Trong lòng, Chu Mỹ Tây không khỏi thán phục độ nhạy bén của Tiểu Tống, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra ngây thơ xen chút tò mò:
“Tại sao em lại nói vậy? Em biết gì rồi à?”
Chết thật, mới ngày đầu tiên bên nhau mà đã bị phát hiện rồi sao?
Rõ ràng cô đã cố gắng không để lộ chút sơ hở nào, nhưng không biết bên phía Lăng Nguyệt có bị lộ không nữa.
Nghĩ đến đây, cô thấy mình sơ suất rồi, đáng lẽ nên nhắc anh trước mới phải.
“Lúc sáng em vào tìm sếp ký tài liệu, vừa đến gần bàn làm việc thì anh ấy úp điện thoại xuống ngay. Trước giờ chưa từng có động tác này.”
Tiểu Tống xoa cằm, phân tích chắc nịch: “Chắc chắn là đang nhắn tin với ai đó, hoặc là đổi hình nền rồi.”
Tim cô chợt lỡ một nhịp.
Đúng là đổi thật.
Lúc trưa ăn cơm, cô đã thấy rồi, hình nền điện thoại của anh là bức ảnh chụp cô trên máy bay.
Khi đó cô đã bảo rằng như vậy rất dễ bị phát hiện, nhưng anh lại thản nhiên nói chiều nay sẽ đi dán miếng dán chống nhìn trộm.
Một người trước giờ chưa từng dán màn hình, giờ lại chủ động đi dán miếng chống nhìn trộm, cũng hơi làm khó anh quá. Vì thế cô không ý kiến gì nữa.
Dù sao thì, cũng chẳng có mấy ai có thể nhìn thấy màn hình điện thoại anh cả.
Ai mà ngờ, mới buổi chiều đã bị người ta bàn tán rồi.
Bên ngoài, cô vẫn bình tĩnh tham gia vào cuộc thảo luận cùng đồng nghiệp, nhưng tay thì lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lăng Nguyệt:
Bị bàn tán rồi!!!
Hình nền điện thoại của anh kìa!!!
Em đã nói là sẽ bị phát hiện mà!!!
Lăng Nguyệt nhanh chóng gửi lại một icon khuôn mặt tội nghiệp sắp khóc, sau đó nhắn:
Nhưng anh không muốn đổi…
Ngay sau đó, anh còn gửi một tấm ảnh chụp cảnh đang dán miếng chống nhìn trộm trong cửa hàng, lại bổ sung:
Anh thật sự rất thích bức ảnh này mà.
Chu Mỹ Tây: Miếng chống nhìn trộm không tốt cho mắt đâu.
Lăng Nguyệt: Không sao, anh mua loại tốt nhất rồi. Với lại, anh cũng không dùng điện thoại nhiều lắm.
Thôi được rồi…
Buổi tối, khi về đến nhà, đặt chú gấu bông nhỏ lên đầu giường, cô mới phát hiện trên cổ chú gấu có đeo một sợi dây chuyền đính kim cương.
Ẩn sâu trong lớp lông mềm mại, nếu không nhìn kỹ, cô sẽ chẳng thể phát hiện ra.
Bảo sao anh lại nói là không chọn được món quà ưng ý, cô còn thắc mắc mãi, gấu bông đâu có khó mua đến thế!
Cô nhẹ nhàng gỡ dây chuyền xuống, đặt trong lòng bàn tay. Dưới ánh sáng, viên kim cương ở giữa lấp lánh ánh lam phớt hồng, đẹp đến ngẩn ngơ.
Gu thẩm mỹ của Lăng Nguyệt thật sự rất tốt, sợi dây này vô cùng tinh tế, cô rất thích.
Cô biết đến thương hiệu này, cũng biết giá của nó, vừa khéo nằm ở mức khiến cô có chút bối rối nhưng vẫn có thể nhận được mà không quá áp lực.
