• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thì ra là đi nhầm."

Trần Dương nhìn lưỡi của đại hắc xà đang không ngừng phun ra nuốt vào, khẽ gật đầu.

Rơi vào trong mắt ba người, Trần Dương nhìn giống như đang cùng đại hắc xà trao đổi.

"Nếu đã là đi nhầm, bần đạo cũng không trách ngươi, ngươi đi đi."

Trần Dương phất tay một cái, chỉ hướng ngoài cửa.

Đại hắc xà tựa như nghe hiểu lời nói của hắn, đầu rắn lắc một cái, trườn ra ngoài.

"Trời ạ. . . Gặp quỷ?"

Trương Quân hung hăng tát thật mạnh vào mặt mình.

Trần Dương đi tới, kỳ quái nói: "Thí chủ tại sao lại tự tát vào mặt mình?"

Trương Quân nuốt nước miếng một cái, nói: "Tiểu đạo sĩ, đại xà kia nghe hiểu được ngươi nói chuyện?"

"Vạn vật đều có linh."

Trần Dương cười một tiếng, cũng không có giải thích gì thêm nữa.

Con rắn kia dĩ nhiên nghe hiểu được hắn, mà hắn cũng nghe hiểu được ngôn ngữ của con rắn kia.

Trần Dương vừa mới phát hiện ra.

Thể Hồ Quán Đỉnh, tăng lên cũng không chỉ thực lực.

Trong tiểu thuyết tiên hiệp có nói về linh căn, Trần Dương cảm thấy tình huống của mình, đại khái tương tự như linh căn bị kích hoạt. Cho nên có thể cùng động vật trao đổi.

Trải qua chuyện này, thái độ của ba người đối với Trần Dương có một ít biến hóa vi diệu.

Cơm nước xong xuôi, Trần Dương liền dọn dẹp một chút phòng chứa củi, đem rơm rạ phủ kín mặt đất, lại đem chăn nệm đầy mảnh vá trải ở phía trên.

Một chỗ tá túc đơn giản hoàn thành xong.

"Ban đêm nếu các ngươi muốn đi vệ sinh, ra ngoài rẽ trái chính là nhà vệ sinh." Trần Dương nói xong liền đi mất.

Ba người ngồi ở trên đệm, nhìn mưa rơi ngoài cửa không ngớt, trong lòng có chút khó chịu.

"Ba người chúng ta, tài sản góp vào một chỗ cũng có vài tỷ, phấn đấu nhiều năm như vậy, lại luân lạc tới mức phải ở trong phòng chứa củi này. Thật là......"

Dương Đông Phú vừa nói xong chính mình cũng bật cười.

Trương Quân hướng phía sau nằm xuống nói: "Quản nó phòng chứa củi, ổ chó hay là gì, những thứ không sạch sẽ đó đừng đến quấy rầy ta là được, để cho ta ngủ ở chuồng heo ta cũng nguyện ý."

Dương Đông Phú nói: "Các ngươi cảm thấy hay không, tiểu đạo sĩ này, thật sự không tầm thường."

"Có gì không tầm thường? Ngươi thật sự cho là đạo quan rách nát này có Chân Thần à?"

Trương Quân thực ra không tin quỷ thần, nếu không phải chuyện lần này quả thực quá cổ quái, hắn ngay cả đạo quan lẫn chùa miếu cũng sẽ không đi vào.

Dương Đông Phú lại không giống vậy, hắn năm nào cũng phải đi chùa miếu thắp hương thỉnh nguyện, năm sau lại đi thực hiện lời hứa.

Mỗi khi năm mới đến, sẽ bỏ tiền mua hương nến để làm công đức.

Làm như vậy, ngược lại không phải là thật sự tin vào quỷ thần, chỉ là đạt đến địa vị như hiện nay, hắn cảm giác mình dù sao cũng nên có một chút tín ngưỡng, nếu không trong nội tâm kiểu gì cũng sẽ cảm thấy trống rỗng.

Hắn nói: "Có thần tiên hay không ta không biết, bất quá con hắc xà kia thực sự cổ quái. Các ngươi suy nghĩ đi, làm gì có người nào có thể cùng súc sinh trao đổi?"

