• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà Lăng Nguyệt ở hướng khách sạn nên cũng tiện đường cho Chu Mỹ Tây, kết quả là trước khi đi ngủ, Lăng Nguyệt lại gọi điện thoại cho cô nói mười giờ sẽ qua đón cô.

Vì vậy thời gian rất dư dả, Chu Mỹ Tây ngủ nướng một giấc xong vẫn còn thời gian chọn đồ và trang điểm, cho đến khi Lăng Nguyệt gửi tin nhắn bảo cô xuống tầng.

Chu Mỹ Tây chạy vội ra khỏi khu chung cư, vừa liếc mắt đã thấy chiếc Bentley màu xanh đậm ở cửa cùng với người đàn ông đang đứng dựa vào cửa phụ chờ cô.

Hôm nay, Lăng Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi denim sáng màu mà cô chọn cho anh, phối với một chiếc quần yếm màu đen trông vừa thoải mái vừa gọn gàng, anh đút một tay vào túi quần và vẫy tay với Chu Mỹ Tây.

Chu Mỹ Tây đeo túi tote lên vai rồi bước nhanh tới: "Chào buổi sáng, Lăng tổng!"

Lăng Nguyệt nhếch môi cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô: "Chào buổi sáng."

Phong cách hôm nay của Chu Mỹ Tây... Thật sự khiến người khác không thể rời mắt, cô mặc một chiếc quần ống rộng bằng vải lanh màu xanh neon, bên trong là áo hai dây, cô khoác một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi và để tóc dài xõa ngang vai, Lăng Nguyệt chú ý thấy tóc cô đã nhuộm lại màu đen, trên mái tóc đen là một chiếc mũ len đan tay màu trắng, viền mũ treo một chuỗi ngọc trai, trên mặt không trang điểm mà chỉ tô son màu đỏ gạch.

Màu son môi và ngọc trai càng làm nổi bật làn da trắng sáng của cô.

"Oa, anh đổi xe mới à?" Chu Mỹ Tây đến gần hỏi rồi nói tiếp: "Màu đẹp quá."

"Hôm qua mới lấy xe." Lăng Nguyệt đưa tay về phía cô, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa xe: "Thử không?"

"Thật sao?" Ánh mắt Chu Mỹ Tây sáng lên.

"Đương nhiên rồi."

Chu Mỹ Tây lập tức cầm lấy chìa khóa xe: "Vậy tôi không khách sáo nữa nhé!"

Điều làm Lăng Nguyệt chú trọng nhất khi chọn xe là trải nghiệm lái, vì vậy khi lái xe của anh đều rất thoải mái.

Chu Mỹ Tây không rành về xe lắm, cũng bởi vì Lăng Nguyệt thích lái Bentley nên sau khi làm trợ lý tạm thời, cô mới tìm hiểu qua một chút.

Xe sang nào cũng đều dễ lái nhưng mỗi loại lại có đặc trưng riêng, Bentley nổi bật với sự ổn định, nó bám đường rất tốt, khi chạy cứ như dính chặt xuống mặt đất nên giảm xóc rất tốt.

Chiếc xe mới này cũng rất dễ lái, vừa nhẹ nhàng vừa tăng tốc nhanh, các nút bấm và cần số được bố trí rất thuận tay, thực ra trước đây Lăng Nguyệt đã từng sở hữu một chiếc tương tự nhưng chiếc kia là bản mui trần, còn chiếc này là hybrid.

Chu Mỹ Tây lái xe thẳng lên đường cao tốc, cô phóng đi vùn vụt nên đến khách sạn còn nhanh hơn trên bản đồ mấy phút.

Đoàn xe của công ty tập trung lúc chín giờ rưỡi sáng để lên xe buýt xuất phát, mười giờ rưỡi đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, Chu Mỹ Tây và Lăng Nguyệt ra khỏi nhà muộn hơn một chút nên vừa hay tránh được đám đông làm thủ tục nhận phòng.

"Anh Lăng, cô Chu, đây là thẻ phòng của hai người, 808 và 809." Lễ tân đưa thẻ phòng: "Nhà hàng ở tầng hai, chỉ cần cầm thẻ phòng là vào được, thời gian ăn uống có ghi trên thẻ rồi ạ."

Chu Mỹ Tây đưa tay nhận thẻ phòng thì khựng lại một chút rồi xác nhận với cô ấy: "Chờ một chút, anh ấy đặt phòng suite mà, sao lại ở ngay cạnh phòng tôi thế? Có nhầm lẫn gì không?"

Lễ tân cũng ngẩn ra, cô ấy lập tức cúi đầu xem máy tính để xác nhận: "Nhưng trên máy tính hiển thị phòng của anh ấy cũng vậy..."

