Thế nhưng mà, nếu thật sự mặc kệ bọn chúng như vậy thì cũng không được.
Đạo quan ở chỗ này, hắn còn trông cậy vào người ta lên núi thắp hương.
Trên núi có sói đã rất đáng sợ, bây giờ lại còn thêm cả đám hổ với sư tử này, chẳng phải là đem khách hành hương ngăn cản ở chân núi sao ?
“Hệ thống, có bán thức ăn cho hổ không?”
“Có.”
Hệ thống kéo giao diện ra cho hắn xem. Trần Dương xem xét, miệng mắng to "chết tiệt."
Linh Lương: Một nghìn.
“Đắt như vậy ư ? Có loại nào rẻ hơn một chút không?”
“Đây chính là loại rẻ nhất, ăn một miếng no một ngày.”
“Có thể giảm giá không?”
Hệ thống trực tiếp không để ý đến hắn.
Trần Dương thở dài, hắn nhanh chóng tính toán một chút.
Hai con sư tử một con hổ, cũng chỉ có thể ăn cái này, con khỉ kia thì có thể ăn cái khác. Mỗi ngày phải tiêu hết ba nghìn.
“Hệ thống, ta mua cho chúng nó ăn, có được tính là ta tu hành không?”
“Tính.”
“Được rồi, ngươi thanh toán đi.”
“Ong ong”
Điện thoại nhận được tin nhắn thanh toán. Lúc lấy tiền con mẹ nó thật là nhanh, Trần Dương cũng không muốn chửi bậy a.
Hắn lấy ra ba phần linh lương, nói: “Mấy ngày nay các ngươi ở lại bên ngoài đạo quan, bần đạo sẽ cung cấp thức ăn cho các ngươi, nhớ kỹ, không được phép tự ý rời đi. Nếu con nào dám chạy loạn, dám làm tổn thương động vật trong núi, đừng trách phất trần trong tay bần đạo vô tình!”
Nếu là bỏ mặc những súc sinh này, sinh thái trong núi chắc chắn sẽ bị đảo lộn.
Lão hổ cùng sư tử liên tục gật đầu, bọn chúng nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay Trần Dương, trợn cả mắt lên .
Thứ này, nhìn có vẻ ăn rất ngon, nước bọt đều sắp chảy ra ngoài.
Đừng nói bọn chúng, lão Hắc cùng với sói xám, trong mắt cũng phóng ra lục quang.
Trần Dương đem linh lương ném qua, nói: “Ăn đi, ăn xong đi ra ngoài hậu viện nằm, đừng chạy lung tung.”
“Khẹc…khẹc…khẹc” Con khỉ trên nhảy dưới tránh, muốn đi lên đoạt đồ ăn, lại bị con hổ vung một tát đánh bay, khẩn trương đến mức vò đầu bứt tai.
Trần Dương thấy vậy nói: “Trên núi có quả dại, tự mình đi tìm đi.”
Có tay có chân, lượng cơm ăn cũng không lớn, cũng đừng trông cậy vào ta .
Lão hổ và sư tử đã ăn xong, liền nằm dài ngoài cửa đạo quan, xung làm môn thần.
Trần Dương ôm lấy Nhan Thanh, mang theo sói xám trở về đạo quan.
Hắn lại mua một phần linh lương, cho sói xám ăn, lão Hắc ở một bên đỏ ngầu cả mắt.
“Người ta cứu được người, ta cho nó chút đồ ăn thì làm sao ? Ngươi không phục ? Sao ngươi không đi cứu người ?”
“Phì…phì…phì”
“Nha, bây giờ biết sợ rồi ? Vừa rồi ai nói một ngụm có thể nuốt lão hổ ? Đi, lão hổ ở ngay bên ngoài, ngươi đi so tay cùng người ta một chút đi.”
Lão Hắc sợ, ỉu xìu rũ đầu xuống không nói lời nào.
Trần Dương lại từ trong phòng lấy ra thuốc chữa thương, sau đó bôi lên vết thương trên người Nhan Thanh cùng với sói xám..
“Ư…ư…ư” Sói xám hướng Trần Dương biểu thị cảm ơn.
Trần Dương cười cười, nói: “Khách khí, về sau không có việc gì thì thường xuyên đến chơi.”
Sói xám liếc mắt nhìn về phía đại điện, gật gật đầu, từ hậu viện đi ra.
“Ngao ô” sói xám đứng ở ngoài cửa tru một tiếng thật to, ngay lập tức nghe thấy từ trong rừng truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Tiếp đó chính là có mười mấy con sói chạy tới, sói xám nhấc chân bước từng bước ưu nhã, dưới ánh mắt sùng bái của mười mấy con sói, chậm rãi rời đi.
Ở trong lòng bầy sói, sói xám dám đoạt người từ trong miệng hổ với sư tử, đây quả thật là hành động quá mức trâu bò.
Trần Dương đứng ở cửa, nhìn một màn này, cảm khái nói: “Đây là loại thế đạo gì, người còn không bằng sói!”
Ở cửa ra vào đạo quan, con hổ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, phì mũi phun ra một hơi, hướng sư tử nói: “Vừa rồi ta chưa dùng hết sức, bằng không thì đám sói con kia, ta chỉ cần một tát là đập chết toàn bộ.”
Sư tử giáp nói: “Đại ca trâu bò a.”
Sư tử ất nói: “Đại ca quá nhân từ rồi.”
Trần Dương lo cho Nhan Thanh xong, một tia hoàng hôn cuối cùng ở chân trời, cũng hạ xuống chút ánh sáng cuối cùng.
Đêm tối giao nhau mà đến, Trần Dương nấu một nồi cơm, giữ lại một nửa đồ ăn.
“Phì…phì…phì” Lão Hắc ăn xong trong bát, còn nhìn về trong nồi một cái.
“Đi đi, ta để phần còn lại cho con gái người ta, ngươi đừng đụng vào, bằng không thì về sau đừng có đến chỗ ta đây xin ăn.”
Lão Hắc tiếc nuối rời đi.
Trần Dương nhất định phải dùng chiêu này, nếu không, con hàng này nhất định có thể lợi dụng sơ hở đi vào ăn vụng.
“Biết rõ núi có hổ, vẫn còn hướng trên núi mà đi, đầu óc cô nàng này quả thật khác hẳn với người thường.” Trần Dương vừa phủ thêm chăn đệm trong kho củi vừa nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Đạo trưởng, đạo trưởng!” Nhan Thanh ở bên ngoài gọi to.
“Đã tỉnh"? Trần Dương đi ra kho củi, đã thấy Nhan Thanh ở trước mắt cả người chật vật.
Cô gái vừa trông thấy Trần Dương liền thở ra một hơi thật dài.
Không biết vì sao, nhìn thấy được Trần Dương, cô bỗng nhiên cảm thấy cảm giác rất an toàn.
Hoặc có lẽ, là toà đạo quan này, mang lại cho cô tràn đầy cảm giác an toàn.
“Thí chủ, ăn cơm trước đi, có chuyện gì, thì cơm nước xong xuôi lại nói.”
“Cảm ơn đạo trưởng.” sờ tay lên bụng, quả thật là rất đói.
Sau khi cơm nước xong, Nhan Thanh đang chuẩn bị lấy tiền, mới nhớ ra túi