"Anh có ổn không?" Chu Mỹ Tây dò hỏi: "Tôi thấy xe của anh vẫn còn ở bãi đỗ, gọi điện không ai nghe, tôi lo anh không khỏe nên tự ý cầm thẻ phòng lên đây."
Lăng Nguyệt ngẩn ra, mắt anh mở to hơn một chút, khi anh nhìn rõ người trước mặt là cô thì anh khẽ cười, giọng nói hơi khàn: "Thật sự là cô à? Tôi còn tưởng mình đang mơ chứ."
Chu Mỹ Tây hơi nghiêng người sang một bên, rất có chừng mực không nhìn nhiều trong phòng: "Xin lỗi Lăng tổng, là tôi đã quá đường đột rồi."
"Không sao." Lăng Nguyệt vươn tay bật đèn đầu giường lên, ánh sáng làm anh hơi nheo mắt rồi anh lại vùi đầu vào gối: "Vừa rồi phát sốt nên tôi uống thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc đến giờ, đã đến giờ tan làm rồi sao?”
"Đúng vậy, giờ anh đã hạ sốt chưa? Còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Chu Mỹ Tây hỏi.
"Vẫn ổn, chỉ còn hơi đau họng thôi." Bên trong chăn có tiếng cựa quậy, sau đó là tiếng "tít tít" của nhiệt kế điện tử, Lăng Nguyệt trả lời cô: "Hạ sốt rồi."
Chu Mỹ Tây thở dài một hơi rồi lại hỏi anh: "Anh có muốn về nhà không? Tôi đưa anh về."
"Thôi đi, cứ ở đây một đêm đã, tôi không có sức đi lại." Lăng Nguyệt nói: "Cô về đi, đừng để tôi lây bệnh cho cô."
Giọng của anh vẫn yếu ớt như vậy, làm sao Chu Mỹ Tây có thể yên tâm ra về được.
Hơn nữa nếu anh mở miệng giữ cô lại thì nói không chừng cô sẽ không nghĩ ngợi mà bỏ đi, nhưng anh lại kêu cô đi, thế nên cô càng cảm thấy mình không nên đi.
"Nếu không về nhà thì ít nhất cũng nên ăn gì đó đi chứ, tôi đặt cháo cho anh ăn nhé?" Chu Mỹ Tây nói: "Anh ăn xong tôi sẽ đi."
Căn phòng yên lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nói khe khẽ của Lăng Nguyệt: "Được."
Chu Mỹ Tây đi ra phòng khách rồi ngồi xuống sô pha, cô gọi một phần cháo sườn cho anh, một phần mì trộn cho mình, sau đó cô đi nấu một ấm nước nóng, đến khi nước sôi thì bỗng nhiên cô nghe Lăng Nguyệt gọi một tiếng.
Chu Mỹ Tây đi đến cửa phòng ngủ: "Sao thế Lăng tổng?"
"Vừa hạ sốt nên người đầy mồ hôi, tôi muốn thay một bộ đồ ngủ." Lăng Nguyệt ở trong phòng lên tiếng.
Chu Mỹ Tây thoáng khựng lại, vài giây sau cô mới lắp bắp hỏi: "Anh cần tôi… Cần tôi giúp anh thay đồ sao?"
Bên trong cũng im lặng mất một lúc, sau đó Lăng Nguyệt vội vàng giải thích: "Không phải, tôi muốn nhờ cô lấy giúp tôi bộ đồ ngủ trong tủ quần áo thôi."
Chu Mỹ Tây thở phào nhẹ nhõm: "À à, được." Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy tai mình nóng lên, cứu mạng với, cô đang nghĩ cái gì thế này?
Lăng Nguyệt nghe ra nên không nhịn được mà cong môi cười nhẹ: "Nhớ đeo khẩu trang đấy." Anh nhắc nhở.
Chu Mỹ Tây cũng nghe ra trong giọng nói của anh mang theo ý cười mơ hồ.
Chu Mỹ Tây bước đến tủ quần áo rồi mở ra, cô không ngờ là bên trong có khá nhiều đồ, từ vest mùa xuân thu đến trang phục thường ngày.
"Đồ ngủ ở trong ngăn kéo." Lăng Nguyệt nói: " Dưới cùng đấy."
Anh nói muộn quá, trong tủ có hai ngăn kéo, Chu Mỹ Tây đã tiện tay kéo cái đầu tiên ra nhưng bên trong toàn là đồ lót được xếp ngay ngắn.
Hóa ra Tiểu Tống đoán đúng rồi.
Chu Mỹ Tây nhẹ tay nhẹ chân đóng ngăn tủ đó lại rồi mở ngăn tủ dưới cùng ra, cô lấy một bộ đồ ngủ rồi sau đó giữ vẻ mặt bình thản đi vào phòng ngủ, đặt bộ quần áo xuống cuối giường anh.
"Cảm ơn." Lăng Nguyệt chống người ngồi dậy, đưa tay cầm lấy đồ ngủ.
Chu Mỹ Tây đặt hơi xa, anh với lấy hơi khó khăn, lúc anh đang định nhích người lại gần thì Chu Mỹ Tây đã nhanh tay cầm bộ đồ ngủ rồi đưa thẳng cho anh.
"Đừng khách sáo, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đôi mắt anh, trán và hai bên thái dương của anh ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, hàng mi cong dài như cánh bướm sau cơn mưa khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đó: "Tôi ra ngoài trước, nếu anh có gì cần thì gọi tôi."
"Ừm."
Chu Mỹ Tây vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
Nước đã sôi rồi, cô rót nước vào hai chiếc ly pha lê để cho nước nguội bớt, đến khi quay lại thì cô phát hiện ra vừa rồi mình đi vội quá nên quên đóng cửa phòng ngủ, đèn trên đầu giường vẫn sáng khiến khung cảnh bên trong phòng hiện lên rõ ràng.
Lăng Nguyệt đang ngồi bên mép giường cởi áo, dưới ánh đèn vàng ấm áp, làn da của anh dường như đang phát sáng.
Phản ứng sinh lý của cơ thể không thể lừa dối chính mình, Chu Mỹ Tây cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cầm ly nước lên uống một ngụm nhưng nước lại nóng quá khiến cô phải vội đặt xuống.
Sau lưng vang lên tiếng động, Chu Mỹ Tây quay đầu lại nhìn thì phát hiện Lăng Nguyệt đứng dậy, cô ý thức được hình như anh đang định thay quần nữa, ngay lập tức Chu Mỹ Tây cầm ly nước lặng lẽ trở về sofa rồi ngồi ngay ngắn ở đó.
Phi lễ chớ nhìn.
Nước vẫn còn ấm, Chu Mỹ Tây uống hai ngụm nhưng vẫn chưa cảm thấy bớt khát, mãi đến khi người bên trong phòng thay đồ xong rồi bước ra ngoài.
Anh đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt đầy cuốn hút, vừa nhìn thấy Chu Mỹ Tây thì anh đã nhắc nhở: "Đeo khẩu trang vào đi."
"Tôi vừa mới uống nước." Chu Mỹ Tây đeo khẩu trang lên, cô nhìn thấy anh đưa tay định lấy ly nước thì nhắc nhở anh: "Nóng lắm đây."
Lăng Nguyệt lấy một chai nước khoáng trên bàn làm việc rồi mở nắp rót cho cô một nửa, sau đó anh còn cố ý đi ra chỗ cửa sổ, kéo khẩu trang xuống để uống nước.
Sự đề phòng quá mức này khiến Chu Mỹ Tây không nhịn được mà bật cười.
Sau khi cháo được giao đến, anh cũng ngồi ăn ở bàn gần cửa sổ, kiên quyết không ngồi cùng bàn với Chu Mỹ Tây.
Sau khi ăn xong thì anh lập tức kêu Chu Mỹ Tây về nhà đi.
Nhìn thấy tinh thần của anh đã tốt hơn, Chu Mỹ Tây cũng không kiên trì nữa, cô chỉ dặn anh nhớ uống nhiều nước: "Nếu anh thấy không khỏe thì nhớ gọi cho tôi nhé.”
Lăng Nguyệt gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Anh tiễn cô ra cửa, khoảng cách từ căn phòng đến thang máy vẫn còn một đoạn, Chu Mỹ Tây bước đi được vài bước rồi mà vẫn chưa nghe tiếng đóng cửa nên cô không nhịn được quay đầu lại.
Kết quả là cô nhìn thấy Lăng Nguyệt đứng tựa vai vào khung cửa lặng lẽ nhìn theo cô, ánh mắt của anh hơi ươn ướt giống hệt như một chú chó nhỏ đang nhìn chủ nhân rời đi, ngay lập tức Chu Mỹ Tây cảm thấy hơi mềm lòng.