Cô đã từng giúp anh chọn quà Tết, hiểu rõ đây là mức tiêu chuẩn tối thiểu của anh khi tặng quà.
Còn Mạo Mạo lại không vui vẻ gì mấy, cảm thấy lãnh thổ bị xâm phạm, liền phát ra mấy tiếng gầm gừ đầy cảnh giác.
Chu Mỹ Tây vội vàng cất gấu bông vào tủ.
Hôm sau là thứ sáu, Lăng Nguyệt không đến công ty.
Chu Mỹ Tây cuối cùng cũng có thể tập trung vào công việc với một cái đầu tỉnh táo.
Cô nhanh chóng hoàn thành những việc còn tồn đọng trong tuần, sau đó lên kế hoạch công việc cho tuần tới.
Yêu đương với sếp khiến cô càng phải cẩn trọng hơn trong công việc, không dám để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Tan làm, cô ở lại tăng ca một chút, dọn dẹp phòng trà nước trước khi rời đi.
Vừa xoay người, cô liền thấy Lăng Nguyệt đứng ngay cửa phòng trà.
Ánh mắt anh lướt qua cổ cô trước tiên—sợi dây chuyền quả nhiên rất hợp với cô.
Sau đó, anh nhướng mày nhẹ, ý tứ rất rõ ràng: Anh đến công ty là để tìm em đấy.
Chu Mỹ Tây nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh một vòng, dùng ánh mắt nhắc nhở anh: Người đông lắm đấy!
Lăng Nguyệt mỉm cười, hỏi cô: “Chưa tan làm à?”
Ngữ khí nghe chẳng có gì bất thường, vì thế cô cũng đáp lại rất tự nhiên:
“Em vừa định đi đây. Mà giờ này anh đến công ty có việc gì sao, Lăng tổng?”
Lăng Nguyệt chạm nhẹ vào mũi, ra vẻ nghiêm túc: “Nếu giờ anh bảo em tăng ca, em có bận không?”
Chu Mỹ Tây liếc anh một cái, lập tức hiểu ra.
Nếu thật sự cần cô tăng ca, anh đã chẳng dùng giọng điệu này.
“Không được đâu~” Cô cười khẽ. “Hôm nay dì nhỏ của em dọn vào nhà mới, em phải cùng bố mẹ đi ăn tiệc tân gia.”
Lăng Nguyệt gật đầu, sau đó nói tiếp: “Xong việc thì gọi anh nhé?”
Vừa nghe đến hai chữ “gọi anh”, Chu Mỹ Tây liền ho khan mấy tiếng, vừa ho vừa đảo mắt nhìn quanh.
May quá, không có ai.
Anh bị gì vậy chứ? Ở ngay cửa phòng trà mà nói mấy câu như thế này…
Lăng Nguyệt nhìn cô dáo dác quan sát xung quanh, cảm thấy dáng vẻ chột dạ của cô thật đáng yêu, khóe môi anh bất giác cong lên.
Chu Mỹ Tây nhỏ giọng: “Để xem tình hình đã… Thường thì sẽ không xong sớm đâu. Bố em mà…”
Cô đưa ngón cái và ngón trỏ ra, làm động tác nhấp nháp rượu.
Lăng Nguyệt lập tức hiểu ý, giơ điện thoại lên ý bảo cô cứ liên lạc sau.
Đúng lúc này, cô nghe thấy có người đang tiến lại gần, liền nhanh chóng quay lưng, giả vờ tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Nửa phút sau, một đồng nghiệp bước vào phòng trà, cười chào hỏi Lăng Nguyệt, sau đó đi rửa cốc.
Chu Mỹ Tây khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với họ rồi tự nhiên bước ra khỏi phòng trà.
Lăng Nguyệt đi sau cô hai bước, lặng lẽ nhìn cô quay lại văn phòng lấy túi, tắt đèn. Khi cô bước ra, vẫn vừa vặn chậm hơn anh hai nhịp.
Thế là cả hai cùng vào thang máy.
Vừa hay thang máy trống không. Cửa vừa khép lại, Lăng Nguyệt chẳng muốn giả vờ thêm một giây nào nữa, liền nắm lấy tay cô.
Cả ngày chưa gặp bạn gái nhỏ của mình, nhất định phải tranh thủ nhìn một chút, rồi len lén nắm tay một cái, anh mới cảm thấy yên lòng.
Chu Mỹ Tây bận rộn cả ngày, thật ra chẳng có thời gian nghĩ đến anh, nhưng khoảnh khắc này, khi biết anh đã cố ý đến tìm mình, cô vừa thấy ấm lòng vừa có chút áy náy, trưa nay cô còn quên trả lời tin nhắn của anh.
Vậy nên cô cũng không tránh né, để mặc anh nắm tay mình trong chiếc thang máy có gắn camera.
Hai người cũng đủ may mắn, thang máy di chuyển thẳng xuống hầm mà không ai ghé vào.
Vừa đến nơi, cửa chưa kịp mở, Chu Mỹ Tây đã nhanh chóng rút tay về.
Lúc bước ra, Lăng Nguyệt còn thấp giọng nhắc nhở: “Xong việc nhớ…”
“Ừ ừ ừ!” Chu Mỹ Tây không cho anh cơ hội nói hết câu, hầm để xe vắng lặng, âm thanh vọng đi rất xa, thực sự không phải nơi thích hợp để trò chuyện.
Nói xong, cô liền chạy nhanh về phía xe mình, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.
Chu Mỹ Tây vốn sắp xếp thời gian rất chuẩn xác, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Nguyệt khiến mọi thứ rối tung.
Ra khỏi hầm xe, cô ghé vào tiệm hoa gần công ty để lấy bó hoa đã đặt trước, sau đó qua quán cà phê bên cạnh nhận đơn trà sữa và cà phê đã đặt sẵn.
Đều là lỗi của Lăng Nguyệt cả, làm lỡ thời gian của cô, đến nỗi khi nhận trà sữa thì lớp kem tươi đã xẹp xuống rồi.
May mà trên đường toàn đèn xanh, khi đến nhà dì vừa hay gặp bố mẹ cô, thế là cả nhà cùng nhau lên lầu.
Chu Mỹ Tây cũng đang sửa sang nhà cửa, nên khi đến đây, cô không khỏi hào hứng trò chuyện, học hỏi kinh nghiệm. Sau đó, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, ba cô và cậu uống vài ly rượu, còn cô thì giúp em họ làm bài tập. Một vòng sinh hoạt ấm áp như vậy cứ thế trôi qua, đến khi rời đi cũng đã hơn mười giờ rưỡi.
Vừa lên xe, cô đã nhắn tin cho Lăng Nguyệt: Em vừa xong việc, muộn thế này còn gặp được không anh?
Lăng Nguyệt trả lời ngay lập tức: Gặp chứ!
Về đến nhà, việc đầu tiên Chu Mỹ Tây làm là đi tắm. Cô thay một chiếc áo hai dây mát mẻ cùng quần ống rộng thoải mái, tóc búi lỏng bằng kẹp càng cua. Một bộ trang phục nhìn có vẻ tùy ý, nhưng thực ra lại có chút dụng tâm, vừa thoải mái, vừa không quá lộ liễu.
Cô đặt Mạo Mạo vào lồng vận chuyển, rồi xách xuống nhà. Lăng Nguyệt đã đợi ở chỗ cũ. Vừa thấy chủ nhân, Mạo Mạo lập tức kêu lên đầy hớn hở.
Lên xe, Chu Mỹ Tây liền mở lồng để Mạo Mạo ra ngoài, vừa vu.ốt ve vừa nói: “Mạo Mạo ở nhà em chán quá rồi.”
