• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Nguyệt cầm bánh mì sandwich và cà phê của mình về văn phòng, Chu Mỹ Tây đã mở sẵn điều hòa và máy tạo ẩm từ trước, nên nhiệt độ và độ ẩm trong phòng đều rất dễ chịu, hoa trên bàn làm việc cũng là hoa mới thay, tươi thắm mọng nước hương thơm ngào ngạt, khiến người ta vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Lăng Nguyệt rất giỏi khen ngợi người khác, anh ăn xong bánh mì sandwich liền nhắn tin cho Chu Mỹ Tây: Bánh mì sandwich vẫn ngon như mọi khi, hoa hôm nay cũng rất có gu.

Chu Mỹ Tây đọc tin nhắn chỉ cảm thấy chột dạ và bứt rứt.

Hoa trước hôm nay cô đều mua tùy tiện cắm bừa, sau khi nhận được nhiều tiền làm thêm giờ như vậy cô mới bắt đầu chọn lựa tỉ mỉ.

Cô thật sự không ngờ Lăng Nguyệt sẽ chú ý đến.

Biết vậy thì cứ mua tùy tiện cho xong, không có so sánh thì sẽ không bị phát hiện ra trước đây mình qua loa đại khái.

Mười giờ Lăng Nguyệt triệu tập mấy trưởng phòng họp giao ban, buổi trưa anh không ra ngoài, Chu Mỹ Tây bèn đến gõ cửa văn phòng hỏi anh muốn ăn gì.

Cô báo thực đơn hôm nay của nhà ăn, hiển nhiên không phải món cánh mày râu thích ăn, anh nói anh về khách sạn ăn.

Phòng khách sạn anh đặt trước dài hạn ở tầng trên công ty, buổi trưa thỉnh thoảng sẽ qua đó nghỉ trưa, nhà hàng khách sạn có phục vụ bữa trưa và bữa tối, buffet tuy hương vị cũng chẳng đến đâu, nhưng ít ra còn có cái để lựa chọn.

Ra khỏi văn phòng Chu Mỹ Tây dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Lăng tổng.”

Lăng Nguyệt sau bàn làm việc ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Ừm? Sao vậy.”

Chu Mỹ Tây vốn dĩ muốn nhắc anh hỏi chuyện chiết khấu, lúc này đối diện với ánh mắt anh lại đột nhiên ngại mở miệng, bèn tùy tiện kiếm một chủ đề cho qua chuyện: “Anh lại trắng ra rồi kìa.”

Lăng Nguyệt nghe vậy khẽ cười: “Xem ra ba ngày tôi ở nhà không uổng công dưỡng trắng.” Dừng một chút, anh lại cười nói: “Lát nữa tôi sẽ giúp cô hỏi.”

Ôi chao ôi chao, Lăng tổng chu đáo quá đi, Chu Mỹ Tây hận không thể bán mạng cho anh luôn ấy chứ.

Sợ bản thân quên mất chuyện này, vừa đến nhà hàng Lăng Nguyệt liền lập tức gọi điện thoại cho bạn.

Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng điệu lười biếng mang theo ý cười: “Ủa, chắc tôi còn đang mơ ngủ hả? Lăng tổng vậy mà chủ động gọi điện thoại cho tôi luôn đó.”

Giọng điệu kì quái này, Lăng Nguyệt nghe mà bật cười: “Còn giận hả?”

Lần trước sinh nhật cậu ta Lăng Nguyệt đi công tác không về kịp, sau đó đền bù cho cậu ta một chiếc xe moto vẫn bị trả lại, rồi thì mấy tháng không thèm để ý tới Lăng Nguyệt, người này đúng là nhỏ mọn như xưa.

Giản Thụy hừ lạnh một tiếng: “Tôi đâu dám giận Lăng tổng chứ.”

“Tôi sai rồi.” Vì Chu Mỹ Tây, Lăng Nguyệt chủ động cúi đầu nhận lỗi: “Đừng giận nữa mà, tôi bảo đảm năm nay sinh nhật cậu tôi tuyệt đối không vắng mặt, tôi sẽ dành nguyên tháng đó ra.”

“Chỉ năm nay thôi hả?” Giản Thụy lên giọng.

“Chuyện năm sau thì năm sau rồi tính.” Lăng Nguyệt cười trêu cậu ta: “Ai mà biết được năm sau tụi mình còn là bạn bè hay không chứ?”

“Hứ.” Giản Thụy bên kia trực tiếp cúp máy.

Lăng Nguyệt nói với Chu Mỹ Tây và bọn họ rằng Giản Thụy là bạn anh, thật ra bọn họ không chỉ là bạn bè, mà còn xem như bạn thuở nhỏ nữa.

Từ nhỏ đã ở cùng một khu biệt thự, trường mẫu giáo trường tiểu học đều học chung, năm lớp bốn nhà Giản Thụy xảy ra chút chuyện, ba mẹ cậu ta đưa cậu ta ra nước ngoài, đến năm lớp 11 mới chuyển về.

Thời trung học đến đại học có một khoảng thời gian bọn họ đặc biệt thân thiết, nhất là khoảng thời gian gần thi đại học ngày nào Giản Thụy tan học cũng phải đến nhà anh chơi đến tối muộn mới về.

Bất quá Giản Thụy là một người vô cùng hướng ngoại, giao thiệp rộng rãi trong mọi lĩnh vực, lên đại học bạn bè của cậu ta càng ngày càng nhiều, Lăng Nguyệt lại ra nước ngoài mấy năm, hai người qua lại không được thường xuyên cho lắm (chủ yếu là Giản Thụy không dính lấy anh như vậy nữa).

Nhưng tình nghĩa vẫn còn đó.

Bị cúp máy Lăng Nguyệt đành phải nhắn tin WeChat cho cậu ta: Thật sự có chuyện cần cậu giúp đây.

Giản Thụy lập tức trả lời: Tôi biết mà, không có chuyện gì sao cậu nhớ tới tôi được.

Lăng Nguyệt gửi một biểu tượng mặt cười gượng gạo qua.

Giản Thụy: Nói đi, chuyện gì quan trọng đến mức cậu nhớ tới tôi vậy.

Lăng Nguyệt: Bên Vạn Nhân còn căn hộ nào đẹp không?

Giản Thụy: … Cậu phá sản rồi hả?

Lăng Nguyệt: Sao lại nói vậy?

Giản Thụy: Chứ không thì sao cậu lại muốn mua Vạn Nhân? Nhà rẻ rúng như vậy mà cậu cũng để mắt tới hả? Nếu cậu thật sự phá sản thì nói tôi một tiếng, tôi tặng cậu một căn.

Lăng Nguyệt: Bớt nói gở miệng đi, tôi hỏi giúp bạn tôi.

Giản Thụy: Ồ.

Giản Thụy: Bạn nào?

Giản Thụy: Nữ hả?

Lăng Nguyệt có hơi lười nói chuyện với cậu ta nữa rồi: Không có thì tôi đi hỏi chỗ khác đây.

Giản Thụy lập tức gửi hai sơ đồ căn hộ qua, nói: Hai căn này đều không tệ, giá sẽ cao hơn mấy kiểu căn hộ khác một chút.

Cậu ta gửi đến là sơ đồ hai căn hộ đẹp nhất tòa nhà, mỗi căn có thang máy riêng, một căn hơn 300 mét vuông một căn hơn 500 mét vuông.

Lăng Nguyệt nhớ hai kiểu căn hộ mà Chu Mỹ Tây xem đều là hơn 100 mét vuông, anh nhắn lại: To quá, chỉ cần căn hơn 100 mét vuông thôi.

Giản Thụy: ?

Giản Thụy: Căn hơn 100 mét vuông thì cũng xêm xêm nhau thôi mà, tôi không có nghiên cứu kỹ, căn này đi, căn này bên tôi bán khá chạy đó.

Cậu ta gửi lại một sơ đồ căn hộ hơn 140 mét vuông qua, bốn phòng ngủ một phòng khách, hai ban công, cửa vào còn được tặng thêm một phòng.

Kiểu căn hộ này thì diện tích cũng xấp xỉ căn hộ ở khu bất động sản khác mà Chu Mỹ Tây xem rồi.

Giản Thụy lại tiếp tục thuyết phục: Vạn Nhân thật sự rất tốt đó, hay là cậu cũng mua hai căn đầu tư đi, Chu Vũ Dương vừa mới giành được một miếng đất định xây trung tâm thương mại ở gần đó đó, qua hai năm nữa lại xây thêm trường học nữa.

Lăng Nguyệt: Không mua, giá nhà đất còn giảm nữa.

Giản Thụy: …Má nó.

Nói câu này với một người làm bất động sản, là đang trả thù chuyện trước đó cậu ta nói anh phá sản đó mà.

Đồ nhỏ mọn.

Giản Thụy: Thôi được thôi, cậu xem bạn cậu muốn căn nào, nói tôi một tiếng là được, tôi cho cô ấy giá chiết khấu thấp nhất nội bộ, không cần cảm ơn, mời tôi ăn bữa cơm là được rồi.

Lăng Nguyệt lại hỏi: Chiết khấu thấp nhất nội bộ là chiết khấu bao nhiêu?

Giản Thụy: Chẳng lẽ tôi còn kiếm tiền của cậu chắc? Chiết khấu cổ đông đó!

Lăng Nguyệt yên tâm rồi, anh sợ tên gian thương này chỉ cho anh chiết khấu nhân viên thôi.

Lăng Nguyệt gửi sơ đồ căn hộ cho Chu Mỹ Tây, nói: Kiểu căn hộ này không tệ đó, tôi đã nói với cậu ấy một tiếng rồi, sẽ cho cô chiết khấu thấp nhất, lúc cô đến phòng bán hàng tính giá thì nhắn tin cho tôi một tiếng là được.

Chu Mỹ Tây gửi một biểu tượng mặt khóc lớn qua: Lăng tổng, căn này tôi mua không nổi ạ.

Kiểu căn hộ này đúng là quá tuyệt vời, vừa đến nhà mẫu cô đã thích mê rồi, nhưng mua không nổi mà, rộng hơn hai mươi mét vuông là đắt hơn ba mươi mấy vạn tệ đó.

Lăng Nguyệt nói: Không sao, đến lúc tính giá xong cô rồi quyết định cũng được.

Chu Mỹ Tây vô cùng cảm kích, gửi cả một loạt biểu tượng cảm xúc qua, lại nói: Dạ được ạ, cảm ơn Lăng tổng! Nếu mua được tôi nhất định mời anh ăn cơm ạ!

Lăng Nguyệt: Ha ha, được thôi.

Trong lòng Chu Mỹ Tây canh cánh chuyện này, buổi chiều đi làm cũng không có tâm trí, vừa tan làm đã chạy thẳng đến phòng bán hàng rồi.

Thật sự rất gần, từ công ty lái xe đến Vạn Nhân chưa đến mười lăm phút, đây còn là trong tình huống gặp toàn đèn đỏ đó, hơn nữa cho dù là giờ cao điểm tan tầm cũng không tính là kẹt xe.

Chu Mỹ Tây đã nói trước với Lăng Nguyệt rồi, nên lần này cô vừa bước vào phòng bán hàng đã lập tức có hai nữ nhân viên kinh doanh xinh đẹp nghênh đón, vô cùng nhiệt tình hỏi cô: “Có phải là cô Chu Mỹ Tây không ạ?”

Chu Mỹ Tây liếc qua bảng tên trước ngực cô ta, chức vụ là quản lý.

Một nhân viên kinh doanh khác cười nói tiếp lời nịnh nọt: “Dạ đúng rồi, tôi nhớ cô ấy rất rõ, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng tiếp đón đó ạ.”

Đây là nhân viên kinh doanh lần trước đã tiếp đón cô, miệng lưỡi đặc biệt ngọt ngào.

Không giống như lần trước chỉ giới thiệu qua loa ở sảnh lớn ồn ào, lần này cô được mời vào phòng tiếp khách VIP, nhân viên kinh doanh còn gọi trà sữa và bánh ngọt cho cô, quản lý đích thân giới thiệu kiểu căn hộ, tính giá cho cô.

Chu Mỹ Tây vô cùng động lòng, Lăng Nguyệt vậy mà xin được cho cô mức chiết khấu 9.5%.

Mối quan hệ xã giao quan trọng đến cỡ nào chứ, một câu nói một cái đã bớt đi mười vạn tệ rồi.

Như vậy thì, kiểu căn hộ hơn 120 mét vuông kia cô có thể không chút do dự mà xuống tay rồi, nhưng khiến cô do dự chính là kiểu căn hộ hơn 140 mét vuông kia, cô thật sự rất thích.

Thích thì thích, nhưng tiền trả góp cũng thật sự không kham nổi, hơn nữa đến lúc đó sửa sang cũng là một khoản chi phí không nhỏ.

Đang cùng quản lý nghiên cứu xem trả trước bao nhiêu thì áp lực trả góp của cô sẽ không quá lớn, cửa phòng VIP đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo len cổ lọ màu đen bước vào.

Chu Mỹ Tây ngay lập tức nghiêng đầu nhìn qua, cảm thấy đối phương vô cùng có mục đích, bởi vì cậu ta vừa đẩy cửa ra ánh mắt liền chuẩn xác không sai lệch mà rơi xuống người cô.

Ánh mắt kia từ dò xét biến thành thích thú, khiến Chu Mỹ Tây có chút không thoải mái.

Nhưng đúng lúc này hai người kia lại lập tức đứng dậy chào hỏi: “Giản tổng.”

Chu Mỹ Tây lập tức phản ứng lại, đây chính là Giản tổng mà quản lý vẫn luôn nhắc tới “cô là bạn của Giản tổng” đây mà.

Cũng chính là bạn của Lăng Nguyệt.

Thế là Chu Mỹ Tây cũng đứng dậy theo, cười với cậu ta.

Giản Thụy nhướng mày, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Chu Mỹ Tây mãi đến khi quản lý hỏi cậu ta sao lại tới đây thì mới dời đi: “Đi ngang qua, nên vào xem thử thôi.”

Quản lý lập tức có chút căng thẳng, lại có chút mừng thầm: Xem ra cô Châu đây là bạn bè mà Giản tổng coi trọng, hôm nay cậu ta còn đặc biệt đến đây một chuyến, may mà cô đã đích thân tiếp đón.

Giản Thụy lại hỏi: “Xem thế nào rồi?”

Câu này hiển nhiên là hỏi Chu Mỹ Tây, bởi vì cậu ta lại nhìn sang rồi.

“Rất thích ạ.” Chu Mỹ Tây nói: “Nhưng tôi còn phải về nhà thương lượng với ba mẹ đã.”

Giản Thụy cúi người cầm bảng giá mà quản lý đã tính toán lên, liếc mắt một cái đã thấy ngay dòng chữ số tiền trả trước được viết ở cột đó.

“Cô thích kiểu căn hộ nào?” Giản Thụy lại hỏi cô.

“Kiểu nào tôi cũng thích hết ạ.” Chu Mỹ Tây nói: “Kiểu căn hộ nào của Vạn Nhân cũng đều rất đẹp.”

Đây là lời thật lòng, cũng là lời xã giao.

“Nói dối.” Giản Thụy vạch trần cô: “Ai mà lại không thích căn hộ lớn chứ.”

Chu Mỹ Tây mím môi, cũng không cảm thấy ngại ngùng, thẳng thắn nói: “Nếu mua nổi thì chắc chắn là ưu tiên cân nhắc căn hộ lớn rồi, nhưng căn hộ nhỏ tôi cũng thích mà.”

“Cho cô ấy chiết khấu thấp nhất đi.” Giản Thụy quay đầu nói với quản lý.

Chiết khấu thấp nhất chính là chiết khấu dành cho hội đồng quản trị và cấp cao của công ty rồi, quản lý kia ngẩn người ra: “Giản tổng, tôi không có quyền hạn đó ạ.”

“Ồ.” Giản Thụy quên mất: “Dùng quyền hạn của tôi, cô soạn hợp đồng xong đưa cho tôi ký là được.”

Chu Mỹ Tây bị cậu ta làm cho ngơ ngác: “Tổng… Giản tổng, tôi còn chưa quyết định mua mà ạ.”

“Không sao.” Giản Thụy cong môi cười: “Tôi chỉ là muốn thêm chút quân bài thôi.”

Quản lý kia rất thức thời, vội vàng nói: “Cô Châu, tôi soạn hợp đồng xong sẽ gửi cho cô xem, hai kiểu căn hộ tôi làm mỗi loại một bản ạ.”

“Dạ được ạ cảm ơn cô.” Chu Mỹ Tây nói, sau đó lại nhìn về phía Giản Thụy: “Cảm ơn Giản tổng.”

“Không có gì.” Giản Thụy nhướng mày: “Mời tôi ăn bữa cơm là được rồi.”

Chu Mỹ Tây thuận theo ý cậu ta nói: “Vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày luôn ạ? Giản tổng bây giờ có rảnh không ạ?”

Chu Mỹ Tây không rành về khu vực này, cuối cùng vẫn là quản lý phòng bán hàng giới thiệu cho cô mấy nhà hàng.

Chu Mỹ Tây chọn một quán ăn Nhật, bởi vì trông có vẻ đắt nhất.

Đến cửa quán Giản Thụy vốn dĩ muốn mở miệng bảo cô lên xe cậu ta đi qua, nhưng thấy cô lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, bèn đổi giọng: “Tôi đi xe cô qua.”

Chu Mỹ Tây: “……Dạ được ạ.”

Cô đã thấy chiếc Aston Martin đỗ ở cửa rồi còn gì.

Biết vậy lúc nãy cô đã không lấy chìa khóa xe ra trước rồi.

Cô còn chưa từng ngồi xe Aston Martin nữa đó.

Quán ăn Nhật kia ở ngay gần Vạn Nhân, lái xe mấy phút là tới.

Lúc xuống xe Chu Mỹ Tây kín đáo mà nhanh chóng nhắn tin cho Lăng Nguyệt một cái, không hiểu vì sao, cô cứ cảm thấy nên báo cáo một tiếng.

Cách bài trí của quán ăn Nhật này rất thú vị, theo phong cách sân vườn trên núi, đi qua một đoạn đường rải đá vụn đến một phòng bao rộng rãi, phòng bao kiểu nửa kín nửa hở, rèm trúc buông nửa vời, bên ngoài là một rừng trúc xanh um tươi tốt, còn có một guồng nước.

Nơi đây cách xa sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, một tiếng xe cộ cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng nước chảy róc rách rõ ràng.

Bọn họ vừa ngồi xuống, điện thoại của Giản Thụy đã vang lên, cậu ta nhìn Chu Mỹ Tây một cái rồi mới bắt máy, giọng điệu rất khách sáo: “Gì đó?”

Chu Mỹ Tây cụp mắt uống trà, đoán được người gọi đến là ai.

“Tình cờ gặp được thôi, cậu căng thẳng vậy làm gì?” Giản Thụy cười như không cười nói, cậu ta liếc nhìn Chu Mỹ Tây một cái: “Chẳng phải nói chỉ là bạn bè thôi sao?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì đó, giọng Giản Thụy trở nên thiếu kiên nhẫn: “Ăn bữa cơm thôi tôi còn làm gì được cô ấy chắc? Ngay gần Vạn Nhân thôi mà.” Cậu ta dừng một chút, lại bị chọc cười: “Đồ khốn, cậu muốn tới thì tới đi, tự cậu tìm chỗ mà đậu xe.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK