Sau khi thể hiện uy quyền xong, mẹ Chu Mỹ Tây lại thay đổi thái độ, dịu dàng hỏi: “Dì còn chưa biết Tiểu Lăng bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Lăng Nguyệt trả lời: “Dạ bằng tuổi Tây Tây, lớn hơn cô ấy bảy tháng.”
Mẹ cô có chút bất ngờ: “Vậy là còn trẻ lắm, tuổi này đã có công ty riêng rồi, giỏi quá.”
Lăng Nguyệt rất biết điều, không mong bà hỏi thêm đã chủ động nói luôn: “Công ty có sự hỗ trợ từ gia đình ạ.”
“Bố mẹ cháu cũng làm kinh doanh sao? Bên lĩnh vực nào vậy?”
“Dạ vâng, nhà cháu là doanh nghiệp gia đình, kinh doanh nhiều lĩnh vực, chủ yếu là nhập khẩu trái cây.”
“Cháu là con một à? Gia đình không cần cháu về phụ giúp sao?”
“Cháu còn một cô em gái, Tây Tây cũng gặp rồi đấy ạ. Hiện tại gia đình chưa cần cháu về ngay, ông nội cháu vẫn khỏe, cháu có hai bác trai, mấy anh em họ cũng đang làm việc trong công ty. Với cả cháu với bố không được hòa thuận lắm.”
Lăng Nguyệt cười nói: “Nên tự ra ngoài làm riêng vẫn thấy thoải mái hơn ạ.”
“Như vậy là được rồi, tra hỏi nhân khẩu đấy à?” Bố Chu lên tiếng cắt ngang, nhắc nhở vợ mình: “Ăn cơm đi, mới chỉ hẹn hò thôi, còn chưa bàn chuyện cưới xin mà đã hỏi mấy thứ này, bà vội quá đấy.”
Lăng Nguyệt nghe vậy lập tức nghiêm túc nói: “Không sớm đâu ạ, là cháu nên nói chứ ạ. Dù chúng cháu chỉ yêu nhau nhưng rất nghiêm túc.”
Dưới bàn, móng tay Chu Mỹ Tây nắm chặt thành hình đấm, làm động tác tán thưởng anh. Câu này mà nói ra, bố mẹ cô còn có thể không hài lòng được sao?
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ.
Vốn dĩ hai người đàn ông đều là kiểu không nói nhiều, nhưng bố cô lại rất có thiện cảm với Lăng Nguyệt, trò chuyện hợp gu, vô tình uống hơi quá chén.
Còn Lăng Nguyệt, lần đầu tiên chính thức gặp nhà Chu Mỹ Tây, đương nhiên cũng dốc hết thành ý, chén nào cũng uống thật lòng.
Thế nên đến cuối bữa, cả hai đều ngà ngà nói.
Chu Mỹ Tây lái xe đưa mẹ về trước.
Ban đầu, mẹ cô còn muốn đưa Lăng Nguyệt về nhà trước, nhưng vừa nghe nói đi mất bốn mươi phút cả đi cả về thì bỏ ý định ngay, sợ anh nôn đầy xe mình.
Trên đường đi, Lăng Nguyệt nhắm mắt nghỉ yên một lát, về đến nơi đã tỉnh táo hơn nhiều. Chu Mỹ Tây đỗ xe xong, đi vòng qua mong muốn hỗ trợ anh xuống, ai ngờ anh tự bước xuống một cách vững vàng.
Cô mờ mắt nhìn anh đầy hoài nghi: “Anh có phải chưa say không?”
“Chỉ hơi say thôi.” Lăng Nguyệt chớp mắt.
Nếu anh không nói, làm sao Chu Mỹ Tây có thể đưa anh về nhà được?
“Anh đi đây.” Anh nắm tay cô dẫn vào nhà: “Ngủ với anh nhé? Tối anh nấu món ngon cho em ăn.”
Ý đồ đã rõ ràng rồi.
Chu Mỹ Tây vốn không có sức đề kháng trước mỹ nam kế, câu chuyện bây giờ còn kèm theo mỹ thực kế, hoàn toàn không thể chống cự.
Lăng Nguyệt vào phòng tắm, cô cũng thay đồ ngủ rồi xông thẳng vào, làm anh đột phá.
Thấy cô ấy có ý né tránh, anh hỏi thẳng: “Em cũng muốn tắm à?”
Chu Mỹ Tây đánh giá anh một lượt xem, ánh mắt dừng lại ở một chỗ đặc biệt lâu hơn một chút, rồi quay người đi về phía WC: “Em vào tẩy trang thôi.”
Trên bồn rửa mặt có thêm một chiếc khay màu đen, bên trong để sẵn đồ dùng cá nhân Lăng Nguyệt chuẩn bị cho cô, từ tẩy trang đến dưỡng da, không thiếu thứ gì.
Chu Mỹ Tây rửa mặt, bôi kem dưỡng da. Lúc này, Lăng Nguyệt vừa tắm xong, choàng khăn tắm ra.
Anh với tay lấy khăn lau tóc, cố ý sát lại gần, hơi nóng từ người anh bao trùm lấy cô, giọng nói trầm cửa hàng lên ngay bên tai: “Vừa rồi em nhìn gì thế?”
Chu Mỹ Tây sơn đầu cười: “Nhìn công cụ gây án.”
Lăng Nguyệt nhướng mày: “Tối qua không nhìn đủ à?”
Chu Mỹ Tây chớp mắt: “Chưa nhìn kỹ.”
Anh cong môi cười, ánh mắt trầm xuống, mang theo vài phần ý cười lười: “Bây giờ nhìn chưa rõ?”
Cô nghiêng đầu, chậm rãi đáp ứng: “Cách một lớp kính, vẫn chưa rõ lắm.”
Lăng Nguyệt bật cười, chút chút quyến rũ, liền buông lỏng khăn tắm, hoàn toàn rộng rãi mà phô bày trước mặt cô. Chu Mỹ Tây cũng không khách sáo, quang minh chính đại nhìn qua một lần như… Ừm, quả nhiên không chỉ có sự tự tin, mà còn có cả tư cách để tự tin.
Hình dáng tuyệt mỹ, tỉ lệ hoàn hảo, điều đáng nói nhất là… thật sự rất đẹp mắt.
Đúng là thiên phú bẩm sinh, vừa to vừa dài, ánh mắt của cô dừng lại lâu hơn một chút. Đối phương phải như cũng có chút phản ứng, tựa như một chiến binh dũng dũng cao đầu trước vị tướng lĩnh kiểm tra hàng ngũ.
Chu Mỹ Tây vừa đưa tay ra để kiểm chứng một chút, thì Lăng Nguyệt đã nhanh chóng rút lại.
Anh chớp mắt, cúi đầu nhìn cô, hơi nước vẫn còn vương trên người anh, làm cho phong cách này lại càng thêm nhiều phần đáng yêu quý. Nhìn anh kéo dài mép áo ngủ của cô một cách mạnh mẽ, Chu Mỹ Tây sớm đã nhìn thoải mái, không được tận hưởng mà bật cười.
Thế là, cô cứ thế để mặc anh chậm rãi từng giây cởi cúc áo, tựa như đang bóc một món quà tinh thần.
Lớp áo trượt xuống, để làn da mịn như sứ.
Ánh mắt Lăng Nguyệt tĩnh lặng trôi xuống, từ chiếc sừng thanh tú, đến xương quai xanh nhọn cảm giác, rồi xuống bầu thúc đẩy, vòng eo thon gọn và đôi chân thẳng tắp. Anh không bỏ rơi bất cứ chi tiết nào, ánh mắt như mang theo từng khử lửa nhỏ, như muốn đốt cháy da cô.
“Đẹp không?” Cô hỏi nhẹ.
“Đẹp!” Lăng Nguyệt như đang xem một tác phẩm nghệ thuật kiệt tác trong lồng kính. Giọng anh trầm xuống, giải trí như một tiếng thở dài: “Tây Tây, em thật đẹp.”
Hạnh phúc xông thẳng lên đại não.
Không phải cô chưa từng được khen, từ nhỏ đã biết mình xinh đẹp.