Cô ấy còn chưa nói hết thì một người phụ nữ trông có vẻ là quản lý ở bên cạnh lập tức đi tới giải thích: "Xin lỗi quý cô, phòng suite đã đặt trước đó gặp sự cố về thiết bị và hiện đang sửa chữa, cuối tuần khách sạn chúng tôi đều đã kín phòng nên không còn phòng suite trống nữa, vì vậy chỉ có thể đổi cho anh ấy sang phòng giường lớn, hôm qua chúng tôi đã gọi điện cho anh Lăng để giải thích về việc này rồi ạ."

Chu Mỹ Tây lập tức nhìn về phía Lăng Nguyệt, anh gật đầu rồi đưa tay nhận lấy thẻ phòng: "Không sao, chỉ một đêm thôi thì ở đâu cũng như nhau."

Quản lý kia có vẻ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi, lát nữa chúng tôi sẽ gửi một đĩa trái cây và một món quà nhỏ đến phòng hai người để đền bù, hy vọng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng nghỉ ngơi của hai người."

"À, không sao đâu." Lãnh đạo đã nói không vấn đề gì thì Chu Mỹ Tây đương nhiên cũng không tranh cãi nữa, cô chỉ là muốn nhắc nhở một câu: "Vậy lúc thanh toán nhớ trừ tiền chênh lệch nhé."

Quản lý mỉm cười và gật đầu nói: "Chắc chắn rồi, cô cứ yên tâm."

Thật ra phòng giường lớn cũng đã rất thoải mái, vì không gian phòng rất rộng, còn rộng hơn cả phòng suite ở trong thành phố, đầu giường hướng ra cửa sổ kính trong suốt, nhìn ra ngoài là biển mây mờ ảo trên núi, ban công bên ngoài còn có một bồn tắm suối nước nóng riêng.

Sáng sớm nằm trên giường ngắm biển mây và bình minh xuyên qua mây, buổi tối thì ngâm mình trong bồn vừa ăn hoa quả vừa ngắm hoàng hôn, nếu không phải đi team building, Chu Mỹ Tây thật sự có thể ở trong phòng này hai ngày một đêm mà không cần ra ngoài.

Thật ra team building cũng gần như toàn là thời gian hoạt động tự do, hoạt động tập thể duy nhất chính là chiều nay thi bơi và ngày mai trải nghiệm xe địa hình ATV, tất cả đều là tự do tham gia.

Nhưng là người lên kế hoạch cho hoạt động, Chu Mỹ Tây sao có thể không đến, cô không những phải có mặt mà còn phải đến địa điểm trước để theo dõi, tránh hoạt động xảy ra sai sót.

Cho nên thật ra cô là người bận đến nỗi không có thời gian để đi spa.

Chu Mỹ Tây nằm trong phòng một lát, đoán chừng mọi người cũng sắp ăn xong thì cô mới chuẩn bị xuống tầng ăn cơm.

Kết quả cô vừa đóng cửa phòng, còn chưa đi đến cửa thang máy thì điện thoại đã đổ chuông, Lăng Nguyệt gọi điện thoại đến chất vấn cô: "Đi ăn cơm sao không gọi tôi?"

Chu Mỹ Tây không nhịn cười được, Lăng Nguyệt thính tai thật, tiếng cô đóng cửa cũng không lớn lắm: "Tôi không biết anh chưa đi ăn, hay tôi ở cửa thang máy đợi anh nhé?"

"Ừ, đợi tôi một chút."

Chu Mỹ Tây đứng cạnh thang máy nghịch điện thoại, Lăng Nguyệt rất nhanh đã tới, khi thấy cô anh còn cười trách móc: "Sao có thể lén đi ăn cơm mà không gọi tôi?"

Chu Mỹ Tây bật cười, cô ấn nút thang máy rồi vặn lại anh một câu: "Lăng tổng, mục đích của team building là tăng cường sự gắn kết và rút ngắn khoảng cách đồng nghiệp, anh đi ăn muộn như vậy thì không gặp được họ đâu."

Chu Mỹ Tây vừa dứt lời thì thấy khóe miệng Lăng Nguyệt hơi nhếch lên, cô lập tức nhận ra sơ hở trong lời nói của mình, quả nhiên một giây sau, Lăng Nguyệt lập tức hỏi vặn lại: "Trưởng phòng Chu, kế hoạch team building là do cô viết, cô đi ăn muộn như vậy thì có thể gặp được ai?"

Hai người nhìn nhau rồi không nhịn được cùng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Quả nhiên hai người họ đến nhà hàng vào giờ này đã chẳng còn mấy ai.

Đồ ăn cũng không còn nhiều, kiểu buffet này nếu đến muộn thì hầu hết chỉ còn lại đồ thừa hoặc những món kém hấp dẫn.