"Anh vào phòng đi." Chu Mỹ Tây dừng bước rồi nói: "Vừa ra mồ hôi đừng để bị trúng gió."
Hành lang khá lạnh.
Lăng Nguyệt khẽ đáp ừm nhưng anh vẫn đứng yên ở đó, chỉ là anh tiếp tục dùng ánh mắt đó mà nhìn cô.
Ánh mắt ấy cộng với dáng vẻ yếu ớt vì bệnh của anh khiến Chu Mỹ Tây càng khó cất bước rời đi.
Hình ảnh này có sức sát thương quá lớn, trên đường về nhà mà Chu Mỹ Tây vẫn không ngừng nhớ lại, thậm chí còn cảm thấy hơi hối hận vì đã nhẫn tâm bỏ đi.
Lái xe vào khu chung cư, khi cô vừa định vào bãi đỗ xe thì bất ngờ có một tiếng còi xe vang lên, Chu Mỹ Tây quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là xe của Trình Diệc Nhiên.
Cô đánh lái sang bên cạnh rồi dừng lại, sau đó cô đi sang phía đó, Trình Diệc Nhiên hạ cửa kính xe xuống chào cô: "Sao nhắn tin mà không thấy cô trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe máy thế?"
"Tôi để chế độ không làm phiền, vừa rồi đang bận." Chu Mỹ Tây nhìn vào trong xe nhưng không thấy Tô Thuyên đâu, cô thắc mắc hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Chuyện rất quan trọng cần thương lượng với cô." Hiếm khi thấy Trình Diệc Nhiên tỏ ra nghiêm túc: "Tôi định cuối tuần này cầu hôn Tô Thuyên."
Tin này hơi đột ngột, Chu Mỹ Tây sững người rồi bật cười: "Thật hay giả thế? Ôi, Chúc mừng nhé!"
"Chúc mừng cái gì chứ." Trình Diệc Nhiên cười khổ: "Còn không chắc cô ấy sẽ đồng ý mà, cô cũng biết tính tình của Tô Tuyên rồi đấy."
"Ừm." Chu Mỹ Tây gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy có thể cậu ấy sẽ từ chối, nhưng mà việc cậu ấy từ chối là một chuyện, còn anh cầu hôn lại là chuyện khác mà."
Trình Diệc Nhiên bật cười: "Logic gì thế này?" Rồi anh ấy lại nói tiếp: "Tôi cũng đoán chắc là bị từ chối rồi, cho nên cô buộc phải có mặt, tôi cảm thấy nếu có cô ở đó thì tỷ lệ thành công của tôi sẽ cao hơn nhiều."
"Anh không tự tin vào bản thân đến vậy à?"
Trình Diệc Nhiên thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế."
"Chuyện cầu hôn của hai người mà, chắc chắn tôi phải tham gia để làm chứng rồi." Chu Mỹ Tây nhận lời: "Anh có kế hoạch cầu hôn gì chưa?"
"Tôi đã tìm hiểu vài công ty tổ chức sự kiện rồi, bây giờ vẫn chưa có ý tưởng gì, để tôi suy nghĩ thêm vài ngày đã." Trình Diệc Nhiên nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ gọi cô ra bàn kế hoạch."
"Được thôi." Chu Mỹ Tây vui vẻ đồng ý, còn giúp anh ấy đưa ra vài gợi ý.
Về đến nhà, Chu Mỹ Tây mới phát hiện trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là Lăng Nguyệt nhắn hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Chu Mỹ Tây nhắn tin trả lời xong thì lập tức nhìn thấy bên phía đối phương hiển thị đang nhập tin nhắn.
Sau đó trên màn hình xuất hiện mấy chữ: Được, ngủ ngon.
Chu Mỹ Tây còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì đối phương lại gửi thêm một câu: Ngày mai gặp.
Chu Mỹ Tây úp mặt vào chăn rồi trộm thở dài một hơi, sao người này có thể chỉ dùng mấy từ đơn giản như thế cũng có thể khiến người ta cảm thấy trong chữ chứa đầy mập mờ vậy hả?
Sáng hôm sau, Chu Mỹ Tây thức dậy thì phát hiện mẹ của cô hơi không thoải mái, cô vội vàng pha thuốc cho bà uống, còn nấu một nồi cháo kê rồi dặn mẹ nếu thấy mệt thì gọi điện thoại cho cô hoặc ba của cô.
Trước khi ra khỏi nhà thì Chu Mỹ Tây còn hơi do dự, cuối cùng cô vẫn không kìm được mà gói thêm một phần cháo mang theo.
Cô đến công ty nhưng lại không thấy Lăng Nguyệt đâu, không biết anh còn ở khách sạn hay đã về nhà rồi nên Chu Mỹ Tây gửi tin nhắn hỏi thăm anh.
Tối hôm qua sau khi nhắn tin cho Chu Mỹ Tây xong thì Lăng Nguyệt lập tức lên giường ngủ, nửa đêm anh lại phát sốt thêm lần nữa, anh uống thuốc hạ sốt xong thì cảm giác trời đã sáng rồi.
Vừa mới chạm vào điện thoại thì anh nhận được tin nhắn hỏi thăm của Chu Mỹ Tây, cô hỏi anh đã đỡ hơn chưa, còn ở khách sạn không, cô còn nói cô có mang theo bữa sáng đến cho anh.
Ngay lập tức Lăng Nguyệt tỉnh táo hẳn.
Anh gửi một tin nhắn trả lời cô "Đợi một lát, tôi rửa mặt đã", sau đó anh cố kéo lê thân thể mệt mỏi và cái đầu còn đang choáng váng đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa, đánh răng và cạo râu xong thì anh gọi nhân viên khách sạn lên dọn dẹp phòng, thay khăn trải giường mới, sau khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng thì anh mới gọi điện thoại cho Chu Mỹ Tây.
Từ công ty lên khách sạn chỉ mất hai phút, nên khi chuông cửa vừa vang lên thì Lăng Nguyệt lập tức mở cửa, kết quả là người đứng trước cửa lại là quản gia của khách sạn, anh ta đang đẩy một xe thức ăn.
"Chào buổi sáng Lăng tổng, giám đốc biết anh không khỏe nên bảo chúng tôi chuẩn bị cháo và vài món ăn nhẹ cho anh."
Lăng Nguyệt phất tay rồi khàn giọng nói: "... Anh đi đi, tôi không cần."
Cổ họng anh đau rát đến mức giọng nói cũng trở nên yếu ớt, quản gia không nghe rõ nên lại hỏi: "Anh đã ăn sáng rồi sao? Lăng tổng."
Lăng Nguyệt cố hết sức mở miệng: "Anh đi đi."
Cuối cùng quản gia cũng nghe rõ nhưng vẫn chu đáo nói: "Vậy tôi sẽ để cháo lại trong bếp, khi nào anh muốn ăn thì cứ gọi tôi, tôi sẽ hâm nóng lại rồi mang đến."
Đúng lúc này Lăng Nguyệt nghe tiếng thang máy mở ra, rồi tiếng bước chân tiến lại gần, Lăng Nguyệt quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Mỹ Tây mang theo một túi đồ đi đến.
"Chào buổi sáng, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây bước tới nhìn anh rồi nhìn xe thức ăn, cô lập tức hiểu ra nên biểu cảm trên gương mặt cô thoáng chút ngại ngùng bối rối: "Tôi quên mất là khách sạn có phục vụ bữa sáng."
Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn quản gia một cái, tạ ơn trời đất là quản gia nhanh chóng hiểu ý anh nên lập tức nói: "Phần này không phải của Lăng tổng, là tôi mang nhầm đấy, xin lỗi vì đã làm phiền."
Sau đó quản gia vội vàng đẩy xe thức ăn rời đi.
"Chào buổi sáng." Lăng Nguyệt nghiêng người nhường lối vào: "Mời vào."
Trên người anh phảng phất hương thơm là lạ, Chu Mỹ Tây lập tức nhận ra anh vừa mới tắm xong, chuyện này khiến cô hơi ngượng ngùng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho tự nhiên, cô đưa túi đồ qua rồi đồng thời tìm cách giữ khoảng cách với anh: "Lăng tổng, tôi không vào đâu."
Cô cảm thấy bên trong căn phòng này là một cái bẫy ngọt ngào đang chờ con mồi bước vào.
Lăng Nguyệt hơi khựng lại, nhưng anh vẫn đưa tay nhận túi rồi nói: "Vào đi, hôm qua tôi vẫn chưa giao công việc cho cô xong mà." Anh lại nhắc nhở cô: "Đeo khẩu trang vào."
