Vương Lộ ngồi ở trên đường cái, trợn tròn mắt.
Con mẹ nó, vì sao lại biến thành như thế này ?
Vì sao lại không giống với những gì kịch bản viết ?
Hắn sờ lấy thẻ nhớ trong túi, bỗng nhiên cảm giác cái thẻ có chút nóng lên.
Cái thẻ nhớ vừa rồi bị lấy đi, là cái thẻ mà hắn đã chuẩn bị.
Dù sao, tiền còn chưa tới tay, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng giao thẻ nhớ ra.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, thế mà Nhan Thanh lại chạy lên núi, trên đó còn có dã thú đó nha.
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Nhan Thanh, nhưng mà không có nghe máy.
Vương Lộ gấp đến độ xoay như chong chóng, phải làm sao bây giờ?
“Con mẹ nó, tại sao tiểu nha đầu này lại xúc động như vậy!” Vương Lộ khó chịu đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
Bây giờ hắn có hai con đường, một là lập tức trở về toà báo, đem thẻ nhớ nộp lên.
Dù sao mười vạn cũng chỉ là hắn cùng ông chủ Ngô ước định ở trên miệng, không có bằng chứng.
Thứ hai, chính là dùng thẻ nhớ đổi mười vạn, không cần lo lắng chuyện sinh tử của Nhan Thanh.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cắn răng một cái, đi tới nói: “Ông chủ Ngô, đưa tiền cho ta, ta chỉ cần tiền mặt.”
Ngô Hoành nói: “Ngươi tìm được tiểu cô nương kia đem trở về, ta sẽ lập tức đưa tiền.”
“Đưa tiền trước, chuyện Nhan Thanh ngươi không cần phải để ý đến.”
“Con mẹ nó, nếu như người bị cắn chết, lão tử cũng sẽ xảy ra chuyện!” Ngô Hoành mắng.
Vương Lộ nói: “Ngươi sợ cái gì? Ngọn núi lớn như vậy, toàn bộ hổ với sư tử đều chạy lên trên núi, có thể cắn được nàng ta à? Coi như là cắn, trên núi vốn có sói, cũng là bị sói cắn chết , liên quan gì đến ngươi?”
Ngô Hoành sững sờ, nhìn chằm chằm vào Vương Lộ, cuối cùng nói: “Ngươi điên rồi.”
“Đừng có nói nhảm, đưa tiền cho ta, ta chỉ cần tiền mặt.” Vương Lộ lấy ra thẻ nhớ, nói: “Nhanh lên.”
“Thẻ nhớ ở chỗ ngươi? Vậy vừa mới......” Ngô Hoành cũng không ngu, biết cái Vương Lộ cầm lúc trước là giả, trong lòng rất tức giận.
Nhưng sau đó lại bật cười, nói: “Vẫn là ngươi đủ láu cá, được, mười vạn, ngươi chờ một chút.”
Vé vào cửa gánh xiếc thú thu bằng tiền mặt, về cơ bản thì mười vạn cũng không tính là nhiều.
Ngô Hoành rất nhanh cầm đến một cái túi da cũ nát, nói: “Ngươi có muốn đếm lại không?”
Vương Lộ mở túi ra liếc mắt nhìn, nói: “Không cần.”
Cầm thẻ nhớ ném cho hắn, nói: “Tự ngươi kiểm tra lại đi, bên trong có phải những tấm hình kia không, đừng nói ta lừa gạt ngươi.”
Ngô Hoành để cho người của mình cắm vào trong máy vi tính, kiểm tra một chút, xác thực là ảnh do Nhan Thanh chụp.
Vương Lộ đứng ở ven đường, một lần nữa bấm số điện thoại của Nhan Thanh, vẫn không có người nghe.
Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Lăng sơn, quay người lên xe rời đi.
Nếu như vận khí của Nhan Thanh đủ tốt, không xảy ra chuyện gì, chuyện này cũng kết thúc trong yên lặng.
Nếu như vận khí của cô không tốt, bị cắn chết, thì cũng là chết vô ích.
Bây giờ nàng đang ở trên núi, đã mất đi phương hướng.
Hoàng hôn buông xuống, lúc này đã sắp chạng vạng tối, trời càng ngày càng tối đen.
Không đến bao lâu, toàn bộ rừng núi đều sẽ lâm vào một mảnh đen kịt.
“Điện thoại di động của mình đâu?” Nhan Thanh ngồi ở dưới một thân cây, hổn hển thở dốc, sờ túi một cái, phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Chắc là rơi mất trong lúc chạy. Nàng nhìn qua bốn phía không có gì khác ngoài rừng cây, trong lòng bỗng nhiên rất sợ.
“Rống” Phía trước có tiếng rống vang lên, nàng nghe ra được, đó là tiếng hổ gầm.
Tiếp đó, còn có các loại dã thú khác gào thét.
Khuôn mặt nàng trắng bệch.
Trong lòng Nhan Thanh cự kỳ nóng nảy, nàng không ngừng tự nói với mình, không có gì, không có gì, ngọn núi lớn như vậy, sẽ không trùng hợp gặp phải hổ với sư tử dễ dàng như vậy được.
Nhưng mà nàng vừa đi chưa được mấy bước, đột ngột xuất hiện một con sói xám ở trước mặt nàng.
“Ngao ô” Sói xám ngước cổ lên tru một tiếng.
“A!” Nhan Thanh hét to một tiếng, vội vàng nói:
“Ta không phải là người xấu, ta, ta, ta là muốn giúp các ngươi, ta bị bọn hắn rượt đuổi, ta......”
Lời nói của Nhan Thanh hỗn loạn, chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
Sói xám nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, nhấc chân đi về phía trước.
Nhan Thanh không ngừng lùi lại, bỗng nhiên chân đạp hụt một cái, dọc theo sườn dốc lăn xuống mười mấy mét, sau đó lập tức bất tỉnh.
Lão sói xám đi qua, cúi đầu hít hà, hương vị có chút quen thuộc, lại ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Trong đạo quan, Trần Dương đứng ở dưới cây ngân hạnh, hướng về dưới núi nhìn qua, nói: “Hình như dã thú thật sự nhiều hơn, đó là tiếng hổ gầm ? Nghe giống như lại đang phát tình, không ngừng kêu to ?”
“Thâp Thất, buổi tối hai người đừng xuống núi, cẩn thận lại gặp phải.” Trần Dương nói.
Mẹ con đang chơi đùa dưới cây, nghe vậy gật đầu một cái.
Hổ là chúa sơn lâm, loại dã thú này, khí huyết cực kỳ thịnh vượng, quỷ quái khó lại gần.
Nếu như đến gần, ngược lại sẽ chịu thiệt thòi.
“Lão Hắc, ngươi cũng vậy, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
“Xì…xì…xì” Lão Hắc cuộn mình ở một bên, nói ta mới không sợ, gặp được thì trực tiếp một ngụm nuốt luôn.
“Ha ha.” Trần Dương làm như có quỷ mới tin nó.
Cho rằng hấp thu chút linh khí, thì có thể khiêu chiến với lão hổ?
Cái thân thể tí tẹo này của ngươi, không đủ cho lão hổ chụp một cái tát.
“Được rồi, nên đi nấu cơm.” Trần Dương đứng lên, đi về hướng đạo quan.
Lão Hắc vội vàng đuổi theo. Ăn cơm, là việc nó thích nhất.
Lúc đi đến đạo quan, lỗ tai Trần Dương khẽ động, giống như có người lên núi.
Hắn quay người nhìn lại, con sói xám kia đang đứng ở lối vào đường lên núi, trên mặt chảy máu, trong miệng còn có lông tóc cùng máu, đang mở miệng thở mạnh, giống như vừa mới trải qua một trận tranh đấu liều mạng, ở trên lưng, còn cõng theo một người.
“Nhan Thanh?” Trần Dương lập tức nhận ra người ở trên lưng lão sói, bộ quần áo kia, dáng vẻ kia, không phải chính là Nhan Thanh sao.
“Rống!” Bỗng nhiên, dưới núi vang lên tiếng hổ gầm cùng sư tử gào thét.
Hơn nữa, âm thanh vô cùng gần.
Lão sói xám nhanh chóng chạy về hướng đạo quan, còn chưa đi được mấy bước, vài con quái vật khổng lồ từ phía dưới xông ra.
Rõ ràng là một lão hổ, hai con sư tử, trên lưng sư tử còn có một con khỉ đang đứng thẳng.
“Rống!” Con hổ rống một tiếng, mấy con thú hoang ngay lập tức muốn lao về phía sói xám.
“Súc sinh, còn không lui xuống!” Trần Dương lấy lại tinh thần, trợn tròn mắt, quát to một tiếng. Lập tức, tiếng quát giống như lôi đình vang dội, hóa thành sóng âm cuồn cuộn, khiến cho mấy con súc sinh bị chấn nhiếp ngay tại chỗ.
“Bá!” Trần Dương rút ra phất trần, lập tức đạp mạnh mấy bước đi tới trước mặt lão sói xám.
Phất trần trong tay vung lên, lão sói xám cùng với Nhan Thanh ở trên lưng lập tức bay về phía hắn.
Sau đó hướng về đám lão hổ và sư tử ở trước mặt, ánh mắt uy nghiêm, quát lên: “Ở trước đạo quan của bần đạo mà còn dám làm càn, đả thương người khác àb?”
“Rống” Tiếng gào của con hổ rõ ràng yếu đi mấy phần.
Tên nhân loại dáng người gầy nhỏ trước mắt này, thế mà làm cho nó cảm thấy nguy hiểm.
Cỗ cảm giác nguy hiểm kia, bắt nguồn từ khí chất của nhân loại này.
“Còn dám khiêu khích?” Trần Dương khẽ nói: “Các ngươi hẳn là từ gánh xiếc thú trốn ra được phải không ?”
“Rống” Bọn chúng gật đầu. Đột nhiên lại sửng sốt, nhân loại này, lại có thể nói chuyện với bọn nó?
Trần Dương nói: “Bần đạo sẽ không bắt các ngươi quay trở về, nhưng ngọn núi này, là của bần đạo, toà đạo quán này, cũng là của bần đạo. Các ngươi muốn sinh hoạt ở chỗ này, bần đạo không ngăn cấm, cũng không cần các ngươi giao phí bảo hộ, nhưng mà nhớ kỹ cho bần đạo, không cho phép các ngươi làm tổn thương bất cứ sinh vật nào ở trên núi!”
“Nghe rõ chưa?”
“Ô, ô!”
“Hắc, còn cảm thấy oan ức? Con mẹ nó, các ngươi mới là kẻ ngoại lai, để các ngươi ở lại cũng đã không tệ rồi, còn muốn ăn thịt bọn chúng? Gan chó ở đâu ra?”
“Ô,ô!”
“Đói bụng?”
Nghe chúng nó trả lời, Trần Dương cũng có chút khó khăn.
Đây chính là một vấn đề rất lớn, đây đều là động vật ăn thịt, cũng không thể để bọn chúng gặm măng a?
Không đúng, lão tử dựa vào cái gì mà phải xen vào việc sống chết của các ngươi?