" Ca Ca, xe tới rồi, mau lên xe đi ? Ai...ngươi có chuyện gì sao?"
Trần Tiểu Vũ thấy ca ca đứng ở đó không nhúc nhích, chân mày nhíu lại thật chặt.
"Há, tới ngay."
Trần Dương thu hồi tâm sự, lên xe cùng với nàng.
Hắn vốn chỉ muốn nhìn một chút, không nghĩ tới lại thật nhìn ra vấn đề.
Mặc dù hắc khí trên mi tâm của nàng rất nhạt, cho dù xảy ra chuyện, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Nhưng tai kiếp thứ này, là có biến số.
Dù chỉ là tai họ nho nhỏ, cũng có khả năng biến thành đại tai.
"Ktv có thú vị không?" Trần Dương đột nhiên hỏi.
"Hả?" Trần Tiểu Vũ sửng sốt một chút, nói: "Cũng tạm được, chủ yếu là cùng chơi đùa với bạn học, hơn nữa ta thích ca hát a, thật lâu rồi cũng không đi hát."
"Vậy sao? Ta cũng chưa đi ktv bao giờ, cũng không biết ở bên trong sẽ như thế nào." Trần Dương tùy tiện nói một câu.
Trần Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Bằng không. . . Ngươi đi cùng với ta ?"
" Được."
"Để ta thông báo cho Mai Tử cùng những người khác."
Mang theo ca ca cùng đi Karaoke với bạn học, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng là ca ca thật giống như rất có hứng thú đi hát.
Sinh hoạt trên núi khô khan buồn chán như vậy, ca ca ngay cả ktv cũng chưa đi bao giờ.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Vũ liền có chút thương tiếc nhìn Trần Dương.
Nàng gửi tin nhắn cho Dương Mai.
"À? Ca của ngươi cũng tới à? Hắn không phải là đạo sĩ sao? Đạo sĩ cũng có thể đến những nơi như vậy sao?"
"Đạo sĩ cũng không phải là thần tiên, ca hát cũng không phải là chuyện to tát gì, dĩ nhiên cũng có thể chơi đùa a."
"Được rồi, ta thì không có vấn đề gì, dáng dấp của ca ca ngươi cũng rất đẹp trai, phỏng chừng mấy cái đồ mê trai kia khẳng định rất thích."
"Cảnh cáo các nàng, không cho các nàng làm hư ca ca của ta!"
Cất điện thoại di động, Trần Tiểu Vũ cười nói: "Đã giải quyết."
Trần Dương cũng cười, tâm lý bình tĩnh lại.
Có chính mình đi theo, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần phải lo lắng.
Xe taxi ngừng ở trước cổng một quán hát karaoke trong nội thành, hai người đi vào bên trong.
Lên lầu, dưới sự dẫn đường của phục vụ viên, bọn họ đi đến bên ngoài một phòng riêng.
Một cô gái đang mải mê ca hát, cửa vừa mở ra, thanh âm to lớn từ trong phòng xông tới, khiến cho lỗ tai của Trần Dương cũng run rẩy.
"Tiểu Vũ tới rồi."
"Ồ, người này là ai? Bạn trai của ngươi sao?"
Mấy cô gái hiếu kỳ hỏi.
Trên ghế sa lon có mấy tên nam sinh đang ngồi, miệng ngậm thuốc lá nhìn về phía bên này, ở trong muôn hoa lộ ra đặc biệt nổi bật.
Nhìn thấy Trần Dương và Trần Tiểu Vũ đứng cạnh nhau, lông mày của bọn hắn nhíu lại.
Dương Mai nói: "Đây không phải bạn trai, mà là ca ca của nàng."
"Ca ca? Hì hì, huynh muội thanh mai trúc mã sao."
"Tiểu Vũ, nhanh lên một chút khai thật ra, cua được từ lúc nào?"
Mấy cô gái truy hỏi tới cùng.
Trần Tiểu Vũ cũng thật sự cạn lời: "Đừng nói nhảm, đây là ca của ta, là ca ca ruột thịt."
"Thật?"
"Thật."
Trần Tiểu Vũ bất đắc dĩ, mấy người bạn học này, lúc bình thường cũng vô cùng nhiều chuyện.
"Trang phục của ca ca ngươi thật kỳ quái a."
