"Người xuất gia, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, thật là bôi xấu danh dự của Đạo Môn."
Chân Không hừ nói: "Nhanh lên một chút đem ô trúc giao cho bần tăng, nếu không đừng trách bần tăng không khách khí."
"Không khách khí? Thế nào, muốn cùng ta động thủ?" Trần Dương hoạt động xương cốt toàn thân, không sợ chút nào.
"Động thủ? Ngươi cho rằng bần tăng giống tên đạo sĩ dã man nhà ngươi sao , chỉ biết chém chém giết giết?"
Chân Không khinh bỉ nhìn hắn một cái, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm dãy số, hướng màn ảnh về phía hắn quơ quơ.
Mặt Trần Dương nhanh chóng tối lại.
Con lừa trọc này lại muốn báo cảnh sát!
Thật mẹ nó khốn kiếp!
Không biết xấu hổ!
"Đi theo ta."
Trần Dương khuôn mặt âm trầm, hướng hẻm nhỏ trước mặt đi tới.
Hai người theo sau lưng, Chân Không vì chính mình cơ trí điểm cái đáng khen.
Chân Giác có chút lo lắng nói: "Sư huynh, Huyền Dương đạo trưởng có phải hay không là. . . Tìm một nơi không có ai, đánh chúng ta à?"
"Hắn không dám, đây là xã hội pháp trị, nếu hắn dám động thủ, ta liền báo cảnh sát." thanh âm của Chân Không rất lớn, hắn muốn nói cho Trần Dương nghe.
Khoé miệng của Trần Dương co quắp, trong lòng thầm mắng, Xú Hòa Thượng không đi làm luật sư thật đáng tiếc.
Đi vào trong hẻm nhỏ, Trần Dương tháo ô trúc xuống, nhìn Chân Không nói: "Bần đạo đã nói sự thật với ngươi, nếu ngươi vẫn không tin vậy hãy để cho bản thân của Thập Thất nói với ngươi."
Hắn mở ra ô trúc, Cố Thập Thất liền xuất hiện.
Nàng đã sớm nghe được cuộc đối thoại của hai người, đầu tiên là đối với hai cái hòa thượng thi lễ một cái, sau đó nói: "Nhị vị đại sư, Huyền Dương đạo trưởng cũng không giam giữ tiểu nữ, là tiểu nữ có chuyện muốn nhờ, mới không muốn vào luân hồi. Mời nhị vị đại sư, không muốn quá mức dây dưa."
Chân Không mặt như gan heo, miệng có chút giật giật, nhưng là không biết nên nói cái gì.
"Nghe rõ chưa? Có phải hay không là muốn bần đạo đối với trời phát cái lời thề ngươi mới chịu tin?" Trần Dương giọng khó chịu nói.
"Kia. . ." Chân Không nín nửa ngày, nói: "Ngươi phát một lời thề đi."
Trần Dương sững sờ, sau đó xắn tay áo lên: "Vô Lượng con mẹ nó Thiên Tôn. . ."
"Đạo trưởng không nên tức giận, không nên tức giận, sư huynh của ta không phải cố ý." Chân Giác liền vội vàng kéo sư huynh lại, liên tục nói xin lỗi.
Liền hắn đều cảm thấy sư huynh của mình có chút quá đáng.
Nữ quỷ người ta cũng đã mở miệng giải thích rồi, ngươi còn quấn lấy không thả, không phải muốn bị đánh là cái gì?
Hơn nữa ngươi cũng không đánh lại người ta a.
"Xin lỗi, là bần tăng kích động." khuôn mặt Chân Không ửng đỏ, dáng dấp của hắn vốn tuấn tú, giờ phút này lại đỏ mặt, ngược lại là có vài phần phong thái của Thỏ Nhi Gia.
Vừa rồi nhất thời hắn cũng không suy nghĩ mới buộc miệng nói ra.
Bất quá hắn cũng không phải loại người biết sai vẫn không hối cải.
Trần Dương nói: "Được rồi, tránh ra đi, đạo gia còn có chuyện phải làm."
"Đạo trưởng chờ một chút."
"Lại có chuyện gì?"
Chân Không nói: "Đạo trưởng, có thể hay không để cho bần tăng cùng đi theo, bần tăng cũng muốn phân ưu giải nạn cho vị nữ quỷ này."
Khó khăn lắm mới xuống núi một chuyến, chuyện gì đều không làm, lại còn thiếu chút nữa làm hỏng chuyện của người ta, trong lòng hắn cảm giác có chút khó chịu.
Hắn muốn cho Trần Dương nhìn một chút, mình cũng là người có bản lĩnh thật sự, không muốn Trần Dương xem thường chính mình.
"Không cần, bần đạo một người là đủ rồi." Ngữ khí của Trần Dương bình thản, nói xong câu này liền rời đi hẻm nhỏ.
Chân Không còn muốn đuổi theo, Trần Dương chân đạp bộ pháp, nhanh chóng biến mất ở trên đường phố.
"Sư huynh, đừng đuổi theo, Huyền Dương đạo trưởng đã không muốn thì chớ có miễn cưỡng. Có câu nói “dưa hái xanh không ngọt"
Chân Không nói: "Ta biết dưa hái xanh không ngọt, nhưng ta cũng không phải muốn ăn dưa, ta chính là đơn thuần muốn bẻ xuống."
Chân Giác: ". . ."
. . . .
" Tên hòa thượng kia thật phiền phức."
Trần Dương quay đầu liếc mắt về phía sau, thấy rốt cuộc bỏ rơi được Chân Không, liền đi chậm lại, đem lệnh kỳ lấy ra.
Hắn theo phương hướng chỉ dẫn của lệnh kỳ, một đường hướng nam đi đến.
Mặc dù không có vị trí cụ thể của Nha Nha, nhưng có thể khẳng định, Nha Nha vẫn còn ở thành phố Lăng Sơn.
Đi một mạch tới giữa trưa.
Trần Dương dừng ở ven đường ăn hai chén mỳ, nghỉ ngơi một hồi lại lên đường.
Đoạn đường hắn đi đã hơn 20km, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần mười phần.
Xuyên qua nhiều con phố và ngõ hẻm, khi hắn đang dọc theo một con phố cũ, đi vào một khu phố mang đậm phong cách thời kỳ dân quốc, lệnh kỳ đột nhiên chấn động lớn hơn.
"Chính là chỗ này."
Trần Dương nở nụ cười, đi theo lệnh kỳ chỉ dẫn tới trước cửa một toà nhà cũ.
Cửa ngôi nhà được làm bằng gỗ, trên cửa treo hai cái khuyên đồng, hai bên còn đặt hai con sư tử nhỏ làm bằng đá.
Địa phương này là khu LC thuộc thành phố Lăng Giang.
Cư dân khu LC có rất ít người trẻ tuổi, đa phần là lão nhân ở nơi này.
Hơn nữa, ở đây phần đông là người quyền quý.
"Đông đông đông."
Trần Dương nhẹ nhàng gõ cửa.
Một hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại.
Trần Dương đang muốn tiếp tục gõ cửa thì bên trong truyền tới tiếng bước chân.
"Két ~ "
Một cái nữ tử hơn hai mươi tuổi mở cửa ra.
Nữ tử vóc người cao gầy, ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái.
Trần Dương thất thần một chút.
Lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân đẹp như vậy.
"Đạo sĩ?" Nữ tử trong lòng có chút kỳ quái, hỏi "Ngươi tìm ai?"
Trần Dương vội vàng nói: "Thí chủ ngươi tốt, bần đạo tới nơi đây tìm người."
"Tìm ai?"
"Chuyện này. . ." Trần Dương bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào.
Muốn nói dối sao?
Lại không nói hắn là đạo sĩ, không thể hồ ngôn loạn ngữ, hơn nữa hắn cũng không biết nói láo a.
Nếu như nói thẳng ra là tìm Nha Nha, đối phương cũng chưa hẳn sẽ nhận biết.
Trong lúc nhất thời, Trần Dương cũng không biết nói như thế nào.
"Thư Nhã, là ai gõ cửa à?" Trong sân vang lên thanh âm của một lão nhân.
Thư Nhã quay đầu lại nói: "Bà bà, là một vị tiểu đạo sĩ."
Trần Dương nghe tiếng bước chân tới gần nơi này.
Một bà lão tóc bạc trắng chống gậy đi tới.
Lần đầu tiên nhìn thấy lão bà, Trần Dương biết chính mình không có tìm sai địa phương.
Trên người vị lão bà này âm khí rất nặng, không phải tích tụ qua nhiều năm là không thể có.
"Tiểu đạo sĩ, . . Ngươi tìm người nào?" Lão bà bà cười híp mắt hỏi.
Trần Dương mỉm cười nhìn cặp mắt đục ngầu của nàng nói: "Thí chủ, bần đạo tìm một người, nàng gọi là Nha Nha."
Nụ cười trên khuôn mặt lão bà trong nháy mắt cứng ngắc.
Ngay cả Thư Nhã, đồng tử cũng co rụt một cái, lập tức nói: "Cái gì Nha Nha, ngươi tìm sai địa phương, nơi này không có Nha Nha."
Nói xong cũng muốn đóng cửa lại.
Trần Dương một tay đè lại cánh cửa, tùy ý Thư Nhã dùng sức thế nào cũng đóng lại không được.
Hắn nhìn Thư Nhã, hỏi: "Thí chủ tại sao lại kinh hoảng?"
"Tiểu đạo sĩ, lấy tay ra! Ta lặp lại lần nữa, nơi này không có người mà ngươi muốn tìm!" Thư Nhã rõ ràng rất gấp gáp.
Sắc mặt của lão bà ngược lại là khôi phục bình thường, chỉ là nhìn về phía Trần Dương trong mắt có chút hiếu kỳ.
"Thư Nhã, đi rót ly trà. Đạo trưởng, mời vào phòng nói đi."
"Bà bà. . .!"
"Để cho tiểu Lâm đưa tới một phần bánh đậu xanh, đột nhiên ta có chút thèm ăn."
Thư Nhã cau mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn Trần Dương liếc mắt nói: "Ta biết rồi."
Trần Dương không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai bà cháu bọn họ, đi theo lão bà vào cửa, Trần Dương nhanh chóng quan sát toà đại trạch viện này.
Chỉ là khoản sân liền có hai trăm mét vuông, tường viện đã lâu năm.
Dọc theo tường viện trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có một ít các loại rau củ.
Trong sân có một cây hòe lớn, dưới táng cây có một bộ bàn ghế làm bằng đá.
Cạnh đó có một cái ghế mây vẫn còn đang nhẹ nhàng đung đưa, hẳn là nơi mà bình thường lão bà bà ngồi phơi nắng.
"Đạo trưởng, mời ngồi."
Lão bà bà từ trong phòng lấy ra một cái ghế đẩu, đặt ở bên cạnh ghế mây.
Trần Dương ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, lão bà bà liền hỏi "Đạo trưởng xưng hô như thế nào?"