Lăng Nguyệt cười, ôm lấy Mạo Mạo, khẽ vỗ vào mông nó rồi nói: “Đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Không còn cách nào khác, phòng cô nhỏ như vậy, trong khi ở biệt thự của Lăng Nguyệt, Mạo Mạo có thể thoải mái chạy nhảy suốt ngày, làm sao chịu được không gian chật hẹp đây?
Mạo Mạo quậy một lúc rồi nằm ngay ngắn trên ghế phụ để chợp mắt, đúng lúc này là thời gian ngủ của nó.
Chu Mỹ Tây và Lăng Nguyệt cùng ngồi ở ghế sau, nhâm nhi trà sữa.
Chu Mỹ Tây nhấp một ngụm rồi nhăn mặt: “Ngọt quá…”
Cô liếc sang cốc trà của Lăng Nguyệt, ánh mắt long lanh: “Anh gọi ít đường đúng không?”
Lăng Nguyệt hiểu ý, đưa cốc của mình qua: “Không đường, em thử xem?”
Chu Mỹ Tây cúi xuống hút một ngụm, sau đó chớp mắt, vị gì cũng không có.
Cô cau mày: “Cái này mà anh cũng uống nổi à?” Rồi vội vàng cầm lấy cốc của mình uống một hớp để cân bằng vị giác.
Lăng Nguyệt nhìn cô, cảm thấy tim đập rộn ràng, cổ họng khô khốc.
Không nhịn được nữa, anh đặt ly trà sữa xuống, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Chu Mỹ Tây chưa kịp nuốt hết ngụm trà sữa, bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho sặc một chút, giọt trà sữa ngọt ngào tràn ra, nhưng đều bị anh dịu dàng hớp lấy.
Ngọt quá.
Ngọt vào cả tim
Vị ngọt lan tràn khiến cả da đầu anh tê rần, một dòng điện nhỏ chạy dọc theo sống lưng. Lăng Nguyệt không kiềm chế được nữa, áp Chu Mỹ Tây xuống ghế, giam cô lại mà hôn sâu.
Nụ hôn đầu tiên đã cuồng nhiệt đến nghẹt thở. Cả người Chu Mỹ Tây nóng bừng, đầu óc choáng váng, hai tay giơ lên như đầu hàng, hoàn toàn bị choáng ngợp. Đến khi cô chậm rãi đặt tay lên vai anh, định đẩy ra để thở một chút, thì lại bị anh vòng tay ôm lấy, bế hẳn lên đặt lên đùi.
Xe sang có không gian kín đáo và cách âm rất tốt. Bên tai cô chỉ có tiếng Mạo Mạo khò khè ngủ say và những âm thanh ám muội của hai người.
Có cần phải to thế không chứ?
Chỉ là hôn thôi mà, sao âm thanh lại rõ ràng đến vậy?
Rõ đến mức cô cảm thấy ngượng chín mặt, nhất là tiếng thở của Lăng Nguyệt, khàn khàn mang theo chút gợi cảm không thể kiểm soát.
Phải rất lâu sau, anh mới chịu buông cô ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Môi Chu Mỹ Tây sưng đỏ, đáng chết hơn là cô còn đang há miệng hít thở sâu, khiến ánh mắt Lăng Nguyệt càng thêm u tối, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Bị anh nhìn đến mức nóng cả người, cô vội vàng tránh đi, trượt xuống khỏi đùi anh, quay đầu hạ thấp cửa sổ xe để hít thở chút không khí.
Càng lúc càng nóng.
Nhưng ngay sau đó, Lăng Nguyệt lại kéo cô về. Trên cằm cô vẫn còn một giọt trà sữa chưa lau sạch, anh cúi xuống, trực tiếp dùng đầu lưỡi liếm.
Không để lãng phí dù chỉ một giọt.
Chu Mỹ Tây trợn tròn mắt, hành động của anh khiến cô đỏ bừng từ đầu đến chân. Cô đẩy anh ra, nghiêm túc đề nghị: “Chúng ta uống trà sữa cho đàng hoàng được không?”
Đây vẫn đang ở ngoài đường đấy!
Lăng Nguyệt điều chỉnh tư thế, kéo áo xuống che chắn một chút, bật cười: “Được.”
Chu Mỹ Tây hạ nhiệt độ điều hòa, lấy iPad ra. Hôm nay là đêm chung kết của chương trình âm nhạc mà cô theo dõi, cô muốn xem thần tượng của mình giành quán quân ngay lúc này.
Hơn nữa, xem show có lợi ở chỗ không cần chăm chú nhìn màn hình suốt, rất thích hợp để bật lên khi hẹn hò.
Có âm thanh lấp đầy không gian, bầu không khí mờ ám ban nãy cũng nhạt bớt.
Chu Mỹ Tây uống một ngụm trà sữa, sau đó kéo Lăng Nguyệt lại, tựa vào người anh.
Bờ vai anh rộng rãi, cơ bắp săn chắc, thoải mái hơn bất cứ chiếc gối nào.
Lăng Nguyệt hơi nghiêng người, điều chỉnh tư thế để cô dựa vào dễ hơn.
Ánh mắt Chu Mỹ Tây vẫn dán vào màn hình, nhưng ngón tay lại vô thức nghịch vạt áo anh. Chất vải mềm mịn, giống như một tấm khăn trấn an tự nhiên.
Nghịch một hồi, tay cô chợt luồn vào trong áo anh.
“Hửm?” Lăng Nguyệt kịp thời bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có nghịch.”
Vừa nãy ai là người đòi uống trà sữa cho đàng hoàng ấy nhỉ?
Chu Mỹ Tây hơi giãy giụa, bất mãn nói: “Mạo Mạo còn cho em sờ nữa là.”
Giọng Lăng Nguyệt rất bình tĩnh: “Mạo Mạo bị triệt sản rồi, anh thì chưa.”
Anh vừa mới vất vả dập lửa xong đấy.
Chu Mỹ Tây sững lại, sau đó bật cười khúc khích. Ý muốn trêu chọc trỗi dậy, cô vặn cổ tay, tiếp tục luồn sâu hơn.
Lăng Nguyệt không ngờ cô lại đột ngột dùng sức, một chút không phòng bị, liền để cô thành công.
Dưới lòng bàn tay, cơ bắp anh lập tức căng cứng.
Chu Mỹ Tây cười khẽ, vu.ốt ve một cái: “Với em mà còn khách sáo như vậy sao?”
“…”
Lăng Nguyệt dứt khoát kéo vạt áo lên, hào phóng để cô sờ, dù sao anh tập luyện cũng là để cô nhìn mà. Chỉ là anh vốn muốn hoãn lại chút thôi.
Chu Mỹ Tây trượt tay chậm rãi khám phá, nhưng dù tinh nghịch thế nào, cô vẫn có chút chừng mực, chỉ sờ từ rốn trở lên, không xuống dưới nữa, bởi vì thế thì có vẻ quá mức trêu chọc rồi.
Dù vậy, cô vẫn hơi mất tập trung.
Da anh rất đẹp, vừa mịn màng vừa đàn hồi, dưới ánh đèn vàng ấm áp, màu da trắng trẻo như đang phát sáng.
“Chăm tập thế này, làm em ghen tị thật đấy.” Cô cảm thán, “Còn là eo thon vai rộng, mông lại cong nữa chứ, đúng là đáng ghét!”
Lăng Nguyệt bật cười: “Anh cũng không hẳn tập trung vào bụng đâu, trước khi tập gym đã có cơ bụng rõ rồi.”
“…”
Chu Mỹ Tây trầm mặc vài giây, rồi nhịn không được châm chọc: “Cái này mà anh cũng nói ra không sợ bị đánh à?”
Lăng Nguyệt cong môi cười.
Tay cô lần lên bắp tay anh, bóp thử: “Cơ tay cũng là thiên phú hả?”
“Phần này là anh tập đấy.” Lăng Nguyệt thản nhiên đáp, giọng còn có chút khoe khoang, “Cả ngực và lưng nữa.”
“Vậy à? Để em kiểm tra xem nào, coi chừng giống Tiểu Tống, chỗ nào cũng bị cơ thang bù trừ!”
Lăng Nguyệt không vạch trần ý đồ của cô, phối hợp kéo áo cao hơn, còn xoay người để cô nhìn rõ phần cơ lưng.
Đây là thành quả tập luyện rõ ràng nhất của anh gần đây.
Chu Mỹ Tây cũng đi tập, nên chỉ cần liếc mắt là biết anh tập rất tốt. Nhưng quan trọng hơn cả là, vốn dĩ của anh đã đẹp sẵn, từng đường nét đều trơn tru, từng đường cơ bắp đều hoàn mỹ.
Cô chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Thật sự rất đáng ghen tị mà!”
Chu Mỹ Tây lưu luyến không nỡ rời, nhưng Lăng Nguyệt nhanh chóng kéo áo xuống, anh rất hiểu cách dừng lại đúng lúc, khéo léo tạo cảm giác mong chờ.
Quả nhiên, khi quay lại, anh thấy khuôn mặt cô vẫn còn chút luyến tiếc.
Lăng Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không cho cô tiếp tục nghịch ngợm: “Đi mà chơi với Mạo Mạo đi.”
Chu Mỹ Tây ngước mắt nhìn anh, mang theo chút làm nũng, giọng nói mềm mại: “Cho em sờ thêm chút nữa mà~”
Lăng Nguyệt làm sao chịu nổi ánh mắt này chứ? Anh nghiêng người hôn cô.
Hôn thì hôn thôi, cảm giác khi hôn cô thật tuyệt. Bàn tay anh đặt trên eo cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve. Anh không lỗ mãng như cô, nhưng chỉ cần hơi ấm từ lòng bàn tay cũng đã đủ để khơi lên những rung động không tên.
Thừa dịp anh đang mải hôn mình, Chu Mỹ Tây lén lút trượt tay vào bên trong áo anh.
Cứ thế, vừa hôn vừa nghịch, đến khi nhận ra thì đã nửa đêm mất rồi.
Chu Mỹ Tây ôm Mạo Mạo lên, cúi đầu hôn nó một cái, sau đó quay lại nói với Lăng Nguyệt: “Ngủ ngon nhé.”
Lăng Nguyệt hỏi cô: “Ngày mai em có kế hoạch gì chưa?”
“Buổi sáng em phải qua nhà mới, bắt đầu lắp tủ rồi.”
“Có cần ở đó cả ngày không?”
“Không đâu, có giám sát viên rồi, em chỉ cần xem bản vẽ và kiểm tra vật liệu thôi.” Nói rồi, cô nhìn anh đầy mong chờ: “Còn anh thì sao, mai anh có dự định gì không?”
“Anh vẫn chưa nghĩ ra.” Thực ra, anh đã nghĩ đến rất nhiều kế hoạch, nhưng lại tự phủ định hết, vì không chắc cô có thích hay không. Cuối cùng, anh dò hỏi: “Đi câu cá biển nhé? Anh nhớ lần trước kể về chuyện đi câu đêm ở Úc, ánh mắt em sáng rực lên mà. Nếu em có bằng lặn, mình còn có thể xuống sâu hơn nữa.”
“Em có chứ!” Đôi mắt Chu Mỹ Tây lại sáng lên, đi qua bao nhiêu hòn đảo như vậy, sao có thể không có bằng được chứ! “Vậy cần chuẩn bị những gì? Có điều gì cần lưu ý không?”
Lăng Nguyệt bật cười: “Đi với anh thì cần lưu ý gì chứ?”