"Đây là. . . trang phục của đạp sĩ sao?"
"Wow, bộ tóc này là thật sao? Xõa ra nhìn còn dài hơn cả tóc ta nữa."
Mấy cô gái cứ như là phát hiện đại lục mới, vây quanh Trần Dương nhìn bên này sờ bên kia, làm cho Trần Dương có chút lúng túng.
Các cô gái ở thành phố đều cởi mở như vậy sao?
"Xin chào, ta tên là Giang Hạo Nhiên." Tên nam sinh hút thuốc lại gần chào hỏi.
Thì ra là anh trai của Tiểu Vũ, vậy thì không có chuyện gì.
"Thí chủ ngươi tốt, bần đạo là Trần Dương." Trần Dương cũng chào hỏi với hắn.
"Phốc ~ "
"Tiểu Vũ, ca ca ngươi thật thú vị, hắn quá nhập tâm vào vai diễn a."
Trần Tiểu Vũ nói: "Ca ca của ta vốn chính là đạo sĩ, anh, chúng ta qua bên kia ngồi đi."
Trần Dương cảm thấy gương mặt mấy người bạn học của muội muội nhìn qua cũng không tệ.
Nhưng có một người không được tốt lắm.
Chính là cô gái tóc ngắn đang hát phía trên.
Nàng thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Tiểu Vũ và Giang Hạo Nhiên, trong đôi mắt toát ra vẻ tức giận.
Cho dù là cái người ngoài cũng có thể nhìn ra, nàng thích Giang Hạo Nhiên.
Mà Giang Hạo Nhiên lại thích muội muội của mình.
"Vô Lượng Thiên Tôn, quan hệ thật là phức tạp."
Trần Dương ngồi xuống, để ô trúc sang một bên.
Trần Tiểu Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, nàng lo lắng ca ca của mình sẽ không quen với không khí nơi đây.
"Không cần ở bên cạnh ta, ngươi cứ đi chơi đùa cùng với bạn học đi." Trần Dương nói.
Trần Tiểu Vũ lắc đầu: "Ngược lại ta cũng không quá muốn hát."
"Tiểu Vũ, ngươi đi hát đi, ta và ca ca của ngươi trò chuyện một chút." Giang Hạo Nhiên đi tới, cười nói.
"Vậy. . . Được rồi." Nàng và Giang Hạo Nhiên quan hệ rất tốt, nàng cảm thấy tính cách của hắn, cùng ca ca của mình có thể trò chuyện được với nhau.
Giang Hạo Nhiên ngồi xuống, đưa cho Trần Dương đưa một điếu thuốc, Trần Dương lắc đầu một cái: "Bần đạo không hút thuốc lá."
"Ta bình thường cũng không hút thuốc, chỉ khi đi chơi mới hút một chút." Giang Hạo Nhiên trực tiếp đem thuốc lá ném vào thùng rác.
Hắn muốn đi lấy mấy chai bia, nhưng suy nghĩ một chút, đạo sĩ hẳn không uống bia, vì vậy lấy một chai nước suối từ chỗ một nữ đồng học bên cạnh mang tới.
"Trước giờ ta đều chưa nghe Tiểu Vũ nhắc đến nàng còn có một người ca ca." Giang Hạo Nhiên thuận miệng nói.
Trần Dương nói: "Bần đạo từ nhỏ đã làm đạo sĩ, rất ít xuống núi."
Giang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi vẫn luôn làm đạo sĩ sao?"
"Ừm."
"Cái này. . ." bỗng nhiên Giang Hạo Nhiên không biết nên thế nào tiếp tục câu chuyện nữa.
Hắn phát hiện Trần Dương thật giống như không phải là rất thích nói chuyện phiếm, hơn nữa hắn đối với đạo sĩ cũng không hiểu nhiều.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.
Mà cô gái tóc ngắn kia vừa mới hát xong, nhìn thấy Giang Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh Trần Dương, vẻ tức giận trong mắt càng đậm.
Nàng ngồi ở một góc khác, lấy ra điện thoại di động bấm liên hồi.
Trần Dương nhìn Giang Hạo Nhiên có vẻ hơi lúng túng, trong lòng tự nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hắn muốn thân cận hơn với hính mình, muốn lấy được một ít hảo cảm từ nơi mình.
Cậu nam sinh này, gương mặt là không tệ, không phải là hạng người đại gian đại ác, là một người đàng hoàng.
Nhưng mà trọng yếu nhất, vẫn phải là nhìn xem Tiểu Vũ có thích hay không.
" Ca, ngươi có muốn lên hát một bài hay không? Ngươi muốn hát bài gì? Để ta chọn cho ngươi."
Trần Tiểu Vũ hát xong một bài, chạy tới nói.
"Ta không biết hát." Không có cách nào, Trần Dương trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, chỉ cần ở trong đạo quan gào một tiếng cũng có thể đẩy lui được dã thú.
"Hệ thống, có Ca thần kỹ năng không?"
". . ." Hệ thống: "Kí chủ, ta là hệ thống bồi dưỡng đạo quan, không phải là hệ thống dành cho minh tinh giải trí."
"Vậy là không có biện pháp trang bức rồi.”
Trần Dương cảm thấy rất tiếc nuối.
Bỗng nhiên, đang lúc này.
"Oành!"
Cửa phòng riêng bị đạp ra.
Bốn tên nam sinh, tuổi tầm 18 19, mặc trang phục rất thời thượng đột nhiên xông vào.
"Đến rồi."
Trần Dương sắc mặt rất bình tĩnh.
Hắn biết, đây chính là họa sát thân của tiểu muội.
"Giang Hạo Nhiên, lão tử đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi vẫn bám lấy Tiểu Vũ, lão tử sẽ đánh ngươi!"
" Ngươi con mẹ nó lại xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?"
"Đánh hắn cho ta!"
Thanh niên trước mặt hùng hùng hổ hổ, xông lên muốn đánh Giang Hạo Nhiên.
Các cô gái nhất thời ngơ ngác, mấy tên nam sinh này, đều cùng trường với bọn họ.
Sự tình thật ra rất đơn giản, thanh niên đang nói chuyện hùng hổ kia cũng thích Trần Tiểu Vũ.
Bởi vì chuyện này, hắn và Giang Hạo Nhiên từng xảy ra một ít va chạm.
"Nghiêm Đông, ngươi làm gì?" Trần Tiểu Vũ la lớn, vội vã chạy tới, cản bọn họ lại.
"Tiểu Vũ, ngươi tránh ra, lão tử hôm nay nhất định phải đánh chết tên cẩu vật này!"
Ở trong góc, cô gái tóc ngắn kia thấy một màn này, trong mắt hiện ra khoái ý.
"Tiểu Vũ, chuyện này ngươi chớ xía vào."
Giang Hạo Nhiên kéo Tiểu Vũ về phía sau.
"Cmn. . .ngươi dám sờ tay Tiểu Vũ!" Nghiêm Đông nhấc chân lên đạp tới.
Trong lúc vội vàng Giang Hạo Nhiên không kịp né tránh, bị đạp một cước ngã về phía ghế salon sau lưng.
"Đánh hắn cho ta!"
Nghiêm Đông tiện tay cầm lên một cái chai bia, ba người sau lưng hắn cũng đi theo vây lại.
Trần Tiểu Vũ muốn tiến lên ngăn trở, nhưng lúc này Trần Dương không một tiếng động đứng lên.
"Tiểu Vũ, đừng động." Trần Dương nắm tay tiểu muội, kéo nàng về phía mình.
"Cmn ngươi là ai? Mau thả tay Tiểu Vũ ra!"
Nghiêm Đông thấy vậy quát lớn, thằng này lại là từ đâu nhô ra?
Lại dám sờ tay nữ thần của hắn!
Bàn tay kia ngay cả hắn cũng chưa từng chạm qua, hôm nay chỉ một lúc đã bị hai người sờ soạng, hơn nữa còn đều là nam nhân!
Thật là không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
"Lão tử giết chết ngươi!" Nghiêm Đông giơ cao chai bia, đánh về phía đầu Trần Dương.
"Oành!"
Một tiếng vang thật lớn.
Nghiêm Đông bay ra ngoài, dính ở trên tường.
Trong phòng riêng bỗng nhiên đã trở nên an tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Trần Dương.
Trần Dương phủi ống quần một cái, nhàn nhạt nói: "Thí chủ muốn đánh chết bần đạo? Vậy thì thật xin lỗi, bần đạo trước tiên cần phải đánh chết ngươi."