“Đạo trưởng, đạo trưởng.” Nhan Thanh chạy đến, nói: “Chuyện là…đạo trưởng, ngài có thể ngồi lại lên lưng hổ một lần nữa không ? Tôi muốn chụp cho ngài mấy tấm hình.” “Được.” Đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng gì. Hơn nữa, coi như mấy tấm hình này được truyền ra ngoài, cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì lớn cho lắm. Trần Dương ngồi lên trên lưng hổ, sờ lấy đầu nó, nói: “Hổ Tử, nhìn ống kính, cười lên” Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Loại dã thú hung mãnh như hổ này, ở trước mặt tiểu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.