Chu Mỹ Tây cầm đĩa thức ăn dẫn Lăng Nguyệt đi một vòng, quay đầu lại nhìn thì thấy đĩa của anh vẫn trống không.

Bắt tổng giám đốc ăn cơm thừa canh cặn đúng là làm khó anh rồi.

Cuối cùng Lăng Nguyệt vẫn ngồi xuống gọi món.

Nhờ phúc của anh, Chu Mỹ Tây cũng được ăn những món tươi ngon và tinh tế, đến cả cơm cũng là vừa mới nấu xong.

Sau bữa trưa, theo đề nghị của Lăng Nguyệt, Chu Mỹ Tây cùng anh đến rừng trúc bên cạnh khách sạn tản bộ cho tiêu cơm, trong rừng trúc có một con đường mòn, đi qua rừng trúc vài cây số nữa là đến một hồ nước, không ít người cũng đến đây để dã ngoại hoặc câu cá.

Gió chiều mang theo hơi nóng thổi qua lá trúc xào xạc, âm thanh ASMR của tự nhiên khiến Chu Mỹ Tây thấy hơi buồn ngủ.

Đi được nửa đường thì họ gặp một nhóm thanh niên đang mang vác đồ đạc lỉnh kỉnh và đang chụp ảnh, nhóm người đó thấy họ còn chủ động nhường đường để hai người họ đi trước.

Khi đi ngang qua, Chu Mỹ Tây phát hiện hai cô gái kia đang đẩy nhau, đến lúc họ sắp đi khỏi thì cuối cùng cũng có một cô gái lấy hết can đảm gọi họ lại.

Chu Mỹ Tây quay đầu lại, cô gái kia nhìn cô với vẻ mặt vừa chờ mong vừa ngượng ngùng hỏi: "Chị ơi, chị có thể chụp giúp chúng em một tấm ảnh được không ạ?"

"Được chứ." Chu Mỹ Tây vui vẻ đồng ý.

Cô cầm lấy điện thoại của cô gái rồi lùi lại phía sau đứng đối diện với họ, sau khi họ tạo dáng xong, Chu Mỹ Tây lại cảm thấy bố cục chưa ổn bèn lùi lại phía sau hai bước, kết quả sau lưng bỗng nhiên gặp phải vật cản, một tiếng "Cẩn thận" cũng vang lên bên tai, Chu Mỹ Tây nghiêng đầu nhìn thì phát hiện cánh tay Lăng Nguyệt đang chắn ngang phía sau và ngăn không cho cô bước hụt xuống bậc thang.

Chu Mỹ Tây cong môi cười với anh: "Không sao đâu, độ cao này có ngã cũng không đâu."

Lăng Nguyệt thu tay lại nhưng vẫn thấp giọng dặn dò cô: "Vẫn nên cẩn thận."

"Được."

Chu Mỹ Tây lùi sang một bên, tìm lại góc chụp và giúp họ chụp mấy tấm, sau đó đưa cho họ xem.

"Tôi thấy chỗ này hơi tối, có lẽ ra phía trước có ánh sáng sẽ tốt hơn." Chu Mỹ Tây chủ động đề nghị.

"Vâng vâng, chúng em ra đó chụp thêm mấy tấm nữa." Cô gái hào hứng nói: "Chị ơi, chị chụp giúp chúng em tiếp được không ạ? Chị chụp đẹp quá."

"Được chứ, không thành vấn đề." Chu Mỹ Tây nói xong quay đầu nhìn Lăng Nguyệt: "Đợi tôi một chút."

Lăng Nguyệt cười gật đầu tỏ ý không sao.

Chu Mỹ Tây đi theo họ ra chỗ có đủ ánh sáng, đó là một khoảng đất bằng phẳng cho nên Lăng Nguyệt không đi theo.

Chu Mỹ Tây chụp ảnh cho họ mấy phút, đến khi xem lại thì mấy người trẻ tuổi này đều rất hài lòng và không ngừng cảm ơn cô.

"Vừa xinh đẹp, tốt bụng, lại còn chụp ảnh đẹp nữa." Cô gái kia ngọt ngào nói: "Bạn trai chị còn đẹp trai nữa chứ, đúng là một cặp hoàn hảo luôn."

Giọng cô gái vang lên rõ ràng trong khu rừng trúc tĩnh lặng, mà Lăng Nguyệt đứng cách đó không xa hiển nhiên cũng có thể nghe thấy. Chu Mỹ Tây cười gượng lập tức giải thích: "Ha ha, chúng tôi không phải là người yêu đâu."

"Ồ." Cô gái nhỏ giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi ạ."

