Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên, khiến Chu Mỹ Tây không nhịn được mà liếc nhìn anh một cái.
Nhận ra phản ứng của cô, Lăng Nguyệt vội vàng giải thích: “Anh sẽ ngủ ở phòng khách.”
“Em ngủ phòng khách cũng được mà.” Chu Mỹ Tây khách sáo một chút.
“Chăn ga giường anh đã cho người thay mới rồi, rất sạch sẽ.” Lăng Nguyệt tưởng cô ghét bỏ mình, bèn bổ sung: “Phòng khách cũng được thay rồi, nhưng trước đây từng có khách ở.”
Ý là có rất nhiều người từng dùng qua.
Chu Mỹ Tây cố ý hỏi: “Thế em không phải khách à?”
“Em là bạn gái anh.” Lăng Nguyệt nói, “Làm gì có chuyện bạn gái lại ngủ ở phòng khách?”
Nghe cũng có lý. Chu Mỹ Tây bị anh thuyết phục rồi.
Lăng Nguyệt mở cửa phòng ra, ý bảo cô vào. Cô bước vào rồi mới phát hiện anh cũng theo vào.
Chu Mỹ Tây: ?
Lăng Nguyệt mặt không đổi sắc: “Anh mượn phòng tắm một chút.”
“Ồ.” Chu Mỹ Tây gật đầu, “Vậy anh đợi em một lát, em đi đánh răng đã.”
Cô đánh răng xong đi ra, Lăng Nguyệt mới vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên, Chu Mỹ Tây nhào lên giường, thầm cảm thấy may mắn vì sau khi tắm xong mình đã tiện tay dọn dẹp lại phòng tắm.
Không thì với lượng tóc rụng của cô, chắc dọa người ta sợ chết mất.
Giường của anh thật sự rất thoải mái, đệm vừa vặn, bộ ga gối bằng lụa mềm mại đến mức khiến Chu Mỹ Tây cảm thấy làn da mình có chút thô ráp.
Cô đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn tường màu vàng ấm áp, sau đó mở máy tạo độ ẩm ở đầu giường, vùi cả khuôn mặt vào gối, lắng nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, trong lòng có chút xao động.
Cũng đến lúc này cô mới nhận ra, vì sao lúc ở trên thuyền anh lại vội vàng quay về đến vậy, thời gian để hai người bên nhau chẳng còn được bao nhiêu.
Lăng Nguyệt vừa vào phòng tắm không lâu, chiếc điện thoại anh để ở cuối giường bỗng reo lên. Chu Mỹ Tây bò lại gần xem, là một dãy số nước ngoài không lưu trong danh bạ.
Trễ thế này mà còn có số lạ gọi đến, lại còn là số nước ngoài, cô theo phản xạ cảm thấy đó là cuộc gọi lừa đảo.
Cô cất cao giọng gọi anh: “Điện thoại!”
Tiếng nước dừng lại, giọng của Lăng Nguyệt vang lên: “Sao thế em?”
“Có cuộc gọi, là số nước ngoài á anh.”
“Giúp anh nghe đi.”
“Dạ.”
Chu Mỹ Tây bắt máy nhưng không lên tiếng. Cô có thói quen im lặng trước những cuộc gọi có dấu hiệu lừa đảo, đợi đối phương nói trước.
Bên kia lên tiếng trước, là một giọng nam trầm ổn, có phần đứng tuổi: “Lát nữa có cuộc họp, con xuất hiện một chút đi.”
Chu Mỹ Tây: “Dạ?”
Đầu dây bên kia khựng lại một chút, giọng trở nên nghiêm nghị hơn: “Lăng Nguyệt đâu?”
Chu Mỹ Tây gần như ngay lập tức nhận ra đây là cuộc gọi công việc, hơn nữa, nghe giọng điệu tùy ý thế này, người gọi có lẽ là trưởng bối của anh. Vì vậy, cô vội điều chỉnh thái độ, lễ phép trả lời: “Chào chú ạ, Lăng Nguyệt không có ở đây bây giờ, lát nữa cháu sẽ báo lại cho anh ấy.”
“Bảo nó gọi lại cho tôi.”
“Dạ vâng, xin hỏi ngài là…?”
Đầu dây bên kia lại yên lặng vài giây. Chu Mỹ Tây vội giải thích: “Xin lỗi ngài, điện thoại anh ấy không lưu số.”
Người đàn ông lạnh nhạt đáp: “Tôi là bố nó.”
Bộ não Chu Mỹ Tây lập tức hóa đá.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Lăng Nguyệt tắt đèn, khoác áo choàng bước ra, liền thấy Chu Mỹ Tây quỳ ngồi trên giường, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, gương mặt lộ rõ sự bối rối.
“Điện thoại của bố anh.” Cô chớp chớp mắt, nhìn anh như vừa phạm lỗi lớn.
“Ồ.” Lăng Nguyệt vẫn rất bình thản, đón lấy điện thoại, tiện thể xoa đầu cô như trấn an: “Không sao.”
“Anh mau gọi lại đi!” Chu Mỹ Tây gật đầu như giã tỏi, vô cùng nghiêm túc.
Lăng Nguyệt không rời khỏi phòng mà đi ra ban công để gọi lại.
Chu Mỹ Tây nằm xuống giường đợi anh. Cuộc gọi này kéo dài hơn cô tưởng, đợi mãi mà mí mắt cô bắt đầu sụp xuống, cảm giác buồn ngủ ập đến.
Mãi đến khi Lăng Nguyệt quay lại, cô vẫn đang nằm nhưng nhẹ giọng nói: “Em chưa ngủ đâu.”
Lăng Nguyệt khẽ cười khi nghe giọng cô mơ hồ như vậy. Anh đóng cửa ban công, kéo rèm cẩn thận rồi quay lại giường, kéo chăn giúp cô, dịu dàng nói: “Ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
Nhưng Chu Mỹ Tây không chỉ muốn một câu chúc ngủ ngon. Cô mở mắt, nhìn anh dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, rồi bất giác đưa tay kéo lấy tay anh.
Một chàng trai bình thường sau khi tắm xong đã trông rất sáng sủa, huống chi là một đại mỹ nam như Lăng Nguyệt. Mái tóc và hàng lông mày của anh còn vương nước, đen nhánh nổi bật. Đôi môi anh đỏ mọng, ánh mắt sâu thẳm đầy cuốn hút. Chiếc áo choàng tắm trên người anh lại mặc lỏng lẻo, để lộ bờ ngực rắn chắc như nửa kín nửa hở, càng khiến tim cô ngứa ngáy.
“Hửm?” Lăng Nguyệt cố tình tỏ ra không hiểu, nắm lấy tay cô, còn cúi người xuống gần hơn.
Thế này thì cả cơ bụng cũng thấp thoáng lộ ra.
Chu Mỹ Tây: “…”
Có chút cố ý quá rồi! Cô gần như ngay lập tức nhìn thấu ý đồ của anh, cảm thấy buồn cười. Vì thế, cô giả vờ thờ ơ, buông tay anh ra: “Tắt đèn giúp em đi.”
Lần này đến lượt Lăng Nguyệt nghẹn lời.
Anh vừa định đứng dậy rời đi thì bắt gặp nụ cười lén trên khóe môi cô. Thế là anh tắt đèn, nhưng lại cúi xuống nắm lấy tay cô lần nữa, kéo đến cọ nhẹ vào cằm mình, giọng nói dịu dàng xen chút nũng nịu: “Hôn một cái rồi anh đi?”
“Được thôi.” Chu Mỹ Tây tỏ vẻ miễn cưỡng: “Chỉ một cái thôi nhé?”
Cô không ngồi dậy mà chỉ giơ tay lên, còn Lăng Nguyệt thì rất phối hợp cúi đầu xuống. Một tay anh chống bên vai cô, tay kia nhẹ nhàng vu.ốt ve má cô. Khi môi chạm vào nhau, ban đầu anh chỉ khẽ cọ sát, sau đó giống như đang thưởng thức một quả vải ngọt lịm, anh hé miệng nhẹ nhàng m.út lấy.
Tim Chu Mỹ Tây lập tức đập loạn nhịp.
Môi anh mềm mại, hơi thở thơm mát mùi kem đánh răng, trên người còn thoang thoảng hương sữa tắm, sạch sẽ và dịu nhẹ.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng cằm lên phối hợp. Lăng Nguyệt dần dần làm nụ hôn trở nên sâu hơn, hai đôi môi khít chặt không một kẽ hở. Khi cảm thấy cô hơi nghẹt thở, anh sẽ lùi ra một chút để cô lấy hơi, rồi tiếp tục đắm chìm. Chu Mỹ Tây dần không theo kịp nhịp điệu của anh, cánh tay trượt xuống đẩy nhẹ vào vai anh.
Nhưng Lăng Nguyệt lại thuận thế giữ lấy tay cô, ghìm xuống giường, tiếp tục tiến tới.
Chu Mỹ Tây khẽ cắn anh một cái.
Anh không những không buông ra mà còn trở nên nhiệt tình hơn.
Cô bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, cơ thể nóng bừng, không có đường lui. Lúc này cô mới nhận ra nằm xuống hôn thực sự rất nguy hiểm, phía sau là chiếc gối, cô chẳng thể lùi đi đâu được.
Mãi đến khi được thả ra, cô mới thở dốc vài nhịp mới lấy lại hơi thở.
Lăng Nguyệt ngẩng lên, nhìn người bị anh ghìm chặt xuống giường. Mái tóc cô rối tung, chân mày nhíu lại, đôi môi sưng đỏ khẽ hé ra thở gấp. Trong lòng anh chợt siết lại, một luồng cảm xúc nguyên thủy nảy sinh, những ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu.
Nhưng anh lập tức buông cô ra.
Chu Mỹ Tây ngồi dậy, liếc anh một cái đầy trách móc: “Chỉ một cái?”
“Hửm?” Lăng Nguyệt hoàn hồn, mỉm cười, đưa tay vuốt lại mái tóc cô, nhẹ giọng bảo: “Đây là tiêu chuẩn ‘một cái hôn’ của anh.”
Ánh mắt họ giao nhau, trong không gian dường như bùng lên một tia lửa.
Chu Mỹ Tây cảm nhận được một cảm xúc mãnh liệt đang trỗi dậy trong lòng mình. Cô cũng thấy điều tương tự trong mắt Lăng Nguyệt.
Nhưng đúng lúc ấy, anh bỗng quay đầu nhìn điện thoại.
Chu Mỹ Tây cũng vô thức liếc theo, đã ba giờ rưỡi sáng.
“Bốn giờ anh có một cuộc họp trực tuyến xuyên quốc gia, bắt buộc phải tham gia.” Lăng Nguyệt nói, “Không kịp rồi.”
Chu Mỹ Tây: “…”
Mặt cô đỏ bừng.
Chuyện này chỉ có thể tự cảm nhận, không thể nói ra, vậy mà anh lại thốt lên một cách quá trắng trợn, khiến cô ngượng chín mặt.
Hơn nữa, ai lại bá đạo đến mức này, nửa tiếng mà nói không kịp? Cô thực sự lo rằng anh chỉ đang mạnh miệng.
“Vậy ngủ ngon nhé.” Chu Mỹ Tây vội đuổi anh: “Mau đi đi!”
Còn đứng đây làm gì, không ăn được thì đừng lượn lờ trước mặt cô!
Lăng Nguyệt bật cười, cúi xuống hôn nhẹ cô lần nữa, ôm chặt cô một lúc rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Chiếc gối của Lăng Nguyệt hơi cao, mà cô đã quen ngủ gối thấp ở nhà. Nửa đêm cô tỉnh giấc hai lần, cuối cùng phải tìm một chiếc áo của anh trong tủ, cuộn lại làm gối mới ngủ ngon hơn. Áo của anh còn vương mùi hương, cô ôm nó ngủ một giấc thẳng tới trưa.
Cô lười biếng nằm trên giường chơi điện thoại một lát, rồi chậm rãi đi tắm, sau đó bụng đói meo liền xuống bếp tìm đồ ăn.
Lăng Nguyệt vẫn chưa ngủ dậy. Cô cố gắng giữ động tác nhẹ nhàng, mở tủ lạnh chọn nguyên liệu, định làm món mì hải sản giống lần trước anh từng đưa cô đi ăn.
Cô không biết bí quyết của người ta, nhưng may mà trong nhà còn mì gói. Có gói gia vị của mì gói thì chẳng lo gì nữa!
Cô phi thơm tôm trong chảo để lấy dầu, sau đó thêm hành, gừng, tỏi, rồi đổ hết hải sản vào. Khi hải sản đổi màu, cô thêm dầu hào, xì dầu, tương ớt, rồi bắt đầu lục lọi tìm rượu nấu ăn.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Lăng Nguyệt đi đến, vốn định kiếm một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng liền bị cô đẩy đi tìm rượu trắng.
“Rượu gia vị được không?” Anh hỏi.
“Không được, em cần rượu trắng!”
Sau đó, Lăng Nguyệt quay người đi ra quầy rượu bên ngoài, chẳng bao lâu sau liền cầm về một hộp Mao Đài chưa khui, “Cái này được không?”
Chu Mỹ Tây: “…Thôi bỏ đi.”
Nhưng Lăng Nguyệt đã thuận tay mở bao bì, vặn nắp chai rồi đưa cho cô, “Em đang làm gì thế? Thơm quá.”
“Mì hải sản.” Chu Mỹ Tây đón lấy một cách tự nhiên. Quan trọng là khi nấu hải sản, cô nhất định phải cho rượu trắng vào, đây là bí quyết mà bố cô truyền lại. Sau khi đổ vào nửa muỗng rượu trắng, hương thơm lập tức được kí.ch thí.ch, sau đó cô cho nước sôi, mì gói và một gói gia vị vào, đậy nắp lại, thế là xong.
Bận rộn xong xuôi, cô quay đầu nhìn Lăng Nguyệt, phát hiện anh trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, mắt còn chưa mở hẳn. Cô hỏi: “Tối qua mấy giờ anh mới ngủ?”
“Đến khi trời sáng mới họp xong.” Lăng Nguyệt vừa ngáp vừa nói.
“Em có làm anh thức giấc không?”
“Không, anh ngủ không sâu.” Lăng Nguyệt đáp, “Với lại anh cũng đói rồi.”
Anh bước đến phía sau Chu Mỹ Tây, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai cô, hôn trộm lên má cô một cái, sau đó lại đổi sang bên kia hôn thêm một cái nữa.
Hôn xong, anh mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
“Anh là kẻ nghiện hôn đấy à?” Chu Mỹ Tây lườm anh. Cô xem như đã nhìn thấu, tối qua anh đúng là còn chưa đã thèm.
Lăng Nguyệt nhướng mày, đi đến bên cạnh nhìn thẳng vào mặt cô, nghiêm túc chất vấn: “Em không muốn hôn anh sao?”
Ánh mắt anh mang theo chút bất mãn.
Ôi trời, Chu Mỹ Tây vội vàng nhón chân lên, nhẹ nhàng chạm môi vào môi anh, dịu dàng dỗ dành: “Dĩ nhiên là muốn rồi, nhưng em đang nấu mì mà.”
Lăng Nguyệt đưa mặt lại gần hơn, Chu Mỹ Tây lập tức hiểu ý, vươn tay ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh. Lăng Nguyệt ngay lập tức siết eo cô, kéo cô lại gần hơn, chủ động dẫn dắt và làm nụ hôn càng thêm sâu.
Mãi đến khi nồi nước sôi ùng ục, anh mới chịu buông cô ra.
Hôn đến mức môi cô cũng sưng lên.
Mì thì hương vị bình thường, gói gia vị có phần hơi mặn, khiến Chu Mỹ Tây hối hận vì đã cho cả vào nồi—rõ ràng, chỉ cần dùng gia vị cô tự nêm nếm là vừa đủ rồi.
Nhưng Lăng Nguyệt lại ăn rất ngon lành. Chu Mỹ Tây biết anh đang nể mặt cô thôi, chứ khẩu vị anh còn kén chọn hơn cô nhiều.
May mà nguyên liệu tươi ngon vẫn giữ được hương vị, hải sản vẫn còn ngọt đậm đà.
Sau khi ăn xong, Lăng Nguyệt chủ động dọn dẹp chén đũa mang vào bếp. Chu Mỹ Tây tranh thủ chạy lên phòng lấy một chiếc túi mang xuống đưa cho anh.
“Gì đây?” Lăng Nguyệt lau khô tay, nhận lấy túi, “Quà cho anh à?”
“Ừm, thưởng cho anh vì đã ăn hết tô mì em nấu hôm nay.”
“Mì không phải chính là phần thưởng sao?” Lăng Nguyệt bật cười, mở túi ra. Bên trong là một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc cà vạt xám.
Chiếc sơ mi là cô chọn từ thương hiệu mà anh hay mặc, còn cà vạt là của LV, có hình thêu một chú chó nhỏ.
Chu Mỹ Tây cố ý hỏi anh: “Chú chó trên túi áo này dễ thương không?”
“Dễ thương lắm.”
“Em tự thêu đấy.”
Lăng Nguyệt mở to mắt, “Em thêu sao?” Anh lập tức cẩn thận quan sát đường kim mũi chỉ, còn lật ra mặt trong túi áo xem, ngay cả đường chỉ phía sau cũng gọn gàng, hình thêu không hề đơn giản. “Khó lắm đúng không? Em thật sự tự thêu sao?”
“Đúng vậy.” Chu Mỹ Tây đắc ý, “Dễ lắm.”
Thật ra cũng không khó lắm, chỉ cần vẽ phác họa hình chú chó theo mẫu trên cà vạt, sau đó dùng kim chỉ lấp đầy là được, điều quan trọng nhất là vẽ đúng tỉ lệ.
“Nhưng sao lại là chú chó? Có ý nghĩa gì đặc biệt à?” Lăng Nguyệt tò mò.
“Em tuổi chó mà.” Chu Mỹ Tây cười, “Hơn nữa, đây còn là dấu hiệu ‘chú cún’ đánh dấu lãnh thổ đấy nhé. Anh mà đeo lên thì chứng tỏ đã là hoa có chủ rồi.”
Lăng Nguyệt không kiềm chế được mà ôm chầm lấy cô, còn cọ môi vào cổ cô đầy nũng nịu, giọng nói dịu dàng: “Anh rất thích.” Ngừng một lát, anh lại có chút áy náy tự dìm mình: “So với anh tặng quà cho em thì em có tâm hơn nhiều.”
“Quà anh tặng em, em cũng rất thích mà!” Chu Mỹ Tây lại phải quay sang dỗ anh, “Anh đừng có tặng mấy món đồ thủ công cho em đấy nhé, em không thích đâu.”
Video ‘thảm họa thủ công’ trên mạng có quá nhiều rồi, cô không gánh nổi đâu.
Lăng Nguyệt cẩn thận gấp gọn áo sơ mi và cà vạt, đặt lại vào túi, sau đó kéo tay cô bước ra khỏi bếp, “Đi dạo một chút nhé?”
“Được thôi.”
Chu Mỹ Tây thay bộ đồ bơi dài tay dài quần, định ra biển chơi nước. Đi theo Lăng Nguyệt, cô mới biết từ cổng phía tây của khu chung cư đi ra là đến ngay bờ biển. Ở đây có ô che nắng và ghế nằm do khu nhà cung cấp, thậm chí còn có cả ván lướt sóng cho cư dân mượn.
Lăng Nguyệt kéo một tấm ván ra, nói sẽ dạy cô lướt sóng. Chu Mỹ Tây vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều nắng không quá gắt, gió và sóng cũng vừa phải. Lăng Nguyệt dạy cô vài động tác cơ bản trên bãi cát trước, sau đó mới dẫn cô xuống nước.
Anh đưa cô ra chỗ sâu hơn một chút, đỡ cô lên ván, nhắc lại các kỹ thuật quan trọng.
“Em sợ quá.” Chu Mỹ Tây nũng nịu.
“Đừng sợ, anh theo sát em đây.” Lăng Nguyệt nắm lấy tay cô trấn an, “Chỗ này còn cạn hơn cả bể bơi nữa.”
“Được rồi.” Chu Mỹ Tây ngoan ngoãn nằm sấp trên ván. Lăng Nguyệt đứng phía sau, chờ một con sóng tới rồi dùng lực đẩy cô ra. Nhìn cô lúng túng vịn chặt ván, cố gắng đứng lên nhưng không vững, kết quả ngã nhào xuống nước, anh lập tức bơi lại kéo cô lên.
Chu Mỹ Tây sặc hai ngụm nước, tội nghiệp nhìn anh, làm anh không đành lòng, vừa cười vừa giúp cô vuốt mái tóc ướt sũng, dịu dàng dỗ dành: “Thử lại nhé? Dùng cơ bụng để giữ thăng bằng, đừng sợ, ván có thể đỡ được em mà.”
Chu Mỹ Tây được an ủi, liền chủ động nằm lên ván ngay sát bờ, ôm chặt ván lười biếng nói: “Anh đẩy em qua đó đi.”
“Được thôi.” Lăng Nguyệt đẩy ván đi xa dần, ngược hướng sóng nên khá tốn sức, nhưng anh vẫn giữ vững ván, không để cô bị lật.
Chu Mỹ Tây nằm trên ván nhìn anh. Mái tóc anh hơi dài, bị nước biển làm ướt bết lên trán, đẹp trai đến mức khiến tim cô lỡ nhịp.
Lăng Nguyệt nhận ra cô đang nhìn mình, liền nghiêng đầu liếc mắt đưa tình: “Người đẹp, lại bị anh mê hoặc rồi đúng không?”
Chu Mỹ Tây bật cười đến đau cả bụng.
Lần thứ hai thử lại, cô không tìm được thời điểm thích hợp để đứng lên, cuối cùng cứ thế nằm trên ván trôi dạt vào bờ.
Lần thứ ba, cô đứng lên được, nhưng vì sợ quá mà chủ động nhảy xuống nước. Cũng may không bị sặc nước, chỉ là buồn cười quá nên cô và Lăng Nguyệt cứ thế cười mãi.
Lần thứ tư, cô đã có thể đứng vững, Lăng Nguyệt hết lời khen ngợi, nói cô có năng khiếu, tiến bộ rất nhanh, còn thưởng cho cô một nụ hôn.
Lần thứ năm, đúng lúc có một con sóng lớn ập đến, mà Lăng Nguyệt đẩy cô ra đúng thời điểm hoàn hảo. Chu Mỹ Tây sau khi đứng lên, theo bản năng xoay người, điều chỉnh trọng tâm, giữ vững trên đỉnh sóng—tất cả đều liền mạch như một phản xạ tự nhiên, đến mức chính cô cũng ngỡ ngàng.
Vừa quay lại bờ, cô lập tức nhìn về phía Lăng Nguyệt, quả nhiên, bắt gặp khuôn mặt đầy kinh ngạc của anh.