Được thôi, thật sự lý do này rất hợp lý.
Chu Mỹ Tây chỉ đành phải bước vào phòng.
"Lăng tổng, anh đã khỏe hơn chưa?" Chu Mỹ Tây hỏi, nghe giọng anh khàn như thế, chắc là cổ họng đau lắm: "Anh đã uống thuốc chưa?"
Nói xong thì cô lại cảm thấy hơi hối hận, có phải là biểu hiện của mình là quan tâm quá mức hay không?
Không chờ anh trả lời mình, cô lập tức báo cáo công việc với anh để che giấu đi: "Lăng tổng, đã sửa xong lỗi trò chơi rồi, chắc là trưởng phòng Khuất đã báo cáo với anh rồi, còn nữa sáng nay Thụy Hồn có gửi email mời anh tham dự tiệc kỷ niệm vào tuần sau."
Lăng Nguyệt nhìn cô một cái.
Ánh mắt đó rõ ràng là biết hết mọi chuyện nhưng không vạch trần cô, khiến Chu Mỹ Tây cảm thấy toát cả mồ hôi hột.
Tiêu rồi, có phải cô càng nói càng rối rồi không?
Quan tâm chút thì có sao, trước đây cô cũng nhiều lần quan tâm lấy lòng anh mà. Hơn nữa cô còn đưa bữa sáng tới nữa, bây giờ còn bày ra thái độ gì chứ?
Quá bất bình thường rồi.
Phiền chết đi được, ở trước mặt anh cô toàn loạn hết cả lên.
Tất cả là tại anh mới sáng sớm lại đi tắm làm gì.
Lăng Nguyệt thu lại ánh mắt rồi khẽ "ừm" một tiếng, anh lảng tránh trạng thái khẩn trương của cô, anh ngồi xuống ghế sofa rồi mở hộp giữ nhiệt ra: "Cô nấu sao?"
"Đúng vậy, sáng nay mẹ tôi cũng bị đau họng nên tôi nấu cháo cho bà." Chu Mỹ Tây nói. Ồ, đây là cô cố ý nhấn mạnh rằng cháo này cô tiện thể nên nấu luôn, chứ không phải là đặc biệt nấu cho anh.
"Mùi rất thơm." Lăng Nguyệt cầm bát lên, anh húp một ngụm nhỏ rồi hỏi: "Dì không sao chứ?"
"Chắc là không có vấn đề gì lớn, lúc tôi ra khỏi nhà thì mẹ chưa bị sốt."
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, nhưng cháo kê mà Chu Mỹ Tây nấu lại có vị đặc biệt ngọt, bên trong còn cho thêm ít ngô non, anh là người không thích ăn cháo nhưng sau khi nếm thử một ngụm thì anh lại không kìm được mà ăn hết nửa bát.
Chu Mỹ Tây ngồi đối diện, cô mở nắp hộp đựng đậu hũ trộn rau rồi đưa cho anh nếm thử.
Ban đầu cô lo anh không ăn uống được nhiều nên mới làm thêm đậu hũ, nhưng nhìn dáng vẻ anh ăn cháo như vậy thì e rằng cháo còn chưa chuẩn bị đủ.
Đậu hũ trơn mềm dễ ăn, vốn dĩ Lăng Nguyệt không cảm thấy quá đói nhưng vì mấy ngày nay không ăn uống gì ra hồn, cho nên cuối cùng anh vẫn ăn hết sạch hai hộp đồ ăn.
"Tôi sẽ không tham gia tiệc kỷ niệm, bây giờ là Chu Vũ đang phụ trách dự án này, để cậu ta hoặc Tiểu Tống thay tôi đi là được rồi." Sau khi ăn xong, Lăng Nguyệt thu dọn hộp thức ăn rồi cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên: "Cuối tuần này tôi sẽ đi Nga một chuyến."
"Anh có sắp xếp khác đúng không? Cụ thể là thành phố nào?" Chu Mỹ Tây mở ghi chú trên điện thoại, tận tụy làm tròn bổn phận trợ lý: "Khi nào anh về? Có cần tôi đặt vé máy bay không?"
"Tôi đi Murmansk ngắm cực quang, đặt xong vé máy bay và khách sạn rồi." Lăng Nguyệt nói xong thì ngước mắt nhìn cô, ánh mắt của anh hoàn toàn không che giấu lời mời: "Cô có muốn đi không?"