"Thật sự không phải ạ?" Một cô gái khác không tin nên vẫn cố hỏi: "Trừ khi hai người là anh em, nếu không em không thể chấp nhận trai xinh gái đẹp mà không phải là một đôi."

Chu Mỹ Tây bị họ chọc cười nói lời giải thích: "Anh ấy là sếp của tôi."

Một chữ "sếp" lại càng khiến họ hưng phấn hơn, hai cô gái lộ vẻ hóng hớt rồi suy diễn một hồi: "Em không tin giữa hai người không có gì, có phải đang trong giai đoạn mập mờ không?"

"Anh ấy chắc chắn thích chị đấy." Cô gái kia hạ giọng rất thấp, còn cố ý quay lưng về phía Lăng Nguyệt và nói bằng giọng chỉ có Chu Mỹ Tây mới nghe được: "Chị không biết thôi, lúc chị chụp ảnh, ánh mắt anh ấy cứ dán chặt lên người chị, hoàn toàn không ngay thẳng chút nào đâu."

Chu Mỹ Tây hơi ngẩn ra.

Đoàn người tiếp tục đi lên, Chu Mỹ Tây và Lăng Nguyệt thì quay ngược đường trở lại khách sạn.

Hai người sóng bước bên nhau nhau, tai Chu Mỹ Tây vẫn còn hơi đỏ, tâm trạng cũng trở nên rối bời.

Thật ra mọi chuyện đều có dấu vết để lần theo, mà cô còn là một người tinh tế.

Quả thật Lăng Nguyệt rất quan tâm cấp dưới, cách đối nhân xử thế trước sau như một đều khiến người ta cảm thấy như tắm trong gió xuân nhưng với cô, những tiêu chuẩn đó lại có vẻ có những thay đổi mờ nhạt.

Chu Mỹ Tây không thể đoán được nó bắt đầu từ khi nào bởi vì không có sự thay đổi đột ngột.

Nhưng Lăng Nguyệt không có biểu hiện gì, cô cũng không thể có bất kỳ phản ứng nào, dù sao cô cũng không thể xác định được tình cảm của đàn ông sâu đậm và lâu dài đến mức nào trong khi cô thì còn hơn hai mươi năm nữa mới về hưu.

Cô chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không hề hay biết và duy trì sự cân bằng mong manh này.

Rừng trúc sau buổi trưa càng thêm yên tĩnh và thỉnh thoảng mới có gió thổi qua, sau khi nhóm người trẻ tuổi kia rời đi thì càng yên ắng hơn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng gần như không nghe thấy.

Họ nói chuyện phiếm về chủ đề đi bộ đường dài, Chu Mỹ Tây kể rằng hồi đại học cô từng đi cùng bạn một lần, lúc đó mệt đến nỗi cả tháng trời cô mới hồi sức được. Lăng Nguyệt thì chia sẻ với cô về trải nghiệm leo lên đ.ỉnh Kilimanjaro ngắm bình minh, anh nói đó là cảnh bình minh đẹp nhất mà anh từng thấy.

"Có phải là ngọn núi tuyết nằm trên đường xích đạo không? Hẳn là rất hùng vĩ." Chu Mỹ Tây nói: "Hình như phải đi mất bảy, tám ngày đúng không? Các anh đi theo đường nào?"

"Lemosho Route, tuyến đường này có phong cảnh đẹp hơn."

"Anh còn đi những đâu nữa?" Chu Mỹ Tây tò mò: "Cảnh sắc ở châu Âu chắc đẹp lắm nhỉ."

"Không đi lần nào nữa." Lăng Nguyệt cười nói: "Đi một lần là tôi sợ luôn rồi."

"Sao thế?"

"Bảy ngày không được tắm, đến ngày thứ hai là tôi đã muốn quay về rồi."

Chu Mỹ Tây cười sặc: "May mà tôi chỉ đi có một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau về thành phố thuê phòng khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi, sau đó đi mát xa luôn."

Lăng Nguyệt cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, mặc dù bình minh rất đẹp nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến bồn tắm ở nhà."

Dọc đường vừa đi vừa trò chuyện, khi về đến cửa phòng khách sạn thì Chu Mỹ Tây hỏi Lăng Nguyệt: "Lăng tổng, lát nữa anh có tham gia thi bơi không ạ?"

"Cô thì sao?" Lăng Nguyệt hỏi ngược lại.

Chu Mỹ Tây khựng lại một chút rồi bình thản nói: "Đương nhiên là tôi sẽ tham gia rồi, có giải thưởng mà, hơn nữa tôi thường xuyên lọt vào top 3 bảng nữ đấy."

"Vậy tôi cũng sẽ tham gia." Lăng Nguyệt cầm thẻ phòng mở cửa rồi mỉm cười với cô: "Lát nữa gặp, chúc cô ngủ ngon."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK