Mở mắt ra, Huyền Ngọc cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như là bị núi lớn đè lên. Bụng trống rỗng, kêu lên òng ọc, thi thoảng còn cảm thấy buồn nôn. "Chẳng lẽ ta bị sốt ?" Mắt Huyền Ngọc chầm chậm khẽ đảo, nhìn khắp xung quanh một lần. Trong phòng chỉ có một giường đơn, trên bàn gỗ có một đống kinh thư dày cộp, ngoài ra cũng không có bài trí thêm thứ gì khác. Căn phòng nhỏ, bốn phía xung quanh trắng tinh, chỉ nhìn một lần đã nhìn thấy hết mọi thứ, không bỏ sót thứ gì. Hắn từ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.