• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bần đạo hỏi lại lần nữa, ai nguyện ý đầu thai chuyển thế, ngay bây giờ nói với ta."

"Tuy các ngươi bị chết oan, nhưng lưu lại dương gian quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến trật tự vận hành của trần gian. Hôm nay may mà gặp phải bần đạo, nếu gặp phải đạo sĩ hay hòa thượng khác, liệu bọn họ có dễ dàng bỏ qua cho các ngươi không?"

"Vả lại, các ngươi không muốn một lần nữa được làm người ư? Sự thống khổ kiếp này mà các ngươi đã phải chịu, kiếp sau nhất định có thể đầu thai vào gia đình hạnh phúc, hưởng thụ lạc thú của nhân gian."

"Vì một oán hận không cách nào có thể hoàn thành, đem chính bản thân mình lưu lạc ở trần gian này, có đáng giá hay không?"

Những lời phía trước bọn họ không có nghe vào tai.

Nhưng ba chữ cuối cùng, "Đáng giá không?", giống như thiết chùy, hung hăng đánh vào trái tim bọn họ.

Đúng vậy, khổ sở chờ đợi mấy trăm năm, có đáng giá không?

Hai tên nam quỷ rõ ràng có chút do dự, chấp niệm ở trong lòng bọn họ, cũng đang từ từ tan biến.

Nữ quỷ kia thì hoàn toàn ngược lại, quyết tâm kiên định, nói: "Đạo trưởng, ta vẫn muốn báo thù."

Trần Dương không để ý tới nàng, mà nhìn hai tên nam quỷ ở bên cạnh, cất tiếng hỏi: "Các ngươi thì sao?"

Hai người quay sang nhìn nhau, rồi liếc nhìn nữ quỷ, sau đó nhìn về phía Trần Dương, hỏi "Đạo trưởng có thể giúp chúng ta báo thù không?"

Trần Dương lắc đầu: "Báo thù thế nào? Bần đạo cũng chỉ là một đạo sĩ, không phải là thần tiên."

"Cừu nhân của các ngươi đã sớm xuống mồ, với tội lỗi của hắn, thời điểm này nhất định đang ở địa ngục tiếp nhận hình phạt."

"Các ngươi lưu lạc dương gian mấy trăm năm, sự kiên nhẫn này, bần đạo cũng bội phục. Nhưng hành động đó chính là làm chuyện vô ích, hại người, cũng hại mình"

Hai người rất thất vọng, nhưng nghe cái tên xấu xa kia có lẽ đã vào địa ngục, trong lòng bọn họ dâng lên mấy phần sảng khoái.

Trầm mặc hồi lâu, hai người nói: "Vậy. . . Làm phiền đạo trưởng đưa chúng ta vào luân hồi."

"Chấp niệm của các ngươi có thể biến mất đi, đối với các ngươi cũng là chuyện tốt. Vào luân hồi, kiếp sau làm người, cũng là một sự khởi đầu mới."

Cuối cùng công sức bỏ ra cũng không có uổng phí, ba ác quỷ, giải quyết xong hai tên.

Hắn cảm thấy nữ quỷ này, chắc cũng không khó.

"Các ngươi đi theo bần đạo."

Trần Dương đi ra khỏi phòng chứa củi, bên ngoài mưa đã tạnh, trên mặt đất có nhiều vũng nước đọng lại.

Nhưng bình thường làm phép hành đạo, đều phải chọn ngày cẩn thận mà làm.

Siêu độ, có một câu nói "gặp mậu thì tránh, mậu là thiên can, mười ngày lặp lại một lần".

Ngày mậu thiên môn không mở ra, không thích hợp để báo cáo với bề trên, không được dùng pháp khí phát ra âm thanh như chuông và khánh ngọc.

Hôm nay là ngày Tuất, có thể làm phép siêu độ.

Nếu không phải thế, Trần Dương chỉ có thể để cho hai tên quỷ này đi đâu đó, hai ngày sau mới quay lại.

Hắn đem bàn trong phòng bếp dời ra, thắp một cặp nến, một bó hương, một xấp tiền giấy.

"Không có cống phẩm a." Trần Dương nhìn cái bàn trống rỗng, có chút rầu rĩ.

Lúc trước lão đầu đi ra ngoài làm pháp sự cho người ta, những thứ đồ vật liên quan đến làm phép cũng được người khác chuẩn bị cho.

Trong đạo quan, ngay cả thực phẩm cũng không có nhiều, chứ đừng nói là dùng thịt heo bò dê để cung phụng.

Hệ thống nói: "Kí chủ không cần chuẩn bị cống phẩm, có thể trực tiếp làm siêu độ."

Trần Dương nói: "Làm như vậy có được không?"

Cống phẩm không phải dành cho diêm vương gia, mà là cho quỷ sai khi tới dẫn vong hồn lên đường.

Đây là luật bất thành văn, Trần Dương cũng không muốn xúc phạm.

Hệ thống nói: "Không có gì là không được, ngươi là đạo sĩ được hệ thống tuyển chọn, quỷ sai nhìn thấy ngươi, là phúc ba đời của bọn hắn, còn dám đòi cung phụng?"

Lời nói này thật ngang ngược.

Trần Dương lần đầu tiên cảm thấy, mình cũng là một người có thân phận.

Hơn nữa, còn có hậu trường to lớn.

"Vậy thì bắt đầu đi."

Trần Dương tâm lý có chút khẩn trương, mặc dù đã nhớ kỹ quy trình khai đàn làm phép ở trong lòng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hắn siêu độ cho quỷ.

Đây cũng được coi là một tế đàn cỡ nhỏ rồi.

Hắn thắp lên nhang đèn, đem hương hỏa cắm thẳng ở trên bàn gỗ, sau đó lùi về sau một bước.

Hắn lớn tiếng hỏi: "Tên họ!"

Hai tên quỷ vội vàng nói: "Tiểu nhân Cố Thập Nhất."

"Tiểu nhân Cố Thập Tam."

Trần Dương có chút cau mày, hai người này thân là người làm, ngay cả tên cũng đơn giản như vậy.

Cố gia kia, quả thực không xem mạng người ra gì.

Loại bỏ tạp niệm trong lòng, Trần Dương mặt hướng đông nam, chân trái bước ra, bắt đầu đi vòng quanh bàn.

Vừa đi vừa đọc « Thái Ất Cứu Khổ Kinh ».

Nếu chỉ là siêu độ vong hồn phổ thông, Trần Dương sẽ không đọc cái này, mà là đọc « Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Vô Lượng Độ Nhân Thượng Phẩm Diệu Kinh » .

Kinh này còn đươc gọi là « Độ Nhân Kinh ».

Điểm khác nhau là, cái trước để cho quỷ sai đến đây nhận vong hồn lên đường, cái sau là để chỉ dẫn cho vong hồn đi Hoàng Tuyền Lộ.

Hai con quỷ này đều là ác quỷ, Trần Dương không yên tâm để bọn họ đi xuống một mình.

Vạn nhất bọn họ nửa đường đổi ý, Trần Dương không những không siêu độ thành công, ngược lại sẽ sinh ra đại họa.

Lúc Trần Dương không ngừng niệm kinh, từng trận âm phong ở trong sân nổi lên, thổi cánh cửa sau của đạo quan vang lên thanh âm cót két vang dội.

Bỗng nhiên, cửa gỗ bị thổi ra một cách quỷ dị.

Hai gã quỷ sai, tay cầm hắc liên đi tới.

Quỷ sai vừa xuất hiện, ba tên quỷ đều đứng thẳng người dậy, không dám cử động.

Còn chưa chờ Trần Dương nói chuyện, con mắt của quỷ sai hướng trên bàn nhìn lại, thấy trên bàn trống rỗng nhất thời dùng sức hừ một tiếng.

Quỷ sai bất mãn nói: "Tên đạo sĩ kia, ngươi không hiểu quy củ sao?."

Trần Dương vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên, một cỗ uy áp vô hình từ phía đại điện phát ra.

Hai gã quỷ sai kinh hoàng nhìn sang, nhất thời liền quỳ sụp xuống đất, thanh âm run rẩy nói: "Thượng tiên tha mạng."

Trần Dương nhìn trợn mắt há mồm, không cần phải hỏi, nhất định là do hệ thống ra tay.

Cũng không biết hệ thống nói gì với hai tên quỷ sai, chỉ thấy bọn họ không ngừng dập đầu, luôn miệng nói "Vâng...dạ".

Tựa hồ là được sự cho phép, hai tên quỷ sai mới từ dưới đất đứng lên.

Nhìn về phía Trần Dương, nào còn dám tỏ ra vẻ bất mãn, khuôn mặt tràn đầy kính sợ.

"Đạo trưởng, ngài gọi tiểu nhân đến có chuyện gì?" quỷ sai cung kính hỏi.

Trần Dương nhếch miệng một cái, hai người này bị dọa đến choáng váng a ?

"Bần đạo vừa siêu độ hai con quỷ này, xin nhị vị dẫn bọn hắn lên đường đi."

Quỷ sai gật đầu, liên tục đáp ứng: "Được.....được."

Rồi sau đó ngẩng đầu nhìn một cái, quỷ sai mơ hồ nói: "Đạo trưởng, . . Ngài nói là hai tên?"

Rõ ràng có ba con quỷ a.

Trần Dương nói: "Nàng không muốn đầu thai."

Quỷ sai nhướng mày, hai mắt như điện nhìn thẳng nữ quỷ: "Nữ quỷ nhà ngươi, tại sao không muốn luân hồi? Sinh tử tự có định số, thân là vong hồn, sao có thể lưu lại ở nơi đây, nhiễu loạn trật tự của dương gian? Ngươi không muốn được siêu thoát sao?"

Gương mặt nữ quỷ vốn đã trắng bệt, giờ phút này bị dọa sợ đến càng trắng hơn.

Trần Dương nói: "Nhị vị hiểu lầm, chấp niệm của vị cô nương này chưa tiêu tan, đợi bần đạo tiêu trừ chấp niệm cho nàng, mới tiếp tục siêu độ."

"Đạo trưởng thật đúng là cao nhân, chỉ là chấp niệm của một tiểu nữ quỷ, ngài cũng tự thân đi giải quyết, tiểu nhân bội phục." Quỷ sai vỗ mông ngựa nói.

Trần Dương cười cười, không đáp lời.

Quỷ sai cũng không nói nhảm gì thêm, đem hai người chuẩn bị dẫn lên đường.

Lúc sắp đi, Trần Dương bỗng nhiên hô: "Nhị vị xin dừng bước."

Quỷ sai hỏi: "Đạo trưởng có gì phân phó?"

Trần Dương quay đầu hỏi nữ quỷ: " Tên của huyện lệnh kia là gì?"

Nữ quỷ sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Cố Vân Phàm."

Trần Dương hỏi quỷ sai: "Xin hỏi nhị vị, Cố Vân Phàm có trong danh sách những người đang chịu hình phạt trong địa ngục không?"

Quỷ sai mặt đầy khổ sở nói: "Đạo trưởng, chuyện này. . . Tiểu nhân không biết a."

Trần Dương kinh ngạc, ngược lại là quên mất, trước mặt cũng chỉ là quỷ sai phổ thông, làm sao có thể biết những chuyện này?

"Là bần đạo đường đột." Trần Dương có chút thất vọng, cười một tiếng nói: "Nhị vị đi thong thả."

Sau khi quỷ sai rời đi, Trần Dương đem vàng mã đốt lên, đợi đến khi tất cả hóa thành tro bụi, Trần Dương mới thu dọn bàn ghế để lại trong phòng bếp.

Lúc đi ra, nhìn thấy nữ quỷ đang đứng trong hậu viện liền nói: "Mấy ngày nay, ngươi cứ chờ ở đây, không được đi chỗ khác. Nếu tự tiện rời đi, đừng trách phất trần của bần đạo vô tình."

Nữ quỷ nói: "Đạo trưởng yên tâm, tiểu nữ không dám."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK