Chân Không thấy hắn chỉ nói một câu, sau đó cũng không quan tâm đến mình mà trực tiếp bỏ đi.
Một ngọn lửa giận ở trong lòng hắn bỗng bộc phát.
Hắn muốn đuổi theo, Trương Quân sầm mặt ngăn lại, nói: "Hai người các ngươi đến đây để gây sự ?"
Chân Không thấy vậy ,vội vàng giải thích: "Thí chủ hiểu lầm, bần tăng. . ."
"Được rồi, đừng có bần tăng gì nữa, lão Dương đã gọi điện thoại cho sư phụ của các ngươi. Rốt cuộc là hắn nói chuyện không rõ ràng hay là Tịnh Nghiêm Đại Sư nghe không rõ?"
"Lão Dương, bây giờ ngươi gọi điện thoại lại cho Tịnh Nghiêm Đại Sư, hỏi rốt cuộc hắn có ý gì?"
Trương Quân là người có tính khí bộc trực, ghét nhất mấy chuyện như thế này.
Trước kia, lúc phải làm việc với quan chức địa phương hắn đã chịu đủ rồi.
Không nghĩ tới trong chùa miếu cũng có loại người rắc rối như vậy.
Nếu đối phương không phải là hòa thượng, hắn đã đuổi bọn họ đi từ lâu rồi.
Dương Đông Phú lắc đầu, nói với hai người: "Hay là hai vị cứ trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai ta sai người đưa hai vị trở về. Còn về pháp sự lần này cũng không cần làm phiền hai vị."
"Sư huynh, chúng ta về trước đi." Chân Giác từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bây giờ rốt cục cũng lên tiếng.
Sắc mặt Chân Không đen lại, nói: "Nếu thí chủ đã khư khư cố chấp, vậy thì cũng được."
"Nhưng âm khí ở đây rất dày đặc, chắc chắn có chỗ không tầm thường."
"Huyền Dương chân nhân quá trẻ tuổi, đạo hạnh không biết có mấy phần sâu cạn, dùng sức của một mình hắn rất khó có thể giải quyết."
"Bần tăng thân là người xuất gia, sao có thể thấy chết mà không cứu?"
"Thí chủ cũng không nhất định phải đuổi bần tăng đi. Bần tăng ở nơi này, nếu Huyền Dương chân nhân không thể giải quyết được chuyện này, bần tăng cũng có thể ra tay kịp thời."
Nghe hắn nói như vậy, Dương Đông Phú cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Hắn biết, tiểu hòa thượng này có chút tức giận.
"Vậy các ngươi hãy chờ ở đây đi, sau khi kết thúc pháp sự rồi rời đi." Dương Đông Phú cũng mất kiên nhẫn.
Nếu như Tịnh Nghiêm Đại Sư ở chỗ này, hắn chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Nhưng nếu Tịnh Nghiêm Đại Sư ở đây thì mọi chuyện ngay từ đầu cũng không khó coi như bây giờ.
" Một vị cao tăng như Tịnh Nghiêm Đại Sư, làm sao lại dạy ra loại đồ đệ như thế này cơ chứ?"
Trong lòng Dương Đông Phú âm thầm không vừa lòng.
Chân Không nhìn về phía Trần Dương, hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu đạo sĩ, ta chống mắt lên xem ngươi có mấy phần bản lĩnh!"
"Sư huynh, sư phụ nói không cho phép chúng ta gây rắc rối." Chân Giác thấy vậy đắc dĩ nói.
Chân Không nói: "Cái gì mà gây rắc rối? Ta gây rắc rối lúc nào? Ta chỉ lo lắng tiểu đạo sĩ kia không giải quyết được vấn đề. Nếu hắn muốn cậy mạnh thì cứ để cho hắn cậy mạnh đi. Hắn tưởng rằng ai cũng có thể khai đàn làm phép hay sao."
Ngay lúc đó.
Trần Dương đã lấy ra phất trần, vung nhẹ về phía hương, nến đang cháy.
