“Huyền Dương đạo trưởng, tiểu muội... nhờ cậy vào đạo trưởng.”
Hai vị lão nhân, hướng về phía Trần Dương hơi khom người xuống.
Trần Dương vội vàng né tránh, nói:
“Thí chủ nói quá lời, bần đạo không dám nói chắc chắn, chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Cảm ơn đạo trưởng.”
Trần Dương nhìn bốn phía xung quanh, nói:
“Thí chủ, có thể để cho bọn họ rời đi trước không?”
Thư Niệm Huân còn chưa kịp lên tiếng, hai vị lão nhân đã để bọn hắn tránh đi trước .
Hai tên đạo sĩ kia thì ngược lại, không những không đi, còn chuyển thân đi tới, sắc mặt khó coi chất vấn: “Thí chủ, đạo sĩ này là ai?”
Thư Niệm Huân cau mày nói: “Hai vị, mời hai vị đi ra ngoài trước.”
“Gia sư để chúng tôi tới, là hi vọng Thư thí chủ có thể an tường rời đi, dụng ý chân thành, thí chủ không lĩnh tình coi như thôi, lại còn mời đạo sĩ khác!”
“Thí chủ làm như vậy, thực sự là làm cho người khác thất vọng!”
Trần Dương đôi mắt nhướng lên, hai người này từ đâu xuất hiện ?
Biết nói tiếng người không ?
Thư Văn Khê đã chết rồi sao ?
Con mẹ nó, người ta còn sống sờ sờ, ngươi đứng bên cạnh trù người ta chết, miệng ngậm phân à?
“Lăn ra ngoài!”
Lần này không đợi Thư Niệm Huân lên tiếng, Thư Hạo Hải cùng Thư Chính Đường, đập mạnh thủ trượng trong tay, quát mắng.
Hai người mặc dù cũng là đạo sĩ, nhưng rõ ràng chính là dựa vào việc này để kiếm sống, so với người có đạo hạnh chân chính như Trần Dương, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Mà hai người Thư Hạo Hải, thân là người ở vị trí cao đã lâu, uy nghiêm tự nhiên xuất hiện.
Vừa mới nhướng mày trừng mắt quát mắng, bọn hắn đã không dám cùng hai vị lão nhân đối mặt.
Nhưng bọn hắn lại không chịu cứ thế mà đi, chỉ vào Trần Dương nói: “Thí chủ, tiểu đạo sĩ này trẻ tuổi như vậy, ở thành phố Lăng Sơn này ta chưa từng gặp mặt qua, các người ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa gạt!”
Thư Hạo Hải quát lên:
“Tử Ninh, đem bọn hắn đuổi ra ngoài!”
“Không cần đuổi, tự chúng ta đi.”Hai người hừ một tiếng, ngửa đầu, ưỡn ngực, bộ dạng thua người không thua trận bước đi.
“Thật muốn đánh bọn hắn một trận.” Thư Tử Ninh khép lại cửa lớn, cúi đầu nói.
Hai đạo sĩ sau khi ra cửa, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho, còn bị một tên đạo sĩ khác tranh mất.
Thanh Phong Quan của bọn hắn là đạo quan lớn số một số hai ở thành phố Lăng Sơn, bao nhiêu quan lớn hiện thời, ngày thường đều phải tới thắp hương .
Hôm nay lại bị một tiểu đạo sĩ không biết xuất hiện từ nơi nào đến làm hỏng chuyện tốt.
“Gọi điện thoại cho sư phụ.”
Pháp Viễn lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của sư phụ.
Sư phụ của hắn là đệ tử của Lý Thanh Phong, tên là Tống Vi, tên đệm một chữ Tĩnh, đạo hiệu là Tĩnh Vi.
Nếu như chỉ đơn thuần bàn về chữ lót, dù là Lý Thanh Phong, bối phận cũng nhỏ hơn mấy lần so với Trần Dương.
Nhưng đạo môn khác núi không bàn đến bối phận, bởi vì mỗi đạo quan truyền thừa không giống nhau, rất khó thống nhất được tiêu chuẩn này.
Nhưng mà ngươi nếu như chạy đến đạo quan của người ta, chỉ vào trụ trì nhà người ta, nói phải gọi ngươi là sư thúc, đoán chừng ngươi có thể sẽ bị loạn côn đánh chết.
“Tiểu đạo sĩ? Là người của đạo quan nào?”
Tĩnh Vi đạo trưởng nghe xong, lập tức có chút tức giận.
Thư gia là khách hàng lớn của Thanh Phong Quan bọn họ, tiền từ thiện những năm này quyên vào cộng lại ước chừng có mấy trăm vạn.
Trong đó, đại bộ phận đều là quyên từ sau khi sư phụ qua đời.
Bây giờ lại bị đạo sĩ khác tranh mất?
“Không biết, đệ tử còn chưa kịp hỏi, đã bị người nhà họ Thư đuổi ra ngoài.”
Pháp Viễn căm giận bất bình nói.
“Hai người canh chừng ở bên ngoài, bây giờ sư phụ lập tức đi qua đó, nếu tiểu đạo sĩ kia ra ngoài, đừng để hắn rời đi.”
“Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định ngăn lại không để hắn rời đi.”
......
“Thí chủ, tỉnh lại.”
Trần Dương đứng ở bên cạnh ghế mây, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tiếng gọi này, phảng phất ẩn chứa một loại ma lực kỳ diệu nào đó.
Hai mắt Thư Văn Khê vốn dĩ hoang mang trống rỗng, vậy mà từ từ khôi phục một tia thần thái, con ngươi cũng từ từ ngưng tụ, nhìn Trần Dương ở trước mặt.
Bọn người Thư Hạo Hải, trông thấy một màn này, mừng rỡ không thôi.
“Tinh thần của tiểu muội, đã tốt lên rất nhiều.”
“Tiểu đạo trưởng này, thật sự lợi hại.”
Trần Dương lại cười khổ, việc hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy.
Tạm thời đưa hồn phách Thư Văn Khê vào trong thân thể, có chút giống hồi quang phản chiếu.
Nhưng cũng chỉ có thể duy trì một lúc.
Đến giờ, nên đi thì vẫn phải đi.
“Đạo trưởng...”
“Thí chủ, nếu Thanh Phong đạo trưởng còn lưu lại dương gian, bần đạo có thể để cho hai người các ngươi gặp mặt nhau một lần. Nhưng nếu hắn đã đi rồi, xin thứ lỗi, bần đạo không thể ra sức được. Thí chủ suy nghĩ một chút, lại cho bần đạo một câu trả lời chắc chắn.”
Trần Dương không có lập tức thử nghiệm triệu hoán vong linh Lý Thanh Phong, hắn nhất định phải nhận được câu trả lời xác thực từ Thư Văn Khê.
Bằng không nếu tùy tiện thi pháp, chẳng may hồn phách của Lý Thanh Phong đã sớm đi vào địa phủ, không phải là làm chuyện vô ích sao?
Nghe vậy, Thư Văn Khê lập tức gật đầu không do dự: “Dù chỉ có một chút cơ hội, ta cũng muốn thử một lần.”
Trần Dương gật đầu, tay lấy bùa vàng ra, hỏi:
“Xin đem ngày sinh tháng đẻ của Thanh Phong đạo trưởng nói cho bần đạo.”
“Ta... Không biết.”
Trần Dương động tác ngừng một lát, không có ngày sinh tháng đẻ?
Dựa vào ngày sinh tháng đẻ, đây là phương thức đơn giản nhất.
Đương nhiên, cũng không phải là không có biện pháp khác.
Hắn hỏi: “Vậy có tín vật nào của Thanh Phong đạo trưởng không?”
“Cây mộc trâm này, là Thanh Phong tặng cho ta.”
Trần Dương nhìn Mộc Trâm, nói: “Cho bần đạo mượn dùng một lúc.”
Thư Văn Khê đem mộc trâm đưa cho hắn.
Trần Dương nắm chặt mộc trâm, cẩn thận cảm thụ một phen, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Cây mộc trâm này, là một món pháp khí đã được đạo pháp khai quang.
Cái gọi là pháp khí, kỳ thực chính là thông qua việc tụng niệm đạo pháp, sau đó lại dùng niệm lực truyền vào đồ vật của Đạo môn.
Những vật này, có tác dụng bảo hộ bình an nhất định, cùng với khu ma trừ tai.
Mà ở bên trên cây mộc trâm, ẩn chứa năng lượng cực lớn, chỉ sợ cũng là một kiện pháp khí mà Thanh Phong đạo trưởng dụng tâm làm ra.
Hắn đi về chỗ cây hòe lớn, hướng về Cố Thập Thất đang ẩn náu ở chỗ này nói :
“Các người tránh đi trước một chút, lát nữa thi pháp, các người có thể sẽ bị liên lụy.”
“Vâng, đạo trưởng.”
Cố Thập Thất ôm con gái vội vàng đi tới bên cạnh Thư Văn Khê.
Lúc trước người nhà họ Thư tụ tập đông đúc, hai người họ không dám lộ diện, lo lắng sẽ hù dọa đến người khác.
Bây giờ lưu lại, cũng là những người đã biết sự tồn tại của hai người .
“Bà bà, bà cảm thấy thế nào?”
Nha Nha đứng ở bên cạnh, nhìn qua Thư Văn Khê .
Thư Văn Khê sờ lấy tóc cháu gái, nhưng lại giống như sờ vào không khí, cười nói:
“Bà bà phải ngủ một lúc, có thể... sẽ ngủ rất lâu, Nha Nha đừng khóc, bà bà chẳng mấy chốc sẽ đi tìm con."
Nha Nha tuổi còn nhỏ, nghe không hiểu lời bà nói.
Nhưng mà bọn người Thư Hạo Hải, lại biết được ý của bà.
Dưới tán cây hoè, tay trái Trần Dương nắm chặt mộc trâm, tay phải như bút, viết lên hư không từng hàng chữ người ngoài không thể nhìn thấy.
Một chữ cuối cùng viết xong, ở trên hư không giống như có một tia sáng từ đạo kim phù lóe lên một cái, nhưng ngay lập tức lại biến mất.
Tiếp đó, tay trái Trần Dương chậm rãi buông ra.
Chỉ thấy cây trâm làm từ gỗ Thanh Đàn kia, lúc này đang lơ lửng ở giữa hư không một cách đầy quỷ dị.
“Lý Thanh Phong ở đâu?”
Trần Dương há miệng quát nhẹ, giọng nói không lớn, nhưng lại giống như cục đá rơi xuống nước, thanh âm không ngừng hướng về xung quanh bốn phía khuếch tán ra.
“Lý Thanh Phong ở đâu?” Trần Dương tiếp tục gọi.
Tất cả mọi người có chút khẩn trương, Thư Văn Khê từ trên ghế mây ngồi thẳng lưng lên, lo lắng bất an cùng với tràn đầy mong đợi.
Trần Dương liên tiếp hô bảy lần, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ... thật sự đã vào Luân Hồi?”
“Thanh Phong đạo trưởng đối với Thư thí chủ một mảnh tình thâm, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy ?”
Trần Dương âm thầm thở dài trong lòng, xem ra, nguyện vọng cuối cùng của Thư Văn Khê khó mà đạt thành.
“Hô hô”
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận âm phong chầm chậm bay tới, thổi vào trong sân.
Cây hòe già bị gió thổi lay động, vang lên từng tiếng xào xạc, từng mảnh lá cây không ngừng rơi rụng xuống đất.
Thư Văn Khê hình như cảm nhận được cái gì đó, nhìn về phía cửa lớn.
Ở đó, đứng ở đó là một vị đạo sĩ tuổi vừa ba mươi, mặc đạo phục cũ nát, đỉnh đầu cuộn búi tóc, nhìn qua có chút phong trần bụi bặm.
Đạo sĩ mỉm cười, bước chân hướng về phía Thư Văn Khê.
Hai hàng thanh lệ dọc theo khóe mắt Thư Văn Khê chảy xuống, bà mím môi thật chặt, nhất thời khó nói thành tiếng.
Đạo sĩ đi tới, sắc mặt ôn nhu nở nụ cười:
“Văn Hi, hoa đào ở cầu Tiên Hạc đã nở, chúng ta cùng nhau đi xem.”