Huyền Ngọc đang niệm kinh văn, không ngừng nuốt nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn nóng hổi ở trên tay Trần Dương, bỗng nhiên bị đứt quãng, không biết niệm đoạn tiếp theo như thế nào. Trần Dương ngồi ở cửa ra vào, gắp một miếng đậu giác: “Ăn ngon thật.” “Ùng ục ~” Huyền Ngọc khẽ xoa cái bụng đang kêu đói. Bình thường Trần Dương đều ăn như hổ đói, hôm nay đặc biệt ăn cực kỳ chậm rãi. Mỗi một miếng đậu giác đều vừa ngậm vừa nhai vài chục lần mới hoàn toàn nuốt xuống. “Tại sao
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.