Lập tức, một ngọn lửa như rồng bốc lên từ hai nén hương, bay lên không trung trong nửa giây rồi biến mất, chỉ để lại một mảng khói mù.
"Làm màu, chỉ có thể lừa bịp người ngoài nghề."
Chân Không giễu cợt nói: "Sư đệ, ngươi xem cách hắn khai đàn làm phép, ngay cả quy trình cơ bản cũng không biết."
"Âm khí ở đây rất nặng, tất nhiên là có vật tà ma. Hắn đáng lẽ nên niệm chú, dẫn tà ma hiện hình, mà trước khi niệm chú cần phải thỉnh thần."
"Ngươi nhìn hắn xem, không hề thỉnh Thần, cũng không niệm chú. Vừa bắt đầu đã làm trò bịp bợm lừa người ngoài nghề, tên tiểu đạo sĩ này chính là một tên lừa bịp."
Chân Giác cũng gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy."
Bọn họ không biết rằng căn bản Trần Dương không cần làm nhiều bước như vậy.
Cách làm mà bọn họ nhắc đến, trong đạo pháp được gọi là “ Phong dương”.
Nó có tác dụng phong bế dương khí của những người thường như đám người Dương Đông Phú. Để phòng tránh lát nữa nhìn thấy thứ gì đáng sợ, bị dọa đến mức tiết ra dương khí mà bất tỉnh.
Người trong nghề xem cách làm, người ngoài nghề xem náo nhiệt.
Ít nhất ở trong mắt đám người Nghiêm Đống Lương thì chiêu vừa rồi của Trần Dương rất lợi hại.
"Trương Đổng, vị tiểu đạo trưởng này có thể làm được không?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
Trương Quân thấp giọng nói: "Huyền Dương đạo trưởng rất lợi hại, ngươi chỉ cần xem là được."
"Vâng." Hắn cũng không lên tiếng nữa.
Nghiêm Đống Lương hiểu rất rõ Trương Quân, hắn vốn là một người không tin quỷ thần, bây giờ lại đánh giá Trần Dương cao như vậy.
Hơn nữa......
Hắn cũng nhận ra được, trong mắt của ba người Trương Quân nhìn về phía Trần Dương mang theo tôn kính phát ra từ nội tâm.
Nhớ tới lúc trước, Trần Dương nói chuyện cùng hắn, tâm lý của hắn còn có chút không thoải mái.
Hắn nhớ tới cách Trần Dương nói chuyện với hắn khi nãy. Khi đó còn khiến hắn có chút khó chịu trong lòng.
Cũng may hắn cũng không kích động mà làm ra chuyện gì đắc tội với Trần Dương, nếu không rất có thể hắn sẽ bị Trương Quân cách chức.
Lúc này, Trần Dương vừa thu phất trần lại, ngón trỏ bàn tay trái nhẹ nhàng chạm vào bấc đèn.
Ánh mắt mọi người hoa lên, hình như bọn họ nhìn thấy, ánh đèn bỗng chốc yếu đi rất nhiều, gần như không thể nhìn thấy.
Cái này gọi là Dẫn Linh Đăng, sau khi phong bế dương khí trong bấc đèn, ánh sáng ở trong mắt người thường sẽ trở nên yếu ớt gần như không thể nhìn thấy.
Nhưng ở trong mắt quỷ linh, lại sáng chói không khác gì mặt trời ban trưa, có thể kêu gọi quỷ linh ở xung quanh khu vực này.
"Đi ra đi." Trần Dương từ tốn nói.
Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, những lời này của Trần Dương nói ra vào thời điểm này, khiến trong lòng bọn họ rất sợ hãi.
Đúng lúc này, có một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho lông tơ trên người bọn họ dựng đứng.
Điều thần kỳ là, ngọn lửa yếu ớt kia mặc cho gió thổi như thế nào cũng không tắt.
"Có ma!"
Ở phía xa, con mắt của Chân Không chợt mở ra, hắn nhìn thấy có một đám quỷ hồn đang vây quanh bàn thờ.
"Nhiều như vậy!" Chân Không kinh ngạc, giật mình.
Chân Giác vội vàng kết một cái thủ ấn, lại mở mắt ra đã nhìn thấy có nhiều quỷ hồn như vậy, cũng sợ hết hồn.
"Sư huynh, làm sao bây giờ? Nhiều quỷ như vậy, sợ rằng hai chúng ta không ứng phó được, mau gọi điện thoại cho sư phụ." Chân Giác có chút sợ hãi thúc giục.
"Tên tiểu đạo sĩ này gây ra đại họa rồi, đám quỷ hồn này ngưng tụ không tan, hơn nữa quần áo của bọn họ đều là từ thời đại trước, hiển nhiên đã chết mấy trăm năm. Thời gian lâu như vậy cũng không vào luân hồi, chỉ sợ đã biến thành ác quỷ."
Chân Không mắng thì mắng, nhưng tay hắn cũng không nhàn rỗi.
Hắn lấy ra một chuỗi niệm châu từ trong quần áo, nói: "Chân Giác, gõ mõ."
"Vâng." Chân Giác vội vàng lấy ra mõ gỗ, giơ tay lên bắt đầu gõ.
Chân Không một tay chắp trước người niệm kinh, một tay bấm phật châu, đi về phía bàn làm phép .
Hắn đọc « Phục Hổ Kinh » , kinh này không phải là để siêu độ ác quỷ, mà là để trấn quỷ.
Chân Không bắt đầu đọc kinh văn, đám lệ quỷ vừa mới xuất hiện nhất thời lộ ra vẻ hung ác, gắt gao nhìn chăm chú về phía hai tên hòa thượng này.
"Hòa thượng này bị bệnh gì vậy?"
Trần Dương cũng là sững sờ, sau đó mắng một câu.
Hai tên hòa thượng này rảnh rỗi không việc gì tại sao bây giờ lại đọc kinh?
Đạo gia muốn siêu độ bọn họ, chứ không phải tiêu diệt bọn họ!
Đám hòa thượng này thật nhiều chuyện, nếu thật muốn giết quỷ, còn cần các ngươi ra tay sao?
Ta chỉ cần một chương « Chú Quỷ Kinh » là có thể tiêu diệt một đám.
"Câm miệng cho ta!" Trần Dương quát lớn với hai người.
Tiếng hét này được dung nhập chân khí, trực tiếp nổ vang ở bên tai hai tên hòa thượng.
Nhất thời, động tác của hai người dừng lại.
Vừa dừng lại, hiệu quả trấn áp của Phật Kinh cũng bị mất.
Đám lệ quỷ kia không nói hai lời, bay về phía bọn hắn, dùng tay bóp cổ bọn họ.
Gương mặt Chân Không trắng bệch, cắn răng nói: "Đạo sĩ thúi, bần tăng muốn giúp ngươi, nhưng ngươi lại muốn hại chết ta!"
Chân Giác nắm thật chặt mõ gỗ, trong lòng bi thiết: "Mạng ta mất rồi!"
Mọi người còn không biết xảy ra chuyện gì, chờ lúc bọn hắn kịp phản ứng, thì đã thấy có mấy chục quỷ hồn tự dưng xuất hiện bay về phía hai tên hòa thượng.
Nhất thời, cả đám bị dọa sợ đến mức hai chân run lập cập.
"Đùng!"
Chân trái Trần Dương dẫm mạnh một cái trên mặt đất. Lấy ra Đông Phương Thanh Diện Quỷ lệnh kỳ, cắm ở trên bàn làm phép, quát to: "Trở về đây!"
Âm thanh như tiếng chuông, tức thì nổ vang.
Đám người Dương Đông Phú chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình như nổ tung.
Những con ác quỷ kia trong nháy mắt từ trên không rơi xuống mặt đất, phảng phất như bị một ngọn núi đè lại, đứng cũng không vững.
. . .