"Đóng góp tiền công đức?"
Trần Dương ra vẻ như không biết gì cả, nghe Trương Quân nói xong liền tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Quân mặt ửng đỏ lộ vẻ ngại ngùng, hắn cảm giác ấn tượng của mình trong lòng tiểu đạo sĩ cực kỳ kém.
Không được, nhất định phải thay đổi cách nhìn của hắn đối với ta.
"Huyền Dương đạo trưởng, mặc dù ta béo một chút, bề ngoài nhìn có chút hung hăng, nhưng thật ra ta là người tốt a."
"Lúc ta sinh ra thân phận thấp hèn, chịu khổ từ lúc nhỏ, chưa học xong tiểu học ta đã theo cha mẹ đi làm việc đồng áng."
"Bước vào xã hội, tuy có quý nhân trợ giúp, đi đến vị trí được như bây giờ, nhưng chung quy ta vẫn là người, làm người thì không thể quên gốc gác."
"Những người lúc trước giúp đỡ ta đều trả ơn lại rồi, ta còn tài trợ rất nhiều học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, ngươi không tin ta có thể cho ngươi nhìn sổ ghi chép các khoản đóng góp từ thiện."
Trương Quân có chút vội vàng nói.
Trần Dương mỉm cười, nói: "Chẳng ai là hoàn mỹ, thí chủ không cần phải tự trách chính mình."
Trương Quân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy. . . khoản tiền công đức thì sao?"
Trần Dương nói: "Tùy tâm là được."
Trương Quân tâm lý lâm vào thế khó, cái tùy tâm này rốt cục là phải bao nhiêu mới là thích hợp đây?
Trần Dương nhìn ra tâm lý cuống quýt của hắn, nói: "Thí chủ là phát từ tâm mà ra, một đồng tiền cũng không ít, ngàn vàng vạn bạc cũng không nhiều. Đừng vì vậy mà phiền não, không đáng giá."
"Đạo trưởng nói đúng." Trương Quân gật đầu, nói: "Đạo trưởng có thẻ ngân hàng không? Đưa số tài khoản cho ta, khi về ta sẽ chuyển khoản cho ngài."
Hắn đã suy nghĩ thông suốt, ở ngay trước mặt người ta bàn bạc nên đưa bao nhiêu, quả thật không thích hợp.
Chuyện như vậy Trần Dương làm sao có thể mở miệng?
Dĩ nhiên hắn cảm thấy càng nhiều càng tốt.
Nhưng với thân phận của hắn dù sao vẫn là đạo sĩ, thời điểm nên rụt rè thì vẫn phải rụt rè một chút.
Lấy được số tài khoản, Trương Quân nói: "Chúng ta sẽ không ở lại đây, khi nào đạo quan sửa chữa xong, chúng ta nhất định sẽ tới dâng hương."
"Đường núi khó đi, các vị thí chủ đi thong thả."
Trần Dương đưa tiễn bọn họ đến dưới cây ngân hạnh, nhìn bóng người từ từ biến mất, mới xoay người trở lại đạo quan.
"Rốt cục là góp bao nhiêu đây?"
"1 vạn đồng?"
"Tên béo kia nhìn giống như người hẹp hòi."
"10 vạn đồng? Đoán chừng là không có khả năng."
Trần Dương lẩm bẩm, trong lòng giống như mèo đang cào.
Không có cách nào, bây giờ hắn rất cần tiền a.
Đạo quan mà không sửa chữa, thì một nén nhanh người ta cũng không thể thắp.
Phải biết, thu nhập duy nhất của đạo quan chính là bán nhang đèn.
Về phần thùng công đức, chỉ có thể tùy duyên thôi.
Ai bảo hệ thống không cho hắn thùng công đức "Nhìn thấy lập tức muốn bỏ tiền" đây.
"Tâm tính kí chủ không đàng hoàng, thân là người ở trong đạo môn, làm sao có thể tham luyến tài vật?" Hệ thống nhịn không được, nhắc nhở một câu.
Trần Dương trừng mắt nói: "Ngươi nói thì nhẹ nhàng, sau lưng ngươi là đại lão không dính khói bụi trần gian, nhưng ta là một phàm nhân. Không có tiền thì ta ăn gì? Mặc gì?"
"Đi ra ngoài du lịch có phải tiêu tiền không ? Nói chuyện với bạn gái có phải tiêu tiền không?"
"Ta nói với ngươi hay, bây giờ mà nói chuyện yêu đương cưới hỏi, nếu như ngươi không có nhà cửa, các em gái cũng không thèm để ý đến ngươi."
"Cha mẹ ta tháng nào cũng đưa tiền đến, sau này cũng không thể để cho bọn họ còn phải nuôi ta à ?"
"Hơn nữa ta còn một cô em gái, sau này nàng kết hôn gặp một tên cặn bã thì làm sao bây giờ? Ta khẳng định phải có tiền, tên cặn bã mà dám đánh em gái ta, ta tìm người xử hắn."
Hệ thống: ". . ."
Qua một lúc, hệ thống mới nói: "Kí chủ, ngươi là người được tiên thần chọn trúng, ngươi là đạo sĩ."
"Đạo sĩ cũng là người."
Hệ thống nói: "Hay là kí chủ chuyên tâm tu hành đi, đến lúc kí chủ mang đạo pháp phát dương quang đại, địa vị tự nhiên nước lên thì thuyền lên. Dưới một người, trên vạn người, lúc đó mọi thứ đều sẽ là vật trong túi của kí chủ."
