• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ vào trung tâm mua sắm thì chia ra hai đường khác nhau, Tiểu Tống đi mua hàng xa xỉ, Chu Mỹ Tây đi mua đồ điện tử, rượu, thuốc lá và các loại thực phẩm.

 

Chu Mỹ Tây nhanh chóng mua xong, trung tâm mua sắm có dịch vụ giao đồ đến nhà nhưng đương nhiên Lăng tổng không thể nào tự mình đi mua được, vốn dĩ cũng không thể giao về nhà Lăng tổng được, bọn họ chỉ có thể tự mình đi mua sau đó chờ cấp trên chỉ thị bước tiếp theo.

 

Đồ rất nặng, Chu Mỹ Tây xách theo túi lớn túi nhỏ quy lại trên lầu tìm Tiểu Tống.

 

Đối phương đang bị hai nhân viên SA vây trong phòng VIP giới thiệu sản phẩm, anh ta thì lại ngồi vắt chéo chân hưởng thụ trên ghế sofa chọn đồ.

 

Chọn đồ, Chu Mỹ Tây người đầy bụi đất qua chỗ anh ta đứng, nhất thời nhìn giống như trợ lý của anh ta.

 

Tiểu Tống đã chọn được khá ổn, vali, thảm, bộ đồ ăn, thế mà lúc chọn túi xách cho dì nhỏ của Lăng Nguyệt thì lại không chọn được.

 

Tiểu Tống tiến đến bên tai Chu Mỹ Tây nói thầm: "Đoán chừng là phải mua thêm đồ."

 

"Mua nhiều như vậy còn chưa đủ sao?" Chu Mỹ Tây vấn.

 

"Chưa đủ, hơn nữa thẻ tín dụng của tôi cũng quẹt hết rồi."

 

Tiền chi vào việc tặng quà cho khách hàng chính không được ghi vào sổ sách của công ty mà là Lăng Nguyệt tự mình trả, chỉ là những đồ mà bọn họ đều phải báo lại hóa đơn cho Lăng Nguyệt trước.

 

"Lại đi xem cái khác?" Chu Mỹ Tây đề nghị.

 

Tiểu Tống nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bất đắc dĩ nói lầm bầm: "Vậy tối nay nhất định phải làm thêm giờ rồi."

 

Chu Mỹ Tây không thèm phí lời với hắn, nhanh chóng kêu SA gói lại mấy món đồ đã mua, lôi anh ta ra cửa đến một cửa hàng ở bên dưới.

 

Hai người xách đầy đồ trên tay, trước mua đồng hồ cho nam, sau lại mua trang sức cho nữ. Ánh mắt của Tiểu Tống vô cùng sắc bén.

 

Thẩm mỹ của anh ta luôn vượt bậc so với người thường, bởi vậy anh ta chọn cái gì cũng đều khiến Chu Mỹ Tây cảm thấy rất động lòng.

 

Giá cả cũng khiến cô tan nát cõi lòng.

 

Sau khi chọn đồ xong Chu Mỹ Tây sắp xếp ghi chép lại vào bảng báo cáo, gửi kèm theo ảnh chụp cho trưởng phòng, giây sau trưởng phòng trả lời lại: “Gửi trực tiếp cho Lăng tổng là được.”

 

Chu Mỹ Tây lập tức gửi sang cho Lăng Nguyệt, bọn họ vẫn ở trong trung tâm thương mại chưa đi chính là vì sợ Lăng Nguyệt muốn bổ sung thêm thứ gì đó.

 

Bọn họ ngồi trong xe đợi chưa đến mười phút thì Lăng Nguyệt đã trả lời điện thoại, trực tiếp cho Chu Mỹ Tây quyền quyết định, cô mở loa ngoài, để Tiểu Tống cũng có thể nghe thấy.

 

Cô nhận điện thoại "Lăng tổng."

 

"Dạ, có còn vấn đề gì khác không ạ, hay là ngọc trai tặng Hứa tổng nhỏ quá ạ."

 

Giọng Lăng Nguyệt mang theo chút vui vẻ tùy ý.

 

 "Đến lúc đó nhất định dì ấy sẽ ghét bỏ."

 

Hứa tổng chính là dì nhỏ của Lăng Nguyệt.

 

"Không có viên lớn hơn." Tiểu Tống ở bên cạnh giải thích: "Muốn viên lớn hơn thì phải đợi hàng, cũng không chắc lúc nào sẽ có ạ."

 

"Đổi thành túi xách đi."

 

"Vừa nãy có xem qua một chiếc túi xách, nhưng không phải là hàng bán bình thường trong cửa hàng, chúng tôi không mua được."

 

"Báo số của tôi thử xem, nếu không được thì tôi lại gọi điện qua đó."

 

"Được được." Tiểu Tống vội vã đáp lại.

 

Cho nên hai người bọn họ lại kiêu kiêu ngạo ngạo quay lại cửa hàng, Tiểu Tống càng bễ nghễ hơn nói lại số của Lăng Nguyệt với người SA kia, quản lý của bọn họ đứng ở bên cạnh nghe được dãy số kia đến hệ thống cũng không tra đã kêu SA kia quay lại lấy hàng.

 

Vẫn là lúc trả tiền có hơi xấu hổ, cả thẻ tín dụng của Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đều không thể quẹt ra được một đồng nào nữa.

 

Không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Lăng Nguyệt, đối phương rất dứt khoát ghi sổ trả tiền cho họ .

 

Trên đường trở về công ty Lăng Nguyệt lại gửi cho họ một tin nhắn thoại, nói: "Quà của Hứa tổng cứ để đó cho tôi là được, còn những người khác thì hai người bớt chút thời gian trước Tết tặng giúp tôi theo địa chỉ ghi trên báo cáo là được,vất vả rồi."

 

Tiểu Tống nghe xong nhất thời nhéo nhéo mặt mình một cái.

 

Chu Mỹ Tây không khỏi buồn cười: "Bình thường có nói thích nhiều thế nào thì đến lúc kêu làm việc cũng đều không thoải mái, nếu Lăng tổng thật sự là bạn trai cậu còn không phải là ngày nào cũng cãi nhau hả?"

 

"Nếu Lăng tổng là bạn trai tôi thì thử xem anh ta có dám kêu tôi đi lao động khổ sai như vậy không?" Tiểu Tống hừ một tiếng, khuôn mặt không vui: "Dù sao đây cũng đâu phải là việc của chúng ta, nhận bao nhiêu tiền lương thì bỏ bấy nhiêu công sức thôi? Không phải Chung Kỳ cũng không làm sao."

 

Chung Kỳ chính là trưởng phòng của bọn họ.

 

Chu Mỹ Tây không muốn nói xấu trưởng phòng, vội vã nói sang chuyện khác: "Cậu tặng nam, tôi tặng nữ?"

 

Tiểu Tống mới miễn cưỡng hài lòng: "Được rồi ~ "

 

Bọn họ trở lại công ty, Tiểu Tống phân chia quà tặng trên xe xong thì lại ngựa không dừng vó tiếp tục lên lầu làm việc, cuối cùng khống chế thời gian tăng ca trong một giờ đồng hồ.

 

Vội vã chạy tới nhà hàng thì sắc mặt bạn thân đều đen luôn rồi.

 

Chu Mỹ Tây dỗ mấy phút xong lại lấy ra lọ nước hoa mua ở trung tâm thương mại ngày hôm qua làm quà Giáng sinh đưa cho bạn thân, cô bạn thân lại hết giận.

 

Tô Thuyên đã sớm nguôi giận rồi, thấy Chu Mỹ Tây xuất hiện ở cửa nhà hàng cửa thì để người dọn thức ăn lên, bởi vậy cô vừa ngồi xuống, phục vụ đã bưng món khai vị lên, còn mở rượu vang giúp hai người.

 

Chu Mỹ Tây ăn vội vội vàng vàng ăn cơm trưa cũng đã sớm đói đến mức đầu váng mắt hoa, đợi thức ăn được mang lên cô ăn mấy miếng lớn, sau đó nâng ly rượu vang lên kính Tô Thuyên: "Chúc bảo bối của tớ sinh nhật vui vẻ."

 

Tô Thuyên cười đến đôi mắt cong cong: "Cảm ơn bảo bối, thế nhưng cậu vẫn nên ăn trước đi."

 

Chu Mỹ Tây nuốt nốt đồ ăn trong miệng xuống, lại uống một ngụm rượu vang, lúc này mới xoay người lấy quà cô đã chuẩn bị trước ra từ trong túi xách.

 

Quà sinh nhật được đưa đến: "Tớ không cho phép bạn thân tớ vẫn còn dùng điện thoại đời cũ."

 

Tô Thuyên cười cười nhận lấy quà cô tặng: "Năm nào cũng là cái này, có thể đổi quá mới khác không hả?"

 

"Đêm Giáng sinh nhất định phải tặng táo mà." Chu Mỹ Tây nói, sinh nhật Tô Thuyên là đêm Giáng sinh, chỉ có điều ngày này năm nào cô cũng đều trải qua cùng ba mẹ, ngày hôm sau mới hẹn bạn thân và bạn trai của cô ấy.

 

Tô Thuyên bóc mở gói quà lấy điện thoại di động mới ra thay cho chiếc cũ, tuy rằng cô nghĩ năm nào cũng đổi điện thoại thì rất lãng phí nhưng có ai mà không muốn dùng điện thoại đời mới nhất chứ?

 

Chỉ có quà bạn thân tặng mới tặng đến cõi lòng cô.

 

Tô Thuyên cũng xoay người lấy một hộp quà ra từ trong túi xách, cười híp mắt nói: "Giáng sinh vui vẻ, mở ra xem đi."

 

Bên ngoài hộp không có hoa băn gì, chỉ thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp. Chu Mỹ Tây không hề phòng bị mở ra, thấy rõ được đồ ở bên trong thì mở to mắt, vô ý thức đóng nhanh lại, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thuyên —— đối phương đã cười đến mức cong lưng ngã lên ghế.

 

Chu Mỹ Tây không nói gì quanh đầu nhìn xung quanh một chút, toàn bộ nhà hàng lớn như vậy mà xung quanh họ lại không có ai ngồi, cũng không có nhân viên phục vụ nào lại đây.

 

Tô Thuyên cười xong rồi thì ngồi ngay ngắn lại giải thích với cô: “Nhưng mà cái này thật sự rất thực dụng, hơn nữa còn là do tớ và Trình Diệc Nhiên đích thân lựa chọn hơn mười cái sau đó mới chọn ra được một cái này cho cậu, tự thử qua thấy cái này là tốt nhất, đảm bảo một mình cậu dùng cũng sẽ rất vui vẻ."

 

Chu Mỹ Tây nghe đến da đầu tê dại, vội vã kêu cô không được nói nữa: "... Được rồi, đúng là rất tốt với tớ, đừng nói chi tiết như vậy nữa, tránh cho sau này mỗi khi tớ dùng đều sẽ nhớ đến hai người."

 

Tô Thuyên lại lần nữa cười đến mức ngã lên ghế sofa.

 

Sau khi hai người dùng cơm xong, uống cạn một chai rượu vang, lúc rời khỏi nhà hành thì Trình Diệc Nhiên cũng đúng giờ đến đón Tô Thuyên.

 

Lúc này Chu Mỹ Tây không tránh khỏi cảm thấy có chút cô đơn và ao ước. Có bạn trai đúng là tốt thật đó, không như cô, uống chút rượu vào còn phải tự mình tìm người lái xa thay.

 

"Đưa Chu Mỹ Tây về trước đã?" Trình Diệc Nhiên trưng cầu ý kiến của Tô Thuyên.

 

"Không nên đâu, còn sớm như vậy mà." Tô Thuyên nâng tay Chu Mỹ Tây lên, ngoẹo đầu hỏi nàng: "Cùng đi chơi một chút?"

 

Sinh nhật Tô Thuyên từ trước tới giờ đều là nửa trước ăn cơm với Chu Mỹ Tây, nửa sau do Trình Diệc Nhiên sắp xếp. Nhìn Tô Thuyên mặc váy ngắn dưới áo khoác nỉ dài, Chu Mỹ Tây đoán là bọn họ muốn đi bar.

 

"Tớ không đi đâu, mai còn phải đi làm sớm nữa." Chu Mỹ Tây cười từ chối, cô thân mật dùng tay nhéo nhéo mặt Tô Thuyên: "Tiểu mỹ nữ sinh nhật vui vẻ."

 

"Cậu còn chưa ăn bánh gato thì nói sinh nhật vui vẻ gì chứ." Tô Thuyên nắm lấy tay cô không buông, không chịu nghe cô nói: "Hôm nay cậu phải chúc sinh nhật tớ thêm một tiếng nữa."