Nhưng lời tán thưởng lúc này, cùng ánh mắt của anh, lại mang đến cho cô một cảm giác chưa từng có, tựa như niềm đam mê từ tận đáy lòng.
Chu Mỹ Tây vòng tay qua eo anh, chủ động hôn lên bờ môi ấm áp, nắm lấy mu bàn tay anh, từng chút một dẫn đến anh thưởng thức một tác phẩm điêu khắc, nhẹ nhàng từng chút tựa như mồi lửa, đốt cháy rừng cỏ hoang.
Lăng Nguyệt dịu dàng dạo đầu, như một tín đồ thành kính, hôn lên từng tấc da thịt cô.
Sau đó, anh bế cô đặt lên lavabo, cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm.
Chu Mỹ Tây chỉ cảm thấy cả người như hóa thành vũng bùn nhão.
Trong cơn mơ ngủ, đầu óc cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ—
Môi anh mềm mại thật.
Tuy rằng động tác có chút vụng về, nhưng cũng nghĩ anh quá cố gắng rồi vì cô đã dễ dàng chìm vào đó.
Hóc môn cô đơn thành tấm kính viễn, da thịt nổi lên tê cứng.
Cô không tự chủ, đưa chân vòng qua eo anh, hai tay chống ra sau để giữ thăng bằng. Nhưng không bao lâu sau, Lăng Nguyệt đã chủ động giữ eo cô, kéo cô sát vào mình hơn, để rồi cô có thể thoải mái tựa vào vai anh, hoàn toàn giao phó bản thân.
Anh thấp giọng: “Tây Tây, nhìn đi.”
“Nhìn… nhìn cái gì?” Cô mơ màng hỏi lại.
Lăng Nguyệt nghiêng, để cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong kính gương.
Tấm kính trong suốt ghi lại tất cả—
Tư thế quý giá giữa họ.
Và nơi riêng tư đang dính chặt vào nhau.
Chu Mỹ Tây bất giác chặt vòng tay, dụi mặt vào hõm vai anh.
Giấc ngủ trưa tất nhiên là tan thành mây khói, họ trải qua một buổi chiều lâng lâng.
Chu Mỹ Tây kiệt sức, trở lại giường chợp mắt một chút, nhưng ngay lập tức chiếc đồng hồ trên tay đánh thức. Cô nâng cổ tay lên, màn hình bật ra một loạt thông báo, nhịp tim quá nhanh, phát hiện cô vừa tham gia luyện tập cường độ mạnh.
Trời đã đã tối. Lăng Nguyệt không ngủ, chỉ ôm cô, im lặng nghịch điện thoại. Cảm nhận được cô tỉnh lại, anh liền đặt điện thoại xuống, vươn tay xoa nhẹ lên người cô: “Dậy rồi à?”
Chu Mỹ Tây vươn vai, trở mình, nửa người quay về phía anh: “Em đói quá.”
“Chưa kịp nấu đâu, anh đã gọi cô giúp việc đến rồi.” Lăng Nguyệt hôn nhẹ lên má cô, giọng nói dịu dàng, “Tối nay cứ ăn tạm trước nhé?”
“Ừm, em ăn gì cũng được.”
Hai người xuống bên dưới, thay đồ, rửa mặt. Khi họ xuống nhà, cô giúp việc vừa làm sắp xong thức ăn, chào họ một tiếng rồi rời đi.
Chu Mỹ Tây nhìn bàn ăn, ba món mặn, một món canh, thêm một đĩa hoa quả, số lượng vừa đủ, không lãng phí.
Trong lúc ăn, họ bắt đầu nghĩ lại buổi gặp mặt gia đình ban chiều. Lăng Nguyệt hỏi cô cảm thấy anh có thể hiện thế nào, theo cô thì bố mẹ cô đánh giá anh ra sao.
“Rất tốt mà.” Chu Mỹ Tây không bắt chước những lời dễ nghe, “Anh xuất sắc thế này, chỉ cần cố gắng, điểm cũng tuyệt đối rồi.” Cô an ủi anh: “Chính vì anh quá tốt, nên mẹ em mới cẩn thận như vậy.”
Đây là lời xin lỗi thật lòng. Nếu Lăng Nguyệt bình bình hơn một chút, Bố mẹ cô có lẽ đã bớt căng thẳng hơn nhiều.
Lăng Nguyệt thở dài: “Không thể quay lại được nữa rồi.”
Chu Mỹ Tây khó hiểu: “Quay lại cái gì cơ?”
“Ấn tượng đầu tiên của mẹ em về anh.” Lăng Nguyệt có tiếc nuối tiếc nuối, “Anh vẫn nhớ đầu tiên đưa em về nhà, mẹ em đối với anh rất niềm nở, dịu dàng, còn mời anh lên nhà ăn cơm nữa.”
Nhưng hôm nay khi đưa họ về, mẹ cô lại không hề bảo anh lên nhà.
Chu Mỹ Tây bật cười không ngừng: “Thân phận cấp trên và bạn bè đương nhiên không giống nhau mà.”
Dù sao, kết quả này cũng tốt hơn nhiều so với những gì Lăng Nguyệt mong đợi.
Sau bữa tối, Lăng Nguyệt muốn đưa cô về nhà, cảm thấy mới gặp mặt gia đình mà đã qua đêm thì không hay. Nhưng lần này Chu Mỹ Tây lại bất ngờ nổi loạn.
“Em không về, tối nay em ngủ với Mạo Mạo.” Cô ôm chú mèo nhỏ, ngồi phịch xuống sô pha, “Cứ im lặng về nhà thì có thể xóa sạch chuyện em đã ngủ với anh sao?”
Lăng Nguyệt bị cô lập, không nói được gì.
“Về nhà rồi có khi còn phải nhìn sắc mặt bố mẹ, còn bị mẹ tra hỏi, em không muốn về đâu.” Chu Mỹ Tây đã quyết định: “Cứ để họ tự suy diễn đi.”
“Không quan tâm sống chết của anh nữa à?” Lăng Nguyệt cười đùa.
Mới tỉnh trên bàn ăn, anh còn lo lắng không biết mình có để lại ấn tượng tốt hay không, giờ lại ung dung ở lại qua đêm.
Chu Mỹ Tây thảnh thơi nói lý lẽ: “Anh yêu em, chỉ cần làm em vui là được, bố mẹ có hài lòng hay không, quan trọng gì chứ?”
“Vì em dễ chiều, còn bố mẹ em thì không dễ hài lòng chút nào.” Lăng Nguyệt chiến đấu dỗ dành, “Ngoan nào, hôm nay về nhà nhé”
Ít nhất là ngày hôm nay nên về nhà.
Chu Mỹ Tây không phản bác nữa, nhưng vẫn bĩu môi, đầy vẻ không cam lòng. Lăng Nguyệt nở nụ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, dỗ dành: “Hay là anh làm em vui trước rồi đưa em về nhé? Dù sao cũng còn sớm mà.”
Anh cảm thấy ban nãy mình chưa thể hiện tốt lắm.
Chu Mỹ đương nhiên không từ chối.
Dù sao thì cô cũng chưa hưởng thụ đủ mà.
Thế là đôi tình nhân trẻ lại vờn nhau trên chiếc sô pha rộng rãi.
Lăng Nguyệt nói “làm em vui” không phải chỉ là lời nói nói, mà thực sự là dốc hết sức lực, chỉ cho mà không đòi hỏi.
Cảm giác ấy, tất nhiên là không có lời nào có thể diễn tả hết.
Lúc đầu, Lăng Nguyệt còn chưa quá thành thục, nhưng giờ thì anh rất biết cách vừa hành động vừa quan sát phản ứng của cô, tăng dần nắm bắt kỹ thuật.
Chu Mỹ Tây đã sớm phát hiện, cậu em của Lăng Nguyệt khá dài, lại vô cùng linh hoạt, trong câu chuyện này thực sự có công lớn
Hôm nay, Chu Mỹ Tây giác ngộ, so với “ấm áp, giàu có, đẹp trai”, thì “hợp nhau chuyện giường chiếu” mới là tiêu chí quan trọng hàng đầu.
Khi về đến nhà, mẹ cô không tỏ thái độ khó chịu, nhưng chuyện tra hỏi thì không thể tránh khỏi.
“Thế nào, bạn trai con thuộc cũng hàng xuất sắc đấy chứ?” Chu Mỹ Tây mặt dày lại hỏi: “Bố mẹ thấy hài lòng chưa?”
Mẹ cô cười nhạt, hỏi lại: “Ý kiến của chúng ta quan trọng sao?”
“Nếu không quan trọng thì con đâu có dẫn anh ấy đến gặp bố mẹ.” Chu Mỹ Tây đáp tỉnh bơ.
“Miệng lưỡi ghê nhỉ.”
Cô lại ăn thêm một cái đánh.
"Ai!" Chu Mỹ Tây kêu lên, cô lớn thế này rồi mà vẫn bị đánh, chiều bị bạn đánh, tối lại bị mẹ đánh, đúng là đau thật đấy!
“Mẹ không nói đến yếu điểm, chỉ kể hai ưu điểm mẹ thấy hôm nay thôi.” Mẹ cô nói chậm rãi.
“Còn dư điểm nữa à?” Chu Mỹ Tây ngạc nhiên, “Bố mẹ nói trước xem nào?”
“Chuyện này phải nói nữa sao?” Mẹ Chu Mỹ Tây nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc
Chu Mỹ Tây: “……Ồ.”
“Có thể yêu đương với cấp dưới, chứng minh điều này không phân biệt công việc, làm việc thiếu nghiêm túc.” Trong mắt bà, đây là điều tối kỵ. Bà cũng không cho rằng tình yêu nơi công sở có thể đi xa.
“Không chắc đâu ạ.” Chu Mỹ Tây không được để anh chịu thiệt: “Bọn con đâu phải mới gặp đã yêu, đã làm việc chung nhiều năm rồi, anh ấy cư xử lý nhẹ nhàng với đồng nghiệp nữ mà.”
“Vậy mà vẫn thích con?”
“Là con có sức hút lớn chứ sao.” Chu Mỹ Tây không muốn tranh luận thêm: “Còn nữa không ạ? Còn những điểm nào khác không?”
“Còn một điều nữa, điều kiện kinh tế quá tốt.”
Chu Mỹ Tây im lìm. Ừm, dù sao đây cũng là ưu điểm…
Mẹ cô nhắc nhở: “Môn đăng hộ đối, là điều con hay nói với mẹ hay sao?”
Trước đây, Chu Mỹ Tây từ chối nhiều đối tượng xem mắt, phần lớn là bạn bè, đồng nghiệp của bố mẹ cô giới thiệu. Điều kiện ai cũng rất tốt, chỉ là hơi lớn tuổi một chút. Cô không tiện nói mình chê họ già, thế là lấy lý do “môn đăng hộ đối” làm lá chắn. Vì thế, mẹ cô đã bị cô “tẩy não” từ lâu.
Không ngờ, viên đạn cô từng bắn ra giờ đây lại quay về ngay sau đầu mình.
“Cậu ấy tự mở công ty thì thôi đi, nhưng gia đình còn có cả doanh nghiệp. Hôm nay nó lái chiếc xe đó, bố con bảo giá cả trăm triệu.”
Mẹ cô nói: “Khoảng cách giữa hai con quá lớn, yêu đương kiểu này là con chịu thiệt.”
“Người nào làm người ấy hưởng, sao mẹ lại không hiểu. Con gái mẹ không phải là kiểu người thoải mái tận hưởng những đặc quyền từ thân phận của người khác.”
“Từ nhỏ, con đã được giảng dạy như vậy. Nhà mình làm nghề giáo, thanh bạch nhưng luôn giữ khí phách.”
Những lời này khiến Chu Mỹ Tây đột nhiên tỉnh ngộ. Cô biết mẹ đang lo cho mình, nắm tay bà, trấn an: “Chỉ là yêu đương thôi, mẹ lo xa quá rồi.”
Cô lại cười nói “Lăng Nguyệt không phải người như vậy đâu. Tạm… tạm thời chưa gặp phải vấn đề này.”
Thực ra, nếu có vấn đề thì cũng chỉ là vấn đề trong tâm lý của cô. Nghĩ xa quá lại mất vui, dù bọn họ mới yêu nhau được hai tuần thôi mà.
Mẹ cô cũng không nói thêm, bắt đầu tung chút “kẹo ngọt”: “Ưu điểm lớn nhất của cậu ta là rất quan tâm đến con.”
Từ những chi tiết trong bữa ăn, đến ánh mắt anh nhìn cô, đều nói lên điều đó.
Chu Mỹ Tây cong môi cười: “Hê hê, còn gì nữa không ạ?”
“Còn một điều nữa là rất lịch sự, hiểu lễ nghĩa.”
Bà đặc biệt đề cập đến điểm này vì thời nay rất ít người trẻ coi trọng lễ nghi.
Phải nói, việc Lăng Nguyệt chủ động sắp xếp cuộc gặp mặt hôm nay thực sự là một quyết định đúng đắn.
“Gặp bố mẹ, lấy lòng trưởng bối, đây vốn là điều cơ bản nhất. Nhưng có rất nhiều người không sẵn lòng làm.”
“Con xem, bạn trai trước của con có từng đến thăm nhà ta không?”
“Ui da, sao lại nhắc đến anh ta chứ.” Chu Mỹ Tây nhăn mặt, cô đã chán nản khi mẹ cứ nhắc tới người yêu cũ. “Lúc đó bọn con còn là sinh viên, đến nhà làm gì chứ.”
“Mẹ chỉ lấy ví dụ thôi.”
“Ý mẹ là, nếu chỉ đơn thuần yêu đương, thì dù không đến nhà, không ra mắt bố mẹ cũng không sao.”
“Đặc biệt là lúc hai đứa còn đang nồng nhiệt, đâu cần sự đồng ý của phụ huynh.”
“Nhưng cậu ta vẫn mời chúng ta ăn cơm, còn tặng rất nhiều quà. Ít nhất, thái độ được thể hiện rõ ràng. Nếu không coi trọng con, cậu ta có cần phải làm như vậy không?”
“Ừm.” Chu Mỹ Tây gật đầu, “Anh ấy rất biết cách xử lý.”
Trò chuyện với mẹ một cách chân thành, kết quả là “được đại xá”, lệnh giới hạn được bãi bỏ!
Chu Mỹ Tây lập tức gửi tin nhắn cho Lăng Nguyệt.
Anh hiểu ngay, hồi âm lại bằng một biểu tượng hoàn hảo: “Cuối tuần qua đây, anh tiếp tục làm em vui.”
Chu Mỹ Tây: “Cuối tuần? Anh nghỉ lâu vậy à?”
Lăng Nguyệt: “…… Là em không thể quá thảnh thơi.”
Được quá coi trọng cũng không tốt. Anh chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với bố mẹ cô, nhưng lại vô tình “xâm phạm” cả không gian lẫn thời gian được “giá cao” của cô.
Chu Mỹ Tây gửi cho Lăng Nguyệt một loạt nhãn dán vô nghĩa.
Trong phòng ngủ, Lăng Nguyệt: “?”
Dù Lăng Nguyệt liên tục nhắn tin hỏi, cô cũng không trả lời.
Giờ cơm trưa, cô cũng không giúp anh lấy đồ ăn mà nhờ Tiểu Tống mang lên. Ăn xong, cô lập tức đến phòng gym, tập luyện một lúc.
Giữa giờ nghỉ, cô mới phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ từ Lăng Nguyệt.
Cô gọi lại, giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì thế, Lăng tổng?”
Bên kia, anh thoáng ngập ngừng, sau đó kìm nén ý cười, nói:
“Trưởng phòng Chu, phiền cô lên phòng tôi một lát.”
Phòng? Ồ, là trên tầng trên.
Chu Mỹ Tây: “Lăng tổng gấp lắm sao? Một lát nữa được không? Bây giờ là giờ nghỉ của tôi mà.”
“Rất gấp.” Lăng Nguyệt đáp: “Có một tài liệu cần gửi gấp.”
Chu Mỹ Tây: “…… Được rồi, tôi lên ngay.”