"Đừng vẽ mồi thơm cho ta, đến một thần thông cũng khó có như vậy, có quỷ mới tin ngươi."
Trần Dương nhổ một bãi nước bọt, bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Thiếu chút nữa quên mất, đồng ý xuống núi làm pháp sự cho bọn họ".
Lấy điện thoại di động ra, Trần Dương lập tức gọi điện thoại cho Trương Quân.
Lúc này, một tin nhắn từ ngân hàng truyền tới.
"Tiền công đức? Hiệu suất cao như vậy."
Trần Dương ôm tâm tình thấp thỏm mở ra tin nhắn.
Ánh mắt liếc qua, trực tiếp rơi vào bên trên các con số.
Một chuỗi số 0.
"Cmn. . . Nhiều số 0 như vậy!"
"Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, một trăm nghìn. . . một triệu!"
"Lạch cạch!"
Điện thoại di động rơi khỏi tay đập xuống đất, Trần Dương trực tiếp ngây dại.
"Ha ha ha ha, ta có tiền, một triệu a!"
"Hệ thống, nhanh lên một chút, ta có tiền!"
Hắn đem điện thoại di động nhặt lên, cũng may là trời mới mưa xong, bùn đất còn chưa kịp khô lại, điện thoại di động cũng đủ bền.
"Nhiệm vụ: Thành lập một toà đạo quan thuộc về mình."
"Hệ thống kiểm tra, kí chủ đã gom góp đủ 1 triệu tiền công đức, hoàn thành nhiệm vụ."
"Mời kí chủ mang bản vẽ kiến trúc đạo quan mở ra."
Trần Dương nhanh chóng ấn vào, hiện ra trước mặt một thứ giống như bộ bài tây.
"Bây giờ phải làm thế nào?"
Hệ thống nói: "Kí chủ ấn vào là được."
Trần Dương đưa tay lên, ấn một cái.
Nhất thời, bộ bài tây bắt đầu xoay tròn.
Mấy giây sau, dừng lại.
Một tia sáng chói mắt bỗng nhiên nở rộ, khi ánh sáng dần dần biến mất, xuất hiện trước mặt Trần Dương là một đạo quan có kiến trúc tinh xảo.
Một hàng chữ, lơ lửng trên bản vẽ từ từ xuất hiện.
"Bản vẽ kiến trúc Ngũ Trang Quan: Tổ Thần Địa Tiên - đạo trường tu hành của Trấn Nguyên Đại Tiên, nằm ở Vạn Thọ Sơn - thuộc Tây Ngưu Hạ Châu, kiến trúc của đạo quan này cần thỏa mãn một số yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Trong núi cần có Long Mạch."
Khoé miệng của Trần Dương co giật một cái, thiếu chút nữa chửi bậy.
Lúc quay ra được Ngũ Trang Quan, hắn kích động cơ hồ muốn nhảy cẫng lên.
Ngũ Trang Quan là cái gì?
Đó là đạo trường của Tổ Thần Địa Tiên a!
Tề Thiên Đại Thánh cũng không phải là đối thủ của Trấn Nguyên Đại Tiên. . . Đạo quan trâu bò như vậy, nơi nào có thể sánh được?
Trần Dương cảm giác mình không biết có phải là mình đang nằm mơ hay không.
Tùy tiện rút thưởng, không ngờ đã max cấp rồi.
Nhất định phải đem Long Ỷ (ghế rồng của vua) đặt dưới mông của hắn, không muốn ngồi cũng phải ngồi.
Nhưng cái yêu cầu này . . . .
Núi phải có long mạch?
Theo Trần Dương, ít nhất cũng phải như dãy núi Côn Lôn, mới có thể được xưng là núi long mạch chứ ?
Chẳng lẽ, vì xây đạo quan, mình phải chạy đến Côn Lôn?
Đúng là điên rồi.
"Hệ thống, ngươi trêu đùa ta ư ? Lăng Sơn này chỉ cao có 800m, sao có thể có long mạch được? Trùng mạch còn tạm được. Ngươi cho ta rút lại lần nữa, ta không cần Ngũ Trang Quan."
"Ầm. . . ầm!"
Vừa dứt lời, phía chân trời đột nhiên nổi lên tiếng sấm rền, một đạo lôi đình đánh thẳng dưới chân hắn.
Trần Dương bị dọa sợ không dám nhúc nhích.
"Ta, con mẹ nó. . ."
Hệ thống nói: "Kí chủ chớ hồ ngôn loạn ngữ."
Trần Dương lau mồ hôi, cẩn thận hỏi "Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại đánh ta?"
Hệ thống nói: "Trấn Nguyên Đại Tiên."
"Hắn đánh ta làm gì?" Trần Dương cũng bối rối.
Hệ thống: "Bởi vì kí chủ muốn trả lại hàng."
Trần Dương khóc: "Xây đạo quan còn yêu cầu phải có long mạch, ta trả hàng không được sao?"
Hệ thống nói: "Chuyện long mạch có thể bỏ qua một bên, nhưng không có long mạch thì chỉ có thể xây dựng kiến trúc Ngũ Trang Quan phiên bản thấp hơn thôi ."
"Phiên bản thấp thì phiên bản thấp, bắt đầu xây dựng đi."
"Kí chủ chờ một chút."
Vừa nói xong, Trần Dương đã nhìn thấy bên ngoài đạo quan bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều gạch ngói màu xanh xám.
Tiếp đó lại không biết từ nơi nào, xuất hiện một đám người mặc trang phục, đội mũ công nhân.