Trương Quân nói: "Ta từ Congo mua anh vũ cũng biết nói tiếng người."

"Đi đi đi, đang cùng ngươi nói chuyện đứng đắn đây." Dương Đông Phú cắt ngang lời hắn.

Lúc này, lão Chu đột nhiên nói: "Các ngươi có biết, tại sao ta lại mang các ngươi tới nơi này không?"

Hai người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Lão Chu nói: "Trước khi ta xuống biển làm kinh doanh, con gái của lãnh đạo ta mắc phải quái bệnh, đến toàn bộ quốc y viện đều không thể tìm ra vấn đề. Sau đó cũng là may mắn, vừa lúc bị một vị đạo trưởng bắt gặp, vị đạo trưởng kia cũng không làm gì, ngồi ở ngay mép giường nữ hài một đêm. Các ngươi đoán thế nào?"

"Thế nào?" Hai người nghe có chút mê mẩn.

"Sáng ngày hôm sau, nữ hài kia tỉnh dậy, đạo trưởng nói đã không có chuyện gì, sau đó rời đi. Sau đó đi bệnh viện kiểm tra, cũng xác thực là không có vấn đề gì, thầy thuốc đều nói là kỳ tích của y học. Lãnh đạo muốn cho hắn mấy trăm ngàn, hắn đều không nhận, chỉ thu mấy trăm tệ."

Dương Đông Phú chép miệng nói: "Vị đạo trưởng này thật sự là có bản lĩnh."

"Xì, cái này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi." Trương Quân vẫn còn mạnh miệng.

Lão Chu cười cười, nói: "Nếu như chỉ một sự kiện này, ta cũng cảm thấy đó là vận khí. Dù sao chuyện này là lãnh đạo kể lại với ta, chính ta cũng không tận mắt nhìn thấy."

"Sau đó lãnh đạo tìm được vị đạo trưởng kia, thường xuyên để cho ta đi đạo quan dâng hương, thuận tiện quyên một ít tiền công đức."

"Sau khi ta đến nơi, thuận tiện xin xăm, đạo trưởng nói với ta một vài câu. Cũng bởi vì những lời nói của vị đạo trưởng kia, ta mới quyết định xuống biển kinh doanh."

Hai người hỏi: "Hắn nói gì?"

"Đạo trưởng nói, quan lộ có hạn, đừng câu nệ được mất trước mắt."

"Chỉ như vậy?" Hai người cho rằng vị đạo trưởng kia sẽ đưa ra ý kiến gì đó có tính kiến thiết.

Đây không phải một câu "huề cả làng" sao?

Lão Chu lắc đầu một cái: "Hắn không nói trước đó, ta đã có dự định xuống biển kinh doanh, nhưng một mực do dự, nhưng sau khi đạo trưởng nói xong ta đã liền cảm thấy con đường trước mắt đột nhiên rõ ràng, trong lòng không còn xoắn xuýt nữa. Các ngươi không lĩnh hội được cảm giác đó, ta cũng không nói rõ ràng được, ngược lại vị đạo trưởng kia thật sự là có bản lĩnh."

"Sau đó ta xuống biển kinh doanh, mỗi lần công ty gặp chuyện phiền lòng, ta sẽ đi dâng hương, cùng đạo trưởng trò chuyện một chút. Mỗi lần trở về sau cuộc trò chuyện, những chuyện phiền não kia, đột nhiên lại đều được giải quyết."

Dương Đông Phú hỏi: "Ngươi nói vị đạo trưởng này, không phải là sư phụ của tên tiểu đạo sĩ kia chứ ?"

"Chính là hắn." Lão Chu gật đầu, nhìn phòng chứa củi đổ nát, thở dài nói: "Nếu không tại sao lại nói Đại Ẩn tại thành thị đây? Lão đạo trưởng là người có bản lĩnh như vậy, nhưng lại đi trông coi một đạo quan rách nát."

"Mau ngủ đi, sáng sớm mai liền xuống núi." Trương Quân nghiêng người, lẩm bẩm một câu.

Nửa đêm canh ba, bên ngoài gió thổi cực lớn, cửa phòng chứa củi bị thổi vang lên tiếng cót két.

Ba người Lão Chu lại ngủ rất an ổn, tiếng ngáy vang trời.

Đột nhiên, ba người giống như là nằm mộng thấy đồ vật nào đó không tốt, hai chân mày nhíu lại thật chặt, miệng lẩm bẩm.

"Không muốn, không nên tới."

"Không phải là ta giết ngươi a, ngươi quấn lấy ta làm gì ?"

Trong căn phòng.

Trần Dương đang ngủ say , đột nhiên mở trừng mắt.

Bàn tay vỗ một phát, từ trên giường nhảy xuống, nhìn về phía phòng chứa củi cách một vách tường.

"Cái thứ quỷ quái gì đây?" Trần Dương cau mày.

Hắn đang ngủ thiếp đi, hệ thống đột nhiên đánh thức hắn dậy.

Hệ thống nói: "Quỷ chết oan."

Trần Dương: ". . ."

Con mẹ nó, ta có hỏi là quỷ gì sao?

Ta. ....

Suy nghĩ một chút, văn hóa bất đồng, thế hệ bất đồng, khó mà câu thông được.

Hắn vừa mặc quần áo, vừa hỏi: "Là ba tên mập mạp kia mang quỷ đến ?"

Hệ thống đáp: "Quỷ một mực đi theo bọn hắn."

Trần Dương nói: "Đều nói, quỷ không thể chạy khắp nơi sao? Con quỷ này trâu bò như vậy? Hơn nữa nơi này là đạo quan nha, những thứ quỷ quái này lấy đâu ra can đảm ?"

Mặc quần áo tử tế, . . Trần Dương lấy ra một cây phất trần.

Sau khi đạt được tư cách khai đàn làm phép, hệ thống cấp cho hắn đồ vật để tiến hành làm phép.

"Đám tiểu quỷ, dám ở địa bàn của đạo gia giương oai, nhìn đạo gia như thế nào thu thập các ngươi!"

Trần Dương đẩy cửa ra, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, hắn nhanh chóng đi đến bên ngoài phòng chứa củi.

"Két!"

Đẩy ra cánh cửa phòng chứa củi, Trần Dương đã nhìn thấy ba bóng đen đang đè lên ba người Lão Chu.

Trần Dương vui vẻ nói: "Ta có thể nhìn thấy quỷ? Hệ thống ngươi khai Thiên Nhãn cho ta rồi hả?"

Hệ thống nói: "Những thứ này là ác quỷ, cho nên kí chủ có thể nhìn thấy."

"Được rồi, mất cả hứng."

Nhìn bộ dạng ác quỷ có vẻ rất lợi hại.

Trần Dương hất một cái phất trần, chân phải đạp mạnh một cái, quát lên: "Quỷ quái lớn mật, sao dám ở đạo môn giương oai? Còn không mau mau tán đi!"

Ba ác quỷ nghiêng đầu qua, nhất thời lộ ra từng khuôn mặt trắng bệch, cặp mắt thì đen ngòm, trông rất dọa người.

Nếu là người bình thường, sợ là đã sớm bị hù dọa ngất đi rồi.

Coi như là Trần Dương, trong lòng cũng có chút hơi bồn chồn.

Hắn ở đạo quan đã gần 20 năm, vẫn là lần đầu tiên gặp quỷ.

Hơn nữa còn muốn hắn đi đối phó những thứ quỷ quái này, nếu không có hệ thống cấp cho một thân bản lĩnh, hắn đã sớm chạy từ lâu.

"Giết tên tiểu đạo sĩ này!" Một quỷ nam bay lơ lửng trên mặt đất, âm thanh lạnh lẽo nói một câu, hướng Trần Dương nhào tới.

Tốc độ rất nhanh, lúc sắp chạm đến gần Trần Dương, Trần Dương liền cảm giác có một luồng hơi lạnh đập vào mặt.

"Ở địa bàn đạo gia còn dám giương oai? Đáng đánh!"

Trần Dương mắng một câu, chân đạp bộ pháp, phất trần ở trong tay còn chưa có rút ra ngoài, một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí vô hình từ trên người hắn bộc phát, lập tức đem ác quỷ kia trấn trụ bất động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK