lý hết một cách nhẹ nhàng.

Sau khi ăn xong, anh cũng không để cô dọn dẹp. Vì nhà có máy rửa bát, nên thực ra chẳng cần làm gì nhiều. Lăng Nguyệt đặt chén đĩa vào máy, sau đó còn lau bàn ăn, rồi thuận tiện lau sạch cả bếp và bồn rửa.

Hành động nhỏ này khiến trái tim Chu Mỹ Tây rung động không ngừng.

Dọn dẹp xong, hai người cùng nhau lên lầu. Chu Mỹ Tây quay đầu lại hỏi: “Em ngủ phòng nào đây?”

Lúc mới về, cô muốn tắm rửa trước, Lăng Nguyệt liền đưa cô vào phòng tắm trong phòng ngủ chính. Vì đây là phòng tắm lớn nhất, cũng là một trong hai nơi duy nhất có bồn tắm, anh muốn cô có thể thoải mái ngâm mình thư giãn.

Tất nhiên, cô không thể nào dùng phòng tắm của Lăng Tinh. Phòng t.ắm chung ở phòng khách cũng được, nhưng cô không muốn xa cách với bạn trai đến vậy, nên cũng vui vẻ mà sử dụng phòng tắm của anh.

Nhưng nếu là chuyện ngủ…

Không cần suy nghĩ, Lăng Nguyệt bình thản đáp: “Ngủ ở phòng anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK