Cố Thập Thất xuất hiện rất đột ngột, hơn nữa không phải xuất hiện từ từ, mà trực tiếp hiện ra trước mặt bọn họ.
"Ôi đệt.%$#. . . có quỷ a!"
"Có quỷ, con mẹ nó, có quỷ thật a!"
"Ngươi đừng tới đây, cô nương, ta không quen biết ngươi, ta không quen biết ngươi a!"
Ba người bị hù dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Buổi tối mơ thấy quỷ đã vô cùng đáng sợ.
Bây giờ ban ngày ban mặt lại vẫn gặp quỷ, thật là muốn cái mạng già của bọn hắn.
Cố Thập Thất chậm rãi phiêu phù đến gần bọn họ.
Gương mặt trắng bệch không có biểu tình, lạnh như băng nói: "Giúp ta báo thù, giúp ta báo thù. . ."
"A, đừng tới đây!"
"Tiểu đạo sĩ, cứu mạng !"
Ba người muốn chạy, nhưng hai chân mềm nhũn, vội vàng lăn một vòng đến dưới chân Trần Dương, lớn tiếng kêu cứu.
Trần Dương vẫn đạm bạc nói: "Thí chủ nhìn kỹ một chút, có phải nữ quỷ này xuất hiện ở trong giấc mộng của các ngươi?"
"Đúng... đúng, chính là nữ quỷ đó, chính là nàng."
"Tiểu đạo sĩ, cầu xin ngươi hãy mau thu phục nàng đi."
Trương Quân nào còn dám ngang ngược, lúc này đã bị dọa sợ đến mức nói chuyện cũng không lưu loát.
Nữ quỷ này, chính là nguyên nhân đã dọa cho bọn hắn ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy ngày nay.
"Thập Thất, lui ra." Trần Dương nói một câu, nữ quỷ liền biến mất.
Ba người không nhìn thấy nữ quỷ nữa, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhìn về phía Trần Dương, bọn họ biết, tiểu đạo sĩ này thật sự là có bản lĩnh.
Trần Dương hỏi: "Lời nói lúc trước của bần đạo, thí chủ có tin không?"
"Tin, tin, Trương Quân ta tin." Trương Quân vịn vào vách tường đứng lên, đem lời xuất phát từ trong tâm khảm nói ra.
Hắn vốn không tin một chút nào vào quỷ thần, nhưng bây giờ, nữ quỷ cũng đã xuất hiện trước mặt hắn, hắn không tin cũng phải tin.
Mới trước đó hắn còn hoài nghi Trần Dương lừa gạt tiền công đức.
Không ngờ tối hôm qua người ta đúng thật là giúp bọn hắn bắt quỷ.
Không nhìn thấy sao, nữ quỷ cũng phải nghe mệnh lệnh của tiểu đạo sĩ răm rắp.
Trần Dương chắp hai tay nói: "Bắt yêu hàng ma, vốn là việc của bần đạo, nếu gặp tất nhiên phải xuất thủ. Bần đạo vốn không muốn tiết lộ quá nhiều, nhưng đạo sĩ cũng là người, hơn nữa bần đạo năm nay chưa quá 20 tuổi, cũng là thiếu niên huyết khí phương cương, sao có thể cho phép thí chủ nghi ngờ làm nhục danh tiếng đạo gia?"
Trương Quân mặt đầy xấu hổ, chắp tay vái lia lịa nói: "Thật xin lỗi, là ta mắt thường không biết chân nhân, tiểu đạo. . . Không đúng, đạo trưởng ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với một tục nhân như ta."
Dương Đông Phú nuốt nước miếng một cái, nói: "Vậy....., không biết đạo trưởng xưng hô như thế nào?"
Nói đến chuyện này, Trần Dương càng tức giận.
Chưa nói đến chuyện bắt quỷ giúp bọn hắn, ngày hôm qua dù gì cũng thu nhận bọn họ, cung cấp nơi ăn chốn ở.
Bọn họ từ đầu đến cuối, ngay cả tên của mình cũng không hỏi một câu.
Đây quả thật là xem thường Trần Dương.
Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Trần Dương, ba người lúng túng không dám đối mắt cùng hắn.
"Hừ!"
Trần Dương khẽ hừ một tiếng, nói: "Bần đạo tục gia họ Trần tên Dương, đạo hiệu là Huyền Dương."
Đạo Môn có nói đến chữ đệm, dùng chữ đệm để xác định bối phận cùng chọn đạo hiệu, đạo hiệu sẽ dùng tên và chữ đệm để đặt.
Thiên đức cao vô lượng, minh kính từ tự cổ.
Huyền nguyên kiến văn địa, thống hợp thánh hiền tâm.
[ Thơ hơi cùi bắp, các Đạo Hữu chớ trách =))]
Lúc Trần Dương nhập môn, dùng chữ đệm là 'Huyền' .
"Nguyên lai là Huyền Dương Chân Nhân, hôm qua chúng ta vô lễ, vạn phần xin lỗi, vạn phần xin lỗi."
Ba người không dám khinh thường, cũng không để ý đến tuổi tác của Trần Dương, từng người hai tay ôm quyền khom người biểu lộ áy náy.
Mặc dù Trương Quân có tiền, nhưng cũng không phải là người không biết điều, bằng không cũng không có khả năng đạt được vị trí như hiện tại.
Gặp được người có chân thần thông, là phúc phận cùng vận khí của hắn.
"Chân nhân thì không dám nhận, bần đạo chỉ là Trụ Trì của đạo quan vô danh này, ba vị thí chủ đừng có đề cao quá."
Trần Dương khoát tay một cái, xoay người hướng đại điện đi tới.
"Trụ Trì ?" Trương Quân nghi ngờ nhìn hai người lão Chu nói: "Không phải chỉ đền chùa mới có Trụ Trì sao?"
Dương Đông Phú lắc đầu: "Không biết".
Hắn bình thường chỉ chú ý đến đền chùa, nào có chú ý đến đạo quan bao giờ.
Lão Chu biết nhiều hơn một chút, giải thích: "Phật là tông giáo ngoại lai, Đạo mới là tông giáo bản địa của Hoa Hạ chúng ta. Quy củ của phật môn, đều tham khảo từ đạo môn."
"Còn có chuyện này?" Hai người lần đầu nghe nói đến chuyện này.
Nói đến Phương trượng hay một trượng bình phương, vốn là một danh từ nói đến nơi ở của trụ trì. (1 trượng = 10 thước, 1 thước = 0,33m)
Về phần Trụ Trì, vốn là động từ, "Trụ ở đâu, trì ở đó", sau đó lại bị suy diễn thành "Thay mặt truyền đạo, tiếp theo gọi là đạo nhân".
Về sau, một người đứng đầu đạo quan được gọi là sư phụ.
Trần Dương nghe vậy thầm nghĩ trong lòng, đạo môn thực sự suy thoái rồi.
Cách xưng hô, phân chia tầng cấp trong giáo phái của mình, bị phật môn đem đi dùng còn không nói, điều đáng nói là người ta phát huy tốt hơn mình.
Ngược lại đồ vật vốn thuộc về đạo môn, lại chẳng có ai biết rõ.
Hắn âm thầm lắc đầu, những vị thần tiên kia nếu như không tìm ra được biện pháp, sau này đến cả nơi an thân gửi phận của đạo sĩ không khéo cũng biến mất.
Ba người đi theo Trần Dương vào đại điện.
Trần Dương hướng về phía tượng thần Thổ Địa bái một cái.
Ba người cũng học theo bái một cái.
Trương Quân muốn đi thắp hương, mới nhớ ra bây giờ còn chưa được thắp.
Trong lòng hắn bỗng có ý nghĩ, hắn kéo Dương Đông Phú cùng lão Chu đi ra ngoài.
"Lão Chu, Lão Dương, tâm lý của ta có chút áy náy. Tiểu đạo sĩ này âm thầm giúp chúng ta, ta ngược lại còn nghi ngờ làm nhục hắn, các ngươi nói ta có phải là quá khốn kiếp hay không ?" Trương Quân gãi đầu nói.
Hai người gật đầu: "Đúng là khốn kiếp."
Trương Quân trợn mắt: "Ta mà khốn kiếp, các ngươi cũng không khốn kiếp? Ý nghĩ lúc đó của các ngươi chẳng phải cũng giống ta sao? Người này đừng trách người kia nha."
"Thần tiên từng nói . . . Biết sai có thể sửa là đại thiện, mặc dù ta làm không đúng, nhưng ta có thể sửa a."
"Ta nghĩ, bằng không chúng ta quyên một ít tiền công đức cho đạo quan. Không phải tiểu đạo sĩ nói muốn tu sửa đạo quan sao? Hay là chúng ta bỏ ra chi phí sửa sang này, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Lão Chu nói: "Biết sai có thể sửa, là câu nói ở trong « Tả Truyện », thần tiên nào nói lời này?"
"Không phải sao? Lão Chu, ngươi lúc nào lại thích bắt bẻ người khác như vậy?
Trương Quân nhe răng trợn mắt nói: "Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là quyên tiên công đức!"
"Ta không có ý kiến." Dương Đông Phú lập tức nói.
Lão Chu lắc đầu: "Ta cũng không có ý kiến."
"Được, vậy chuyện này để ta làm, tiền ta bỏ ra trước, sau đó các ngươi trả lại cho ta. Không trả lại cũng không sao, một mình ta bỏ ra cũng được."
"Ngươi đừng có mà nằm mơ." Hai người lại không hề ngu ngốc.
Chuyện tốt như vậy, sao có thể để hắn hưởng một mình?
Trần Dương đứng ở trong đại điện, lắng nghe toàn bộ âm thanh nói chuyện của ba người không bỏ sót một chữ nào.
Hắn cảm thấy an ủi trong lòng, đôi mắt cũng hiện ra nước mắt.
"Trời ạ, lần này đúng là không phí công thể hiện, đúng là " tay gạt mây mù, gặp được trăng sáng" a.
"Thùng công đức ở đâu? Thùng công đức ở đâu?"
Trần Dương từ dưới bàn bát tiên tìm được một cái rương gỗ nhỏ, phía trên có khe hở để bỏ tiền vào.
"Hơi nhỏ a."
"Sau này phải làm thùng công đức lớn hơn một chút."
Trần Dương hỏi: "Hệ thống, ngươi có thùng công đức loại lớn hay không ? Tốt nhất là loại có chức năng, người khác vừa nhìn thấy sẽ không nhịn được mà bỏ tiền vào."
". . ." Hệ thống trực tiếp mặc xác hắn.
Hắn cảm thấy vị kí chủ này, có điểm không đứng đắn.
"Huyền Dương đạo trưởng, chúng ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Trương Quân ở dưới bậc thang hô lên.