 

Chu Mỹ Tây dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, nhưng đối phương từ trước đến nay đều để Tô Thuyên muốn gì được đó, chỉ biết phụ họa: "Một lát thôi, ăn bánh gato xong rồi đi cũng không muộn mà."

 

"Đúng rồi, tó còn kêu mấy người bạn ưa nhìn đến đó, muốn giới thiệu cho cậu làm quen chút." Tô Thuyên nói: "Phải đó, đi một lúc thôi."

 

Nói tới đây, nếu còn từ chối nữa thì là cô không biết điều rồi.

 

Vốn Trình Diệc Nhiên định để Chu Mỹ Tây ngồi xe của anh đến đó luôn nhưng trong xe của Chu Mỹ Tây còn mấy món đồ hơn mười vạn, còn đắt hơn so với xe của cô, cô nào dám nhét bừa vào trong nhà hàng, vẫn là tìm người lái thay đến.

 

Chu Mỹ Tây rất ít khi uống rượu, tửu lượng đương nhiên cũng không tốt được bao nhiêu, chút rượu vang mới nãy uống ở nhà hàng vẫn còn ổn, nếu còn uống thêm sẽ dễ say.

 

Tô Thuyên biết tửu lượng của cô, vốn dĩ trước khi đi đã dặn dò Trình Diệc Nhiên: "Đêm nay anh đừng chơi vui quá, dù sao cũng phải giúp em trông chừng Chu Mỹ Tây."

 

Trình Diệc Nhiên "được được được" đồng ý, nhưng đến khi đi vào quán bar làm sao có thể toàn tâm toàn ý trông chừng cô được.

 

Mấy nam sinh Tô Thuyên gọi đến quả thực đều rất đẹp trai, nhưng hiển nhiên đều là mấy tên tra nam trà trộn trong bóng tối, ánh mắt từng người một đều lộ vẻ hư hỏng, thấy mặt Chu Mỹ Tây đều túm lại trêu chọc cô.

 

Tuy Chu Mỹ Tây cũng không phải là thiếu nữ không chịu nổi mấy trò đùa này nhưng cũng không chịu được mấy người nam sinh luân phiên ra trận, nào là bắt ngón tay gì đó, rượu giao bôi, truyền giấy bằng miệng, mấy trò đùa càng chơi càng đen tối.

 

Mặc dù nói mấy nam sinh này hoàn toàn không phải là gu cô, nhưng chơi đùa một chút cũng rất thú vị.

 

Chơi chơi một hồi Chu Mỹ Tây cũng uống đến mức có hơi không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

 

Tận đến khi bên cạnh có một nam sinh cầm điện thoại của cô lên hỏi: "Là điện thoại di động của cô vẫn luôn kêu sao? Có điện thoại kìa."

 

Chu Mỹ Tây liếc nhìn điện thoại di động của mình một cái, thấy hai chữ Lăng tổng kia thì cảm giác say rượu lập tức bay đi phân nửa.

 

Cô cầm điện thoại di động, dáng đi có hơi liêu xiêu đi đến WC, nhưng bên phía Lăng Nguyệt đã cúp điện thoại.

 

Chu Mỹ Tây mở wechat lên liền thấy tin nhắn Lăng Nguyệt vừa mới gửi tới: Ngủ rồi sao?

 

Cô cầm điện thoại di động lên hoa mắt nhắn lại: Xin lỗi Lăng tổng vừa rồi tôi không thấy ngài gọi đến, có chuyện gì không ạ?

 

Lăng Nguyệt hồi phục: Trưa mai tôi phải đến nhà Hứa tổng ăn cơm, hôm nay cần cô mua chút gì đó, có được không?

 

Chu Mỹ Tây đang muốn gõ chữ trả lời lại thì bất ngờ bị một con ma men đi qua đụng trúng, nhất thời lảo đảo có hơi choáng váng đầu óc, cô cầm chặt điện thoại di động, cố gắng trả lời tin nhắn: Tôi lập tức gửi qua cho ngài.

 

Lăng Nguyệt: Chỗ tôi có hơi xa, để tôi đến tìm cô, cô ở nhà chứ??

 

Chu Mỹ Tây: Tôi không ở nhà, tôi ra ngoài chơi với bạn, đồ để ở trên xe tôi.

 

Lăng Nguyệt: Được, cô gửi định vị cho tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK