• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Số 100 đường Kiến Ninh.

Nơi này vốn là khu công nghiệp cũ, có mấy ngàn hộ dân.

Sau khi lãnh đạo thành phố đương nhiệm lên chức đã hứa hẹn rằng sẽ biến Lăng Giang thành một thành phố du lịch bao hàm cả vẻ cổ xưa và hiện đại.

Chưa đến hai năm thời gian, khu vực rộng lớn đến mấy trăm ngàn mét vuông này đã bị hủy sạch sẽ.

Công việc bồi thường, di dời cũng là rất tốt, cũng không xuất hiện hộ dân nào không chịu di dời.

Ba người Lão Chu là lần đầu tiên làm bất động sản, trước kia họ chỉ gắng sức làm ăn ở những lĩnh vực khác.

Thời gian gần đây, bọn họ thấy thị trường bất động sản bắt đầu nóng lên, mới nảy ra ý nghĩ bước chân vào ngành này, muốn được chia một chén canh.

Vừa vặn, thành phố đang kêu gọi đầu tư cho mảnh đất này.

Ba người tốn sức chín trâu hai hổ, còn phải lợi dụng đủ loại quan hệ. Cuối cùng mới có thể giành lấy cơ hội này.

Giai đoạn chuẩn bị cũng đã hoàn thành, đã bắt đầu đào móng cho công trình, nhưng bất ngờ lại đào được mười mấy bộ hài cốt khi đang thi công.

Sau đó cảnh sát tham gia, theo giám định của pháp y, mấy bộ xương này đã có niên đại khoảng hai ba trăm năm.

Bọn họ lại yên tâm, tiếp tục thi công.

Kết quả là từ sau khi đào ra mấy bộ xương cốt, ba người bọn họ bắt đầu mơ thấy ác mộng.

Cũng có một vài công nhân gặp tình huống giống với bọn hắn.

"Ba, mảnh đất kia thật sự đáng sợ như vậy sao?"

Bên trong một chiếc xe Audi màu đen, một người nam tử tuổi trẻ, hỏi người trung niên mặc âu phục bên cạnh.

Nếu như Trần Dương ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra được, đây chính là Nghiêm Đông, người bị hắn đạp bay chiều nay.

"Nếu là người khác nói với ta như vậy, ta chắc chắn không tin, bây giờ đã là thế kỷ 21, làm gì còn có quỷ thần cơ chứ."

Nam nhân lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Đó là là ngươi chưa nhìn thấy biểu tình của Dương Đổng, Chu Đổng cùng Trương Đổng. Lúc không có ai bọn họ cũng nói rõ ràng, chuyện này là thật. Có nhiều lúc, loại chuyện này ngươi không thể nói rõ ràng."

"Vậy chuyện này có thể giải quyết sao?" Nghiêm Đông lại hỏi.

"Hẳn là có thể giải quyết, Trương Đổng sai ta chạy đến đây để tiếp đón một vị đạo trưởng. Nghe nói vị đạo trưởng kia thật sự có bản lĩnh. Đợi khi đến đó, ngươi đừng có chạy lung tung cũng đừng hỏi bậy, chỉ cần nhìn là được."

"Vâng." Nghiêm Đông gật đầu một cái.

Chuyện phát sinh chiều nay hắn không định nói với cha của mình.

Mâu thuẫn giữa những người tuổi trẻ, nếu phải tìm phụ huynh giải quyết, sau này hắn thật sự không có mặt mũi nào nhìn người khác.

Hơn nữa hắn cảm giác mình có thể giải quyết chuyện này.

Lúc Trần Dương đón xe đi tới nơi này, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, bầu trời tối đen, ngoại trừ một vầng trăng, không hề có bất kỳ ngôi sao nào.

Khi hắn còn ở trên núi, chỉ cần trời vừa tối, ngẩng đầu là đã có thể thấy đầy trời sao.

"Tất cả đều là công trường."

Trần Dương đi mấy bước, quan sát bốn phía xung quanh, bên trong mảnh đất này toàn bộ đều là công trường, cũng không còn thứ gì khác.

Khắp nơi đều là công trình xây dựng, có mấy chỗ đã xây cao đến mấy chục mét.

Chỉ có mỗi mảnh đất trước mặt hắn là trống trơn.

" Đô đô ~ "

Bỗng nhiên có một chiếc xe từ phía sau đi tới, mở đèn pha, nhấn còi hai phát.

Trần Dương lui sang bên cạnh, khi xe đi ngang qua, người trong xe quay đầu nhìn về phía hắn.

"Dừng xe."

Một người nam nhân trung niên đi xuống từ trong xe, không chắc chắn hỏi hắn: "Xin chào, ngài có phải là Huyền Dương đạo trưởng?"

"Là bần đạo."

"Chào ngài, ngài khỏe chứ, ta tên là Nghiêm Đống Lương, Trương Đổng cử ta tới đón ngài." Nghiêm Đống Lương vội vàng nói.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, người đạo trưởng thật quá trẻ tuổi.

"Huyền Dương đạo trưởng ngài lên xe đi, công trường cách nơi này khoảng chừng hơn một trăm thước."

Trần Dương nói: "Không sao cả, bần đạo đi bộ là được. Nhân tiện nhìn chung quanh một chút."

"Vậy để ta đi cùng ngài."

Nghiêm Đống Lương nói với tài xế: "Ngươi đi đỗ xe trước, tiểu Đông ngươi cũng xuống xe, cùng đi với ta và đạo trưởng."

"Cha, bụng ta không thoải mái, hay là ta đến công trường trước rồi ở đó chờ ngươi." Nghiêm Đông ở trong xe nói.

"Bụng làm sao? Đàn ông con trai phải thường xuyên vận động. Xuống xe."

Nghiêm Đông bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài xuống xe.

Theo bản năng hắn liếc nhìn Trần Dương,

Muốn nhìn xem vị đạo trưởng thật sự có bản lĩnh này, rốt cuộc bộ dạng dài ngắn thế nào, có giống với những diễn viên trong phim không.

Kết quả vừa liếc mắt nhìn, hắn nhất thời trợn tròn mắt.

"Là ngươi?" Nghiêm Đông ngạc nhiên.

Nghiêm Đống Lương hỏi: "Ngươi biết Huyền Dương đạo trưởng?"

"Ta. . ." Nghiêm Đông không biết nên giải thích thế nào.

Trong lòng hắn hơi hoảng sợ, lúc nãy cha vừa nói vị đạo trưởng này là do ba vị lão Đổng mời đến, hơn nữa còn có bản lĩnh thật sự.

Nếu như để cho cha của hắn biết, buổi chiều chính mình và Trần Dương phát sinh xung đột thì chắc chắn hắn sẽ bị cha mình dùng thắt lưng da hầu hạ.

Mấu chốt nhất là, chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cha hay không?

Nghiêm Đông không phải người ngu, cha mình mặc dù có tiền, nhưng cũng chỉ là làm thuê cho người khác.

Không ai hiểu con bằng cha, Nghiêm Đống Lương còn lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, liếc mắt đã nhìn ra, sợ rằng con trai của mình đã đắc tội với vị tiểu đạo trưởng này.

"Thì ra là nghiêm thí chủ."

Trần Dương cũng có chút bất ngờ, khẽ mỉm cười, coi như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía công trường.

Hai cha con đi ở phía sau, Nghiêm Đống Lương nhỏ giọng hỏi. Nghiêm Đông cũng không dám giấu giếm.

Sau khi nghe xong, Nghiêm Đống Lương vỗ vào gáy hắn một phát.

"Đồ khốn, lão tử tạo điều kiện cho ngươi học đại học, là để cho ngươi đi tán gái, đánh lộn?" Nghiêm Đống Lương tức giận không chịu được.

Vẻ mặt Nghiêm Đông đau khổ nói: "Ba, ta thật lòng thích Tiểu Vũ."

"Câm miệng cho ta, lời này ngươi trở về nói với mẹ ngươi, để xem nàng sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!"

Nghiêm Đống Lương hừ một tiếng, đuổi kịp Trần Dương.

Trong đầu hắn suy nghĩ nên nói như thế nào, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên nói gì. . .

"Chuyện này, đạo trưởng, hồi chiều nếu như con trai của ta có chỗ nào làm sai đắc tội ngài, ta thay hắn xin lỗi ngài. . ."

"Thí chủ không cần như thế, người tuổi trẻ bồng bột mà thôi. Nhưng mà tính tình của Lệnh Lang, còn cần phải mài dũa thêm. Hôm nay nếu không phải có bần đạo ở đó, chỉ sợ hắn sẽ gây ra họa lớn." Trần Dương từ tốn nói.

“Vâng, đạo trưởng dạy phải." Ngoài miệng Nghiêm Đống Lương liên tục vâng ạ nhưng tâm lý lại cảm thấy hơi không thoải mái.

Cho dù Trần Dương có bản lãnh đi nữa, cũng chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng lại dùng giọng điệu của trưởng bối dạy dỗ hắn.

Dù gì Nghiêm Đống Lương hắn cũng là người có thân phận, trong lòng hắn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không thể hiện ra.

" Ba người Chu thí chủ, vẫn chưa đến sao?"

Trần Dương đứng ở cửa công trường, hỏi một câu.

Nghiêm Đống Lương đáp: "Chu Đổng bọn họ đi bệnh viện trông người nhà, bởi vì việc xảy ra ở nơi này, người nhà của bọn họ, cũng bị một chút ảnh hưởng."

"Ra là vậy, thế thì chờ thêm một lúc đi."

"Đạo trưởng, hay là ngài lên xe ngồi chờ?"

"Không cần, bần đạo đi dạo xung quanh một chút, ngươi không cần đi theo."

". . . Vậy được, ta sẽ chờ ngươi ở đây."

Chỗ công trường này rất không bình thường, nếu có thể không đi vào thì hắn cũng không muốn đi vào.

"Ba, hắn là đạo sĩ của đạo quan nào vậy? Hắn rất trẻ tuổi nha, có khi nào mấy vị lão đổng trong công ty của ngươi bị hắn lừa rồi?" Nghiêm Đông nhỏ giọng nói.

"Im miệng." Nghiêm Đống Lương nhíu mày một cái nói: "Ta nói cho ngươi biết, lên đại học có thể yêu đương, nhưng nếu còn xảy ra loại chuyện như chiều nay, ta sẽ đánh gãy chân ngươi. Còn nữa từ giờ về sau, tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi giảm một nửa."

"Đừng, cha, ngài đừng làm như vậy. . ."

"Cầu xin ta cũng không có tác dụng, đợi khi trở về nói với mẹ ngươi đi."

Nghiêm Đống Lương hừ một tiếng, nhìn Trần Dương đang đi vòng quanh công trường, trong lòng hắn cũng thầm nghĩ.

Người tiểu đạo sĩ này quá trẻ tuổi, trẻ đến mức khiến cho người khác rất khó tin tưởng rằng hắn thật sự có bản lĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK