Nữ phiên dịch cau mày, không để ý tới hắn, trực tiếp bấm cửa kính xe lên. Cửa sổ xe đẩy lên một nửa thì bỗng nhiên dừng lại. Nữ phiên dịch nhìn bàn tay đang đè lên trên cửa sổ xe, lại nhìn về phía chủ nhân của nó là Trần Dương, giọng có vẻ không vui nói: “Tiên sinh, mời ngươi lấy tay ra.” “Nói cho hắn biết, bảo hắn đi xuống xe, đi nói lời xin lỗi.” Lời nói của Trần Dương vẫn không đổi, chỉ là giọng điệu trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Lúc này Lý Căn Thạc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.