• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói cách khác, tuổi thọ của Thư Văn Khê cũng không còn bao nhiêu nữa.

Nếu nói thẳng ra cho nàng biết, thì chỉ có trời mới biết được nàng sẽ chịu đả kích ra sao.

Thư Nhã cũng là một nữ tử thông minh, thấy Trần Dương không hề nói đến chuyện quẻ xăm, nàng cũng hiểu được, đây không phải là quẻ xăm tốt lành gì.

Hơn nữa, nội dung ở trên quẻ xăm nàng cũng đã nhìn thấy, mặc dù không thể nói là hiểu hết toàn bộ, nhưng ý nghĩa ở trên mặt chữ thì nàng vẫn có thể hiểu rõ một hai.

Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng nhất thời có điểm sa sút.

Trần Dương nhìn cây ngân hạnh ở bên ngoài đạo quan, nói: "Chuyện sinh lão bệnh tử, là do ý trời, thí chủ đừng quá cưỡng cầu."

"Cảm ơn đạo trưởng đã an ủi." Thư Nhã miễn cưỡng nói.

Ở bên ngoài đạo quan.

Quách Húc đi đến dưới cây ngân hạnh, dùng sức đá mạnh vào thân cây, miệng thì mắng: "Tiểu đạo sĩ, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, còn làm cho ta mất mặt, ta mà tha cho ngươi, con mẹ nó . . . thì ta sẽ theo họ của ngươi!".

"Ôi !!! Đau quá !"

Quách Húc kêu thảm một tiếng, ôm chân nhảy tới nhảy lui.

Vừa mới dùng sức đá một cước quá mạnh, đá đến tận mắt cá chân, hắn liền nhe răng trợn mắt ngồi xuống.

Vén ống quần lên nhìn, nhìn thấy một vết thương, lớp da bị trầy xước một mảng to, nhìn như tổn thương đến tận xương.

"Con mẹ nó, hôm nay thật là xui xẻo a!"

Quách Húc mở to miệng thở ra mấy hơi, lấy bật lửa ra lau, kết quả tự nhiên lại sượt tay qua.

Hắn liền sửng sốt, bất kể hắn lau như thế nào, cũng không thể lau được.

Không nghĩ nhiều nữa, Quách Húc hút một hơi dài, tâm lý phiền muộn cũng tan đi mấy phần.

"Cuối cùng cũng leo lên đến nơi rồi."

"Ồ!! Ở đây có một cây ngân hạnh."

Nghe được âm thanh này, Quách Húc quay đầu nhìn xem, thấy đoàn người Thư Tử Ninh, hắn vội vàng đem điếu thuốc đang cầm ở trên tay dập tắt.

Hắn ngồi dậy, đang muốn thả ống quần xuống, suy nghĩ một chút, lại không thả nữa.

Hắn khập khiễng đi đến, lễ phép nói: "A di, các ngươi cũng tới rồi."

Thư Niệm Huân nhìn vết thương ở trên chân của hắn, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"

"Không có việc gì đâu, trên đường lên núi không cẩn thận bị trầy xước thôi mà.".

"Ồ." Thư Niệm Huân nói: "Thư Nhã đâu? Vào đạo quan rồi à? Sao ngươi lại chưa đi vào?"

"Ta cảm thấy trên người có máu me, đi vào đạo quan sợ mạo phạm thần tiên đạo gia, nên không có đi vào." Quách Húc gãi đầu, mặt đầy vẻ thật thà nói.

Thư Niệm Huân cười nói: "Không ai chú ý nhiều như vậy đâu, đi thôi, cùng nhau đi vào."

"A !!" Đáp một tiếng, Quách Húc vội vàng thả ống quần xuống, vừa đi theo phía sau Thư Niệm Huân vừa nói: "A di, lát nữa đừng nói cho A Nhã biết chân của ta bị thương, ta không muốn cho nàng biết, sợ nàng cảm thấy áy náy."

"Ta hiểu." Thư Niệm Huân cười cười, tâm tư tuổi trẻ như thế này, lúc trước nàng cũng đã trải qua rất nhiều.

"Đúng là đã xây xong a." Trương Quân nhìn đạo quan mới tinh ở trước mặt, tâm lý cực kỳ rung động.

Thư Niệm Huân cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi: "Trương đại ca, sao vậy?"

"Không có gì, chúng ta mau đi vào thôi." Trương Quân liên tục lắc đầu, chuyện này đương nhiên hắn sẽ không nói ra.

Mà cho dù hắn có nói ra, thì nhất định cũng chẳng có ai tin lời của hắn.

Hơn nữa nếu như chuyện này mà truyền đi, đối với Trần Dương là chuyện không tốt.

Đi vào đạo quan, đối với những chuyện con gái kể lúc trước, trong lòng Thư Niệm Huân càng tin tưởng thêm vài phần.

Nàng bị ảnh hưởng bởi Thư Văn Khê, nên từ lúc nhỏ đã thường xuyên đi Thanh Phong quan.

Bởi vì chuyện của Nha Nha , hiểu biết của nàng nhiều hơn so với những người thường khác ở thế giới này.

Trụ Trì đời trước của Thanh Phong quan là một vị cao nhân, đã tặng cho gia đình bọn họ mấy cái pháp khí khai quang.

Bố cục trong nhà của bọn họ, cũng là do vị Trụ Trì này bố trí.

Đáng tiếc là vị Trụ Trì kia đã về cõi tiên, mặc dù hắn có mấy người đệ tử cũng có chút bản lĩnh, nhưng so sánh với vị trụ trì kia thì lại kém quá xa.

Hơn nữa, con người bây giờ lại quá xem trọng lợi ích.

Lắc đầu một cái, Thư Niệm Huân không suy nghĩ nữa.

Tự đi vào đạo quan, nàng cảm thấy tâm tình của mình không khỏi trở nên an bình, ngay cả không khí cũng đều thanh đạm tươi mới.

Nhìn đồ án thái cực đồ ở trong đại viện, bỗng nhiên trong tâm thần dâng lên một cỗ kính sợ.

Lại nhìn ba chữ " Tử Tiêu Cung" ở phía trên đại điện, thân thể của Thư Niệm Huân hơi cúi thấp, sắc mặt thể hiện sự kính trọng.

"Mẹ."

Thư Nhã từ trên bậc thang đi xuống, giới thiệu: "Vị này là Huyền Dương đạo trưởng."

"Huyền Dương đạo trưởng, ngươi khỏe a." Thư Niệm Huân cũng không vì đối phương trẻ tuổi, mà ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi.

Trái lại nàng rất cẩn thận, tỉ mỉ quan sát.

Vừa nhìn một lát, Thư Niệm Huân đã cảm thấy ở trên người Trần Dương, có một cỗ khí chất xuất trần.

Cho dù là Trụ Trì hiện đang đảm nhiệm Thanh Phong quan, cùng với mấy vị đạo trưởng khác, khí chất cũng không xuất chúng bằng Trần Dương.

Thật sự giống như một viên minh châu du hành trong thế tục phàm trần, tự nhiên tùy ý, cho dù là bụi đất cũng không thể nào che lấp được ánh sáng lấp lánh này.

"Thí chủ hữu lễ." Trần Dương chắp tay.

"Đạo trưởng, ta đi dâng hương trước, sau đó có một ít chuyện muốn thỉnh giáo đạo trưởng."

Trần Dương mỉm cười, người tránh ra.

Thư Niệm Huân lấy ra một xấp phong bì, bỏ vào trong thùng công đức.

Rồi sau đó thắp hương cúng bái thần linh, nhưng lại không có xin xăm.

Đến tuổi như nàng, ngược lại cũng không có gì muốn cầu.

Cuộc sống ở nhà của nàng, cùng với chồng rất tôn trọng lẫn nhau , hai vợ chồng có với nhau một trai một gái.

Về phần bình an, nàng cảm thấy tốt nhất là có thể thuận theo tự nhiên.

Nếu như thật sự bị trọng bệnh hay gặp tai họa lớn, âu cũng là số mệnh ở kiếp này của nàng.

Suy nghĩ thông suốt, thì mới có thể sống thoải mái như ý muốn.

Từ nhỏ Thư Văn Khê đã luôn nghiêm khắc chỉ dạy, lâu ngày thành quen, Thư Niệm Huân đối với rất nhiều chuyện cũng xem nhẹ đi rất nhiều, rất ít khi cố gắng hết sức theo đuổi.

"Tiểu Nhụy, nhanh lên nào, chúng ta cũng đi dâng hương."

Trương Quân vẫy tay, ba người một nhà đi tới, Thư Niệm Huân sau khi bái xong liền đứng dậy, Trương Quân lấy ra một xấp tiền nhét vào trong thùng công đức.

Sau đó ba người thắp hương cúng bái thần linh.

Trương Quân cầu xin một quẻ xăm, là xin cho đứa con gái, hy vọng cho đứa con gái có thể bình an.

"Mời đạo trưởng giải quẻ xăm."

Trần Dương nhận lấy quẻ xăm, nội dung là: " Kẻ mạnh thì tiếc nuối kẻ mạnh hơn , người có phúc thì tất nhiên sẽ được hưởng phúc; người nào đến lằng nhằng phá hoại thì sẽ thành tự hại lấy bản thân, không cần phải sợ người khác nói đến ưu khuyết điểm của mình."

Trần Dương nói: " Đây là quẻ xăm tốt nhất, nếu bị bệnh tật thì tốc độ thuyên giảm rất nhanh, phúc mệnh của bản thân tất cả đều có lợi, . . . lúc đi ra ngoài hay trở về nhà cần cẩn thận. Chỉ là cần phải chú ý đến giờ giấc."

Trương Quân vội nói: "Xin mời đạo trưởng nói."

Trần Dương nói: "Tụng chớ hưng thịnh, báng chớ buồn, tai chớ trách, yếu thắng cường."

Trương Quân cái hiểu cái không, gãi gãi đầu, vợ hắn ở bên cạnh khẽ cười, nói: "Ý của đạo trưởng là cứ thuận thế mà làm, nếu như tâm đầu ý hợp, thì cứ thẳng hướng về phía trước mà đi."

Trần Dương cười nói: "Chính xác là như vậy."

"Ta là người thô lỗ, dù sao vẫn là quẻ xăm tốt nhất là được, ha ha ha." Trương Quân ôm bả vai thê tử, nói: "Đạo trưởng, chúng ta có thể tùy ý đi dạo một vòng ở trong đạo quan được không?"

Hắn biết Thư Niệm Huân tìm Trần Dương có chuyện, cũng không làm chậm trễ chuyện của người ta.

"Có thể, tuy nhiên không đi vào hậu viện là được." Trần Dương dặn dò một tiếng.

Hôm qua cũng không biết đại hắc xà đi ra ngoài lúc nào, đoán chừng cũng chưa quay về, bây giờ chắc hẳn đang ở bên ngoài hậu viện, vạn nhất để bọn họ nhìn thấy, sẽ hù dọa đến bọn họ.

"Tiểu đạo sĩ, cho ta một nén nhang, ta cũng muốn thắp hương." Quách Húc bỗng nhiên đi đến nói.

Trần Dương nói: " Nhang thơm, hai trăm đồng một nén."

Quách Húc cau mày nói: "Đến thắp hương lại phải bỏ tiền mua nhang ? Ta thấy bọn họ đều không phải đưa tiền a?"

Thư Nhã mặt lạnh lùng không lên tiếng, Thư Niệm Huân thì khẽ cau mày.

Đứa nhỏ này, bình thường tính khí rất tốt, sao lúc này giọng điệu lại bướng như vậy?

Loại tính tình như Quách Húc, chính là giả vờ làm bộ làm tịch, chỉ là nhất thời thể hiện, chỉ cần không để ý cẩn thận sẽ lộ ra chân tướng.

Trần Dương giải thích: "Mấy vị thí chủ đóng góp tiền nhang đèn, tự nhiên không cần phải đưa tiền mua nhang nữa."

"Nói tới nói lui còn không phải là đòi tiền." Quách Húc hừ nhẹ, vừa chuẩn bị bỏ tiền, lại nghĩ đến lúc trước khi mình nói chuyện, lại đem tay rụt về.

Nhưng hắn không biết, lần thể hiện này của hắn, rơi vào trong mắt của đám người Thư Niệm Huân, lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Thấy Quách Húc xoay người muốn đi ra ngoài, Trần Dương bỗng nhiên nói: "Bần đạo đề nghị, hay là thí chủ đến dâng một nén nhang đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK