• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khu vực này có âm khí rất nồng nặc."

"Đồ vật cần thiết cũng đã chuẩn bị đầy đủ."

Trần Dương nhìn thấy một chiếc bàn bát tiên được đặt ở giữa công trường, trên bàn có tượng thần, có đồ cúng và nhang đèn.

Thậm chí Trần Dương còn nhìn thấy mấy con chó mực.

" y. . ."

Trần Dương cười khổ, dân gian có lời đồn đại rằng máu chó mực có thể khắc chế yêu tà, nói rằng chó đen, mèo đen đều là sứ giả của m Dương giới.

Lời đồn đại này quá mơ hồ.

Thật ra không phải là máu chó mực có thể khắc chế yêu tà, máu người cũng có tác dụng này.

Điều kiện tiên quyết là máu của người phải có dương khí rất mạnh.

Quỷ là âm, nên e sợ dương.

Dương khí càng mạnh, lại càng khắc chế quỷ mị yêu tà.

"Hửm ?"

Bỗng nhiên Trần Dương nhíu mày, nhìn về phía bàn thờ bên phải.

Một cơn gió lạnh chợt từ hướng đó thổi đến.

"Hừ!"

Trần Dương giậm chân một cái, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Cơn gió lạnh sắp thổi đến đây, bỗng nhiên lại biến mất.

"Oán khí thật không nhỏ."

"Cố gia cũng thật độc ác."

Trần Dương cực kỳ ghét những hủ tục xấu xa này.

Nhưng thói xấu chính là tiêu chí cho việc thời đại phát triển, ai cũng không dám nói chắc chắn có thể tránh khỏi.

"Huyền Dương đạo trưởng!"

Mấy âm thanh liên tiếp vang lên từ phía cổng công trường.

Ba người Dương Đông Phú vừa xuống xe, đang từ từ đi về phía Trần Dương.

Phía sau bọn họ còn có một đám người đi theo, ai cũng mặc âu phục, đeo cà vạt.

Bụng phệ nhất định là lãnh đạo, người trẻ tuổi đeo kính, có lẽ là trợ lý.

"Thật xin lỗi đạo trưởng, trên đường chúng ta bị kẹt xe." Trương Quân xin lỗi, hắn không nghĩ đến Trần Dương lại tới trước hắn.

"Không sao cả."

Trương Quân hỏi: "Đạo trưởng, ngài muốn làm pháp sự ngay bây giờ luôn sao? Hay là chờ một lúc nữa?"

"Không cần chờ, làm ngay bây giờ đi."

Hôm nay thời gian cũng không xung khắc, càng sớm siêu độ vong hồn thì càng sớm có thể về nhà ngủ.

Những người khác đều là thành phần tri thức, ánh mắt của bọn họ nhìn người tiểu đạo sĩ này ít nhiều đều mang theo một tia hiếu kỳ.

Ngay tại lúc Trần Dương chuẩn bị khai đàn làm phép, một loạt tiếng bước chân bỗng nhiên truyền tới từ cửa chính của công trường.

Công trường vắng lặng u ám, an tĩnh làm người ta phát sợ.

Lúc này tiếng bước chân vang lên nghe rất rõ ràng.

Mọi người nhìn sang, thì thấy hai người hòa thượng mặc áo choàng trắng đang đi về phía này.

"Tạo sao lại có hòa thượng?"

"Bọn hắn đến đây hóa duyên sao?" Có người nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Dương Đông Phú chợt biến đổi, hai người hòa thượng đi tới, niệm một câu phật hiệu với hắn, nói: "Dương thí chủ, hai người chúng ta được sư phụ sai đến nơi này làm lễ."

Hai người hòa thượng này tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Sau lưng còn đeo một bọc quần áo rất lớn.

Dương Đông Phú nói: "Chuyện này. . . Hai vị, ta đã thông báo cho Tịnh Nghiêm Đại Sư, lần này đã có người làm pháp sự, cũng không cần phiền phức đến hai vị."

"Tiểu Vương, ngươi dẫn hai vị hòa thượng này đến khách sạn, chuẩn bị chỗ qua đêm cho bọn họ."

Sáng nay khi bọn họ rời khỏi đạo quan, Dương Đông Phú đã gọi điện cho Tịnh Nghiêm Đại Sư, khéo léo nói rõ tình huống.

Không ngờ tới, người ta vẫn phái đệ tử tới.

"Không cần."

Hòa thượng mỉm cười, nói: "Dương thí chủ, nếu sư phụ đã sai hai người bần tăng xuống núi để làm lễ, nếu không làm pháp sựsự, sư phụ sẽ trách cứ hai huynh đệ chúng ta."

"Chuyện này. . ." Dương Đông Phú có chút khó xử.

Trương Quân cau mày đi tới, nói: "Tiểu hòa thượng, không phải là không cho các ngươi làm lễ, chúng ta đã mời một vị đạo trưởng. Pháp sự lần này không cần hai người các ngươi làm. Các ngươi đi tới nơi này đoán chừng cũng đã mệt mỏi. Tiểu Vương, còn ngớ người ra làm gì? Đưa hai vị tiểu hòa thượng đến khách sạn nghỉ ngơi."

"Khoan đã."

Hòa thượng giơ tay lên, nhìn về phía Trần Dương hỏi "Người thí chủ mời tới là vị đạo trưởng này?"

Dương Đông Phú và Trương Quân, cũng nhíu mày rồi.

Lão Chu cũng có chút cạn lời, không ngờ lại để cho hòa thượng và đạo sĩ chạm mặt nhau rồi.

Tính tình của vị tiểu hòa thượng này, rõ ràng có chút cố chấp.

Hơn nữa, từ sáng sớm Dương Đông Phú đã gọi điện thoại, nhưng đối phương vẫn phái người đến.

Có lẽ trong lòng vị Tịnh Nghiêm Đại sư kia cũng có một ít tâm tư khác.

"Chính là bần đạo."

Trần Dương đi tới, mỉm cười trả lời.

Hòa thượng chắp hai tay nói: "A di đà phật, bần tăng pháp danh Chân Không, đây là sư đệ của bần tăng, pháp danh Chân Giác, xin hỏi đại danh của đạo trưởng?

Trần Dương âm thầm cau mày, ba người Dương Đông Phú cũng cau mày.

Đừng nhìn Chân Không ra vẻ có lễ độ như vậy, giọng nói cũng bình thường.

Nhưng hắn nói là "Đạo trưởng đại danh", chứ không phải "Xưng hô như thế nào" .

Những lời này, rõ ràng mang theo một chút cười nhạo.

Không nói những thứ khác, chỉ là qua mấy câu đối thoại ngắn ngủi, mấy người cảm thấy ít nhất ở phương diện xử sự làm người, Trần Dương làm tốt hơn hai tên hòa thượng này rất nhiều.

"Bần đạo Huyền Dương."

"Nguyên lai là Huyền Dương Chân Nhân, tiểu tăng lễ độ."

"Ta thực không dám nhận danh hiệu Chân nhân."

Chân Không nói: "Chân nhân xin đừng khiêm tốn, có thể lấy sức một mình khai đàn làm phép, chân nhân hoàn toàn xứng với danh hiệu chân nhân."

Những lời này rõ ràng lộ ra vẻ khiêu khích trần trụi.

Sắc mặt của mấy người Dương Đông Phú hiện lên vẻ không vui, nhưng cũng không tiện nói gì.

Trong lòng Trần Dương thầm mắng, hai tên hòa thượng này đầu óc có vấn đề à?

Lão tử quen biết ngươi sao?

Vừa gặp mặt có cần phải tức giận như vậy, bị trúng đạn rồi hả?

Hắn cũng không phải là người có tính khí tốt, trực tiếp nói: "Chỉ là làm pháp sự mà thôi, một mình ta là đủ rồi. Ngược lại là sư phụ của hai vị có lẽ không yên tâm về hai vị, đặc biệt an bài cả hai cùng tới."

Sắc mặt của hai tên hòa thượng đều biến đổi, mấy người Dương Đông Phú thì đứng ở một bên cười khổ.

Kịch bản thật quen thuộc, Huyền Dương đạo trưởng quả nhiên vẫn là Huyền Dương đạo trưởng, khó chịu thì trực tiếp mắng.

Trần Dương lại nói: "Hai vị còn có chuyện gì sao? Nếu như không còn chuyện gì, xin tránh đi. Bần đạo phải khai đàn làm phép. Tránh cho yêu tà xuất hiện, làm hỏng Phật pháp tu hành của hai vị."

"Ha ha." Chân Không nói: "Từ xưa có câu: Tăng không bắt yêu, đạo không độ vong hồn. Hành động lần này của chân nhân chẳng lẽ là vì tiền tài mà vi phạm tổ huấn?"

"Từ xưa có câu?"

Trần Dương nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Tăng không bắt yêu, đạo không độ vong hồn, câu cổ ngữ này căn cứ vào đâu? Bần đạo tu đạo hơn mười năm, sư phụ của ta cũng chưa từng nói qua lời này.

Trong cổ tịch, kinh điển của đạo gia, cũng không có những lời này. Xin cao tăng cho bần đạo biết, là vị chân nhân nào từng nói vậy?"

Chân Không cau mày một cái, nói: "Ước định tự thành quy củ mà thôi, chân nhân cần gì phải bắt bẻ như vậy?"

"Không phải là bần đạo bắt bẻ, mà cao tăng là người nói ra câu này, bần đạo chỉ là hiếu kỳ. Nếu cao tăng không nói ra được, bần đạo cũng không làm phiền."

"Chỉ là cao tăng thân là người trong phật môn, miệng lại nói lời nói dối, thật là không nên."

Trần Dương cười một tiếng nói.

Nụ cười trên mặt Chân Không đã biến mất, hắn phát hiện người tiểu đạo sĩ này rất khó nhằn.

Trưa hôm nay, sư phụ gọi điện thoại nói cho bọn hắn biết, Dương thí chủ đã mời đạo sĩ làm pháp sự. Yêu cầu bọn họ nhất định phải đến, nếu là vị đạo sĩ kia không giải quyết được, hai người phải xuất thủ tương trợ.

Nhưng tuyệt đối không được gây sự với đối phương.

Vốn chỉ là giải quyết phiền toái, chứ không phải là đi gây thị phi.

Ngoài miệng thì Chân Không đáp ứng nhưng tâm lý lại coi thường đạo sĩ.

Hắn cảm thấy việc siêu độ vong hồn nên do Phật Môn làm, đạo sĩ rảnh rỗi không có việc gì hay sao lại muốn can thiệp vào chuyện này?

Hiện tại Phật Pháp đang ở thời kỳ đỉnh cao, Đạo Môn đã sớm suy thoái, làm gì còn có đạo sĩ chân chính?

"Còn chưa thỉnh giáo, chân nhân xuất thân từ tòa đạo quan nào?" Chân Không chuyển chủ đề, hỏi.

"Lăng Sơn, một toà đạo quan vô danh."

Trong lòng Chân Không nhanh chóng suy tư.

Lăng Sơn?

Tòa núi có phong cảnh không tệ nhưng hoang vắng kia sao?

Trên ngọn núi đó còn có một tòa đạo quan ư?

Nhất thời, hắn cảm thấy đây là một tên đạo sĩ rởm.

Giọng nói hắn mang theo ưu việt nói: "Bần tăng đến từ Kim Ngưu Tự, sư phụ chính là Tịnh Nghiêm pháp sư."

"À."

À?

Chân Không tưởng rẳng khi mình nói ra những lời này, tên tiểu đạo sĩ này nên lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Sau đó sẽ biết khó mà lui.

Chẳng lẽ, ta còn phải nói rõ ràng ra hay sao?

Chân Không nói: "Huyền Dương Chân Nhân, bần tăng cảm thấy, khai đàn làm phép không phải là trò đùa. Bần tăng và sư đệ, đã đi theo sự phụ làm qua mấy chục lần pháp sự, kinh nghiệm phong phú. Hay là chân nhân để cho chúng ta làm lễ có được không?"

Bây giờ muốn trực tiếp nói thẳng rồi hả?

Trong lòng Trần Dương cười lạnh một tiếng, đáp: "Không thể được."

Sau đó xoay người, đi về phía bàn thờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK