• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó lắm Quách Húc mới có cơ hội leo núi cùng với Thư Nhã. Thế mà lại bị một tiểu đạo sĩ làm cho bực cả mình. Hơn nữa còn khiến cho hắn bị Thư Nhã ghét.

Hắn không thể nào hiểu được, mình đã sai ở chỗ nào ?

Chẳng lẽ mình nói không đúng ư ?

Rõ ràng là tiểu đạo sĩ đang lừa tiền mà.

Vì tiền, hắn còn nguyền rủa mình gặp họa sát thân.

Hắn thấy Thư Nhã và Thư Niệm Huân đều quá mê tín.

"Quách Húc, rốt cuộc ngươi đã làm gì mà khiến cho tỷ tỷ của ta không vui vậy ?" Thư Tử Ninh đi ở phía sau hắn, hiếu kỳ hỏi.

Quách Húc hừ một tiếng, kể cho hắn chuyện vừa xảy ra.

Sau khi nghe xong, khoé miệng của Thư Tử Ninh hơi co giật, nói: "Ngươi bị ngu à ?"

"Tử Ninh, sao ngươi lại nói thế ?"

Thư Tử Ninh trợn trắng mắt nói: "Ta thực sự bội phục ngươi, ngươi rảnh đến mức đi kiếm chuyện với tiểu đạo sĩ kia à ?"

"Ta chỉ lo lắng tỷ tỷ của ngươi bị mắc lừa, ngươi có biết nàng cho tiểu đạo sĩ bao nhiêu tiền không?."

"Ngươi quan tâm nàng cho hắn bao nhiêu tiền làm gì, có liên quan đến ngươi không ? Được rồi, sau này ngươi đừng hi vọng ta sẽ truyền tin tức cho ngươi nữa."

Thư Tử Ninh lắc đầu, hắn chưa từng gặp ai dở hơi như tên này.

Rốt cục ngươi đến đây là để theo đuổi nữ nhân, hay là đi thể hiện ?

Đã thế, lúc thể hiện cũng không thành công, lại còn bị mất mặt.

"Thư muội, các ngươi đi hơi chậm đấy." Trương Quân cười, một nhà ba người bước nhanh đi đến gần.

Một đám người, vừa đi vừa nói.

Quách Húc ở phía sau bĩu môi: "Đúng là kẻ ngốc lắm tiền."

Đem tiền quyên góp cho đạo quan, hắn cảm thấy đó là việc ngu ngốc.

"Xào xạc ~ "

"Tiếng gì vậy?"

Quách Húc nhìn về phía bên phải, nơi đó một mảnh cỏ dại và nhánh cây.

Bỗng nhiên, bởi vì hắn không chú ý nên vấp phải một tảng đá.

Còn chưa kịp phản ứng lại, đã ngã nhào về phía trước.

"Ai ui, mẹ nó!"

Quách Húc ngã sấp mặt xuống đất, mặt mũi toàn vết trầy xước, trên mặt toàn là máu.

"Quách Húc, ngươi không sao chứ?" Thư Tử Ninh đỡ hắn đứng dậy.

"Ta chỉ bị trượt chân mà thôi, không sao cả." Quách Húc sờ lên mặt mình, cảm giác được đã bị chảy máu, tâm tình hắn càng thêm bực bội.

Trương Quân cười nói: "Đạo trưởng vừa mới khuyên ngươi dâng hương, nếu như ngươi chịu dâng hương thì đã không xảy ra chuyện này."

Quách Húc hừ nói: " Lời của tiểu đạo sĩ kia mà ngươi cũng tin? Cái gì mà họa sát thân, ta là bị vấp phải đá, đây là ngoài ý muốn. Không ai có thể dự đoán được."

Vừa mới nói xong, chân lại dẫm vào thứ gì đó, cả người nghiêng về phía trước, cơ thể mất thăng bằng, lần nữa ngã xuống.

Vừa vặn nơi này là chỗ dốc ở sườn núi, hắn lập tức ngã xuống lăn hơn mười thước mới dừng lại.

"Con mẹ nó, ngọn núi chết tiệt này! Ngã chết ta rồi!" Quách Húc ngồi trên mặt đất, hắn cảm thấy xương mình như bị vỡ ra.

Hắn bò dậy, kéo tay áo lên nhìn. Khắp nơi trên cánh tay đều là vết trầy xước, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ.

"Đạo sĩ thối, đều là do ngươi nguyền rủa ta!" Quách Húc nghiến răng ken két, cực kỳ tức giận.

Bỗng nhiên ở bên trong cánh rừng bên cạnh có tiếng vang xào xạc phát ra.

Vừa quay đầu, con mắt của Quách Húc trực tiếp trợn tròn.

“Trời ạ, có sói!"

Con sói này rất to lớn, bộ lông màu xám sáng bóng, mắt của nó đang nhìn chằm chằm vào Quách Húc.

Quách Húc cảm giác sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Ngao ô!"

Sói xám kêu một tiếng trầm thấp, làm bộ muốn lao vào cắn hắn.

"Mẹ ơi, cứu mạng aaaa!"

Quách Húc vừa la to, vừa đái ra quần chạy như điên xuống chân núi.

Những người ở phía sau cũng trợn tròn mắt nhìn cảnh này.

"Đó là sói sao?"

"Trời ơi, hôm nay Quách Húc thật sự quá đen đủi rồi?"

"Bây giờ chúng ta nên làm gì? Có khi nào hắn sẽ bị sói cắn chết không ?" Thư Tử Ninh có chút khẩn trương hỏi.

Nhưng cho dù bây giờ gọi điện báo cảnh sát cũng không kịp nữa rồi.

"Các ngươi nhìn kìa!" Thư Nhã bỗng nhiên hô lên.

Mọi người nhìn thấy, tốc độ của sói xám đuổi theo rất chậm, cho dù Quách Húc chạy rất nhanh nhưng sói xám từ đầu đến cuối vẫn giữ một khoảng cách với hắn.

Thỉnh thoảng khi Quách Húc ngã xuống, sói xám sẽ đứng lại chờ hắn đứng lên.

Chờ hắn bò dậy tiếp tục chạy, sói xám mới tiếp tục đuổi theo.

Mọi người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, còn tưởng mắt của mình xảy ra vấn đề.

"Con sói này thành tinh rồi ư ?"

Trương Quân nhẹ giọng nói: "Đạo trưởng nói, tiểu tử này đắc tội Thổ Địa, hắn đang phải chịu cơn giận của Thổ Địa."

Đám người phụ trách bảo vệ Thư Niệm Huân vốn cũng không tin những chuyện như thế này.

Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến bọn họ muốn không tin cũng không được.

Nếu không thì phải giải thích thế nào đây ?

Sói xám căn bản cũng không muốn cắn hắn, hoàn toàn chính là trêu chọc hắn.

Mọi người bước đi nhanh hơn, một đường đi ở phía sau.

Lúc này, Quách Húc không biết đã bị té ngã bao nhiêu lần, nhưng sói xám từ đầu đến cuối cũng sẽ đứng lại đợi hắn đứng lên.

Đầu óc Quách Húc trống rỗng, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Chờ đến lúc hắn tới dưới chân núi, không còn chút sức lực nào. Hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu ở ven đường.

Sói xám đi tới, đi quanh hắn hai vòng.

Mọi người khẩn trương nhìn, còn tưởng là sói xám muốn ăn thịt hắn.

Trương Quân nhặt một tảng đá lên, đang chuẩn bị ném đi để thu hút sự chú ý của sói xám.

Thì hắn chợt nhìn thấy con sói xám kia giơ chân sau lên, nhắm ngay mặt Quách Húc mà đi tiểu.

"Phốc. . ." thiếu chút nữa thì Trương Quân cười phá lên.

Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ cạn lời.

"A!" Quách Húc bị nước tiểu làm cho hít thở không thông, ngay lập tức tỉnh dậy.

Không đợi hắn hiểu được là đang có chuyện gì xảy ra, sói xám lại đá hắn một cái, lúc này mới xoay người trở về trên núi.

"Mùi gì vậy? Nước tiểu? Con mẹ nó, súc sinh, ngươi dám đi tiểu ở trên mặt ta. Mẹ nó, ta phải làm thịt ngươi!"

Quách Húc bò dậy, kiệt sức rống to.

Sói xám vẫn chưa đi xa, bỗng nhiên xoay người. Quách Húc bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy về chỗ để xe.

Thư Tử Ninh đi tới, nói: "Lúc nào ngươi có thời gian nên đi đạo quan thắp một nén nhanh đi, thực sự hôm nay ngươi đã đắc tội Thổ Địa rồi."

"Ta không đi, tiểu đạo sĩ kia đừng hòng nghĩ có thể lấy được bất cứ một đồng nào từ trong tay ta!"

Quách Húc cắn răng, trong lòng rất tức giận.

Nhưng mà lại nghĩ tới cảnh khi mình bị con sói kia một đường đuổi theo, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Chuyện này, thật quá dị thường.

. . .

Trong đạo quan.

Trần Dương nghe đại hắc xà kể lại, hừ hừ nói: "Đái lên mặt sao? Hắn vẫn còn may mắn lắm."

"Tâm của ta không ổn a, nên đi đọc kinh một chút thôi."

Vừa nghĩ đến lúc Quách Húc dí đầu thuốc lá lên thân cây ngân hạnh là Trần Dương lại tức điên lên.

Hắn đi vào đại điện, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, khẽ niệm « Tĩnh Tâm Chú » .

Một lát sau, tâm tình phiền não đã được hóa giải.

Sau khi đọc xong, Trần Dương vừa quay đầu lại đã phát hiện đại hắc xà nằm cạnh cửa, trên mặt nó toàn là vẻ say mê.

"Ồ, ngươi nghe hiểu kinh văn này sao?"

Trần Dương cười một tiếng, đi ra bên ngoài đạo quan, chụp một bức ảnh, sau đó gửi lên nhóm chat.

Đây là nhóm chat riêng của gia đình hắn, cha mẹ hắn chưa từng nhìn thấy đạo quan sau khi sửa chữa lại.

"Vo ve ~ "

"Ai muốn kết bạn với ta?"

Trần Dương nhìn một cái, có vài yêu cầu kết bạn.

Nhìn chú thích thì là Thư Nhã, ba người Trương Quân, còn có mấy người bạn học của muội muội.

Trần Dương đều đồng ý hết.

Mới vừa thông qua trong chốc lát, Thư Nhã đã gửi tin: "Đạo trưởng, Quách Húc bị sói đuổi theo suốt dọc đường xuống núi(che miệng cười )."

Trần Dương: "Chuyện này không liên quan đến bần đạo."

Thư Nhã: "Đạo trưởng dường như đã biết từ trước? (hiếu kỳ ) "

"Không biết, không biết." Trần Dương vội vàng chối.

"Thời gian đã không còn sớm, bần đạo còn có việc phải làm."

Trần Dương vội vàng kết thúc đề tài này, nói nhiều thì sẽ lộ nhiều.

Trần Dương vác cuốc và giỏ đựng thức ăn, đi ra vườn rau đào thức ăn, đại hắc xà cũng rất vui vẻ bò theo phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK