Ngày thứ hai, mới hơn 5h sáng Trần Dương đã thức dậy.
Trước tiên hắn ngồi trong đại điện đọc kinh văn đạo gia, sau đó dọn dẹp vệ sinh xung quanh.
Sinh hoạt ở trong đạo quan rất khô khan và buồn chán.
Cho nên Trần Dương vẫn luôn muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng cũng bởi vì có thói quen sinh hoạt khô khan, nên đã nuôi dưỡng cho hắn những thói quen tốt đẹp.
Trần Dương ở trong đại điện đọc kinh thư một lát, sau đó đi tiền viện luyện quyền pháp.
Hắn luyện là Thái Cực Quyền, cho dù hệ thống không thể hồ quán đỉnh những môn quyền pháp này cho hắn, lúc trước ngày nào Trần Dương cũng đi theo tập luyện cùng với lão đầu.
Bất quá, hiệu quả khác nhau hoàn toàn.
Lúc trước hắn luyện quyền, chỉ cảm thấy Thái Cực Quyền nhìn qua có vẻ yếu nhược, vừa đẩy liền ngã.
Không mạnh mẽ và uy lực bằng các loại quyền pháp khác.
Nhưng bây giờ, khi Trần Dương triển khai quyền thức, nhất thời cảm thấy được Thái Cực Quyền rất trâu bò.
Vẩy một cái đẩy một cái, ngoài mềm trong cứng, nội lực liên miên không dứt.
Hắn nhìn cây ngân hạnh ở bên ngoài đạo quan, cảm giác mình có thể một quyền đánh gãy nó.
Nữ quỷ đứng phía dưới tường viện, ở nơi đó ánh mặt trời không chiếu tới được.
Nàng cứ đứng như vậy nhìn Trần Dương.
Trần Dương đánh xong một bộ quyền, cảm giác được cả người thư thái.
Đưa mắt nhìn về phía nữ quỷ, Trần Dương phát hiện, bộ dạng của nữ quỷ này nhìn cũng đẹp mắt.
Nhìn kiểu tiểu thư khuê các.
Nữ quỷ đại khái là khoảng mười tám mười chín tuổi, toàn thân áo trắng, mặt cũng trắng, tóc dài che khuất khuôn mặt, nhìn có chút dọa người.
Trần Dương hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Cố Thập Thất."
"Ngươi tại sao không chịu đi đầu thai ?"
Trần Dương cảm thấy rất kỳ quái, nếu như nói chỉ vì oán niệm.
Như vậy hai nam quỷ kia, oán niệm cũng không hề thấp.
Nhưng sau khi Trần Dương khổ tâm khuyên bảo, suy nghĩ của bọn hắn đã thông suốt.
Quỷ cùng người không giống nhau, sau khi chết, quỷ sẽ quên đi rất nhiều chuyện.
Chỉ có một số sự tình ảnh hưởng sâu sắc tới bọn hắn, mới có thể nhớ mãi tạo thành chấp niệm.
Bởi vì lý do đó, nên tư tưởng của bọn họ cũng sẽ trở nên đơn giản và thô bạo.
Cảm giác mình bị giết chết, thì nhất định phải báo thù.
Hoàn toàn không có suy nghĩ xem, cừu nhân của chính mình đã chết từ lâu rồi, căn bản là sẽ không báo được thù.
Cho nên, Trần Dương mới hỏi bọn hắn, có đáng giá hay không?
Bọn họ sẽ bộc lộ ra loại biểu tình này.
Một khi tư tưởng mở ra, ý nghĩ được thông suốt, oán niệm nhìn có vẻ khó tiêu trừ, thường thường sẽ dễ dàng biến mất.
Nhưng ở đây, oán niệm của Cố Thập Thất, tại sao lại lớn như vậy.
Cái này không hề bình thường.
Đối mặt với câu hỏi của Trần Dương, Cố Thập Thất há miệng muốn nói, nhưng lời vừa đến cửa miệng lại đem nuốt trở lại, giống như có lời khó mà nói ra được.
Trần Dương cũng lười truy hỏi, ai mà không có chuyện thương tâm đây?
"Đinh đông, kí chủ siêu độ vong linh, đạt được một lần cơ hội bốc thăm." Hệ thống bỗng nhiên xuất hiện nói.
Trần Dương trợn mắt, hỏi: "Sao hôm qua không nói với ta về vấn đề này?"
Hệ thống nói: "Đêm qua quá muộn."
Xem ra hệ thống này cũng có điểm nhân tính đây.
Hệ thống hỏi: "Bây giờ có muốn rút thưởng hay không?"
Trần Dương nói: "Rút đi."
"Keng, kí chủ đạt được « Đạo Môn Ngũ Thuật — Tướng Tự Thiên » ."
Nhất thời, một cỗ tin tức tràn vào trong đầu hắn.
Lại bị Thể Hồ Quán Đỉnh rồi, cảm giác này, cũng rất thoải mái.
Toàn thân ấm áp, giống như đang ngâm mình ở trong nước ấm.
Trần Dương sửa sang lại kiến thức vừa nhận được, tâm tình có chút kích động.
Cái gọi là "Tướng", có thể dùng sáu chữ để giải thích: Tướng thiên, tướng địa, tướng nhân!
Năng lực này, đúng là có điểm nghịch thiên.
Nếu như nói, Sơn Tự Thiên là phương pháp tu luyện, mở ra cánh cửa tu hành cho người bình thường.
Thì Tướng Tự Thiên, chính là để cho một người bình thường, nắm giữ năng lực trở thành vượt lên trên người khác.
"Kí chủ, Tướng Tự Thiên, một ngày giới hạn chỉ được dùng ba lần, sử dụng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ." Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở.
"Còn có hạn chế?" Trần Dương nhíu mày một cái, lại chợt giãn ra.
Ba lần thì ba lần, đạo lý của quý thì càng hiếm mà.
Trần Dương hướng hậu viện vừa đi vừa hỏi "Hệ thống, tối hôm qua ta siêu độ hai con quỷ, tại sao chỉ có một lần bốc thăm?"
Hệ thống nói: "Hai con quỷ kia là trong một lần siêu độ, cho nên chỉ tính một lần khen thưởng."
"Ta cảm thấy chuyện này ngươi làm không đúng, nếu như bây giờ ta siêu độ Cố Thập Thất, có phải là sẽ không có thưởng?"
"Có." Hệ thống nói: "Cố Thập Thất cũng không bị kí chủ siêu độ cùng một lần, lần sau siêu độ, sẽ tính riêng ra."
"Được rồi, xem ra vậy còn coi được."
Trần Dương trước tiên phải xác định rõ những chuyện này, hắn luôn cảm thấy những vị thần tiên sáng tạo hệ thống, đối với sự hiểu biết về hệ thống chưa có kĩ càng.
Vì để tránh phát sinh Bug ( lỗi hệ thống), những thứ mà hắn chưa biết cũng chỉ đành hỏi từng thứ một.
"Tối hôm qua ta nhìn thấy quỷ!"
"Ta. . . giống như cũng nhìn thấy."
"Ta cũng nhìn thấy, hơn nữa ta còn nhìn thấy tiểu đạo sĩ kia."
"Đúng rồi, các ngươi còn nhớ hay không, thời điểm chúng ta thức dậy, cửa phòng củi đã mở ra, trong sân còn có vết tích hoá tiền vàng mã."
"Nhất định là tiểu đạo sĩ kia, nửa đêm muốn giả quỷ để dọa nhóm chúng ta, nhất định là như vậy!"
"Tiểu đạo sĩ này, ý đồ bất chính, nhất định là muốn giả thần giả quỷ, để lừa gạt chúng ta quyên tiền công đức."
"Đừng nói lung tung, tiểu đạo sĩ kia không phải là loại người như vậy." Lão Chu cất tiếng nói.
Trương Quân nói: "Lão Chu, ngươi quá tin tưởng tiểu đạo sĩ, sư phụ hắn là cao nhân đắc đạo, nhưng rồng sinh chín con, con nào cũng có khác biệt, ngươi đừng bị vẻ bề ngoài của tên tiểu đạo sĩ này lừa gạt."
Ba người vừa đi vừa nói.
Trần Dương nghe được rõ ràng.
"Sớm biết như vậy sẽ không quản sinh tử của các ngươi, cứu các ngươi một mạng, lại dám nói ta như vậy?"
"Nhân tâm thời nay, sao lại có thể tệ bạc đến như thế?"Trần Dương bực bội nghĩ.
Vốn ngày hôm qua, thời điểm mà bọn họ tỉnh dậy, Trần Dương còn rất cao hứng.
Muốn giải quyết mấy con quỷ ở trước mặt bọn hắn, cũng để cho bọn họ đại khai nhãn giới, biết được sự lợi hại của mình.
Ai ngờ, ba người một người so với một người đều bị dọa chết khiếp, vừa nhìn thấy quỷ đã lâm vào hôn mê.
"Đạo trưởng, có cần tiểu nữ thay đạo trưởng trừng phạt bọn hắn không?" không biết từ lúc nào, Cố Thập Thất đã phiêu phù đến sau lưng Trần Dương, hỏi nhỏ.
Ấn tượng của nàng đối với vị tiểu đạo trưởng này rất tốt, có bản lĩnh, cũng không khi dễ một tiểu quỷ như nàng.
Hơn nữa, nàng cũng muốn mời tiểu đạo trưởng giúp nàng một chuyện.
Muốn người khác trợ giúp mình, nữ quỷ cảm thấy, trước tiên chính bản thân mình phải trợ giúp tiểu đạo trưởng làm một ít chuyện.
"Ngươi đứng yên ở đây, khi nào ta ra hiệu ngươi mới được hiện thân."
"Vâng, đạo trưởng." thân thể Cố Thập Thất dần dần hư ảo, cuối cùng biến mất ở dưới bóng râm.
Trần Dương xoay người đi tới trước đại điện, đứng bất động.
Trong chốc lát, ba người đi tới.
Thấy Trần Dương, lão Chu cùng Dương Đông Phú không nói gì, chỉ có Trương Quân không tin quỷ thần trực tiếp lớn tiếng hỏi: "Tiểu đạo sĩ, tối hôm qua ngươi có vào phòng chứa củi hay không?"
Trần Dương nhàn nhạt đáp: " Có."
Trương Quân sửng sốt một chút, không nghĩ tới Trần Dương lại thừa nhận.
"Ngươi tại sao lại đi vào phòng chứa củi?"
Trần Dương nói: "Bởi vì ba vị thí chủ bị ác quỷ quấn lấy, bần đạo lúc nửa đêm đặc biệt thức dậy, thay ba vị thí chủ giải quyết ác quỷ."
Ba người hai mắt nhìn nhau, Trương Quân cau mày nói: "Lão Chu, ngươi đã nói cho hắn?"
Lão Chu lắc đầu: "Không nói."
Hắn xác thực chưa có nói gì.
"Nói hay không đều giống nhau, chúng ta phải làm pháp sự, nhất định là gặp thứ không sạch sẽ, kẻ ngu cũng có thể đoán được."
"Hừ, tiểu đạo sĩ ta nói với ngươi, đừng làm những chuyện vô nghĩa này. Nơi đây là đạo quan, cho dù có ác quỷ, ác quỷ dám đi vào sao?"
"Ta nghĩ là trong tâm của ngươi có quỷ, giả thần giả quỷ lừa gạt chúng ta, . . mục đích của ngươi là để chúng ta quyên tiền công đức cho đạo quan phải không ?"
Trương Quân vô cùng tức giận, nhưng thật ra tối hôm qua hắn ngủ rất ngon giấc.
Vào trước lúc nửa đêm còn cảm giác không yên, hắn mơ hồ nhớ tới, thời điểm khi hắn tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Dương với ba con quỷ đang lơ lửng ở trên không trung.
Buổi sáng vừa tỉnh lại, hắn đã cảm thấy là Trần Dương giở trò.
Vốn có thể ngủ được một giấc trọn vẹn, kết quả là bị Trần Dương phá hoại.
Đối với một người đã lâu không có giấc ngủ ngon, khó khăn lắm mới có thể an giấc, nhưng bởi vì có người giở trò mà ngủ không ngon, chuyện này ai gặp phải cũng sẽ khó chịu.
"Thí chủ nếu có thể quyên tiền công đức, bần đạo dĩ nhiên là vui vẻ." Trần Dương từ tốn nói.
Trương Quân mắng: "Quyên cái rắm! Ta mà có mất tiền, xé hay đốt, cũng tuyệt đối sẽ không quyên cho ngươi một phân tiền!"
"Nửa đêm xông vào giả thần giả quỷ, còn muốn lừa gạt tiền chúng ta, ngươi nằm mơ đi?"
Trần Dương lông mày nhếch lên: "Thí chủ không tin lời của bần đạo ?"
"Có quỷ mới tin ngươi ! Trên đời này làm gì có quỷ, đừng mơ dùng hoang ngôn lừa gạt ta, ta cho ngươi biết, ta đây mới là không bị mắc lừa!"
Trương Quân khoát tay, nói: "Mau tránh ra, ta muốn xuống núi."
Trần Dương giơ tay lên chỉ một cái, nói: "Ba vị thí chủ, mời quay đầu lại nhìn, nữ quỷ kia có phải là thứ mà các ngươi thấy ở trong mộng?"
"Nữ quỷ gì hay không nữ quỷ, ta bảo ngươi tránh ra!" Trương Quân căm tức nói, nhưng theo bản năng vẫn nhìn về phía sau một cái.
Lão Chu cùng Dương Đông Phú, cũng quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà, lại không nhìn thấy gì cả.
Lão Chu cau mày nói: "Người tu đạo, cũng ăn nói lung tung?"
Trần Dương cười ha ha, khẽ gọi: "Thập Thất, để cho bọn họ gặp ngươi một chút đi."
Vừa dứt lời.
Ở góc tối phía sau bọn họ, một nữ tử áo trắng tóc dài cực kỳ quỷ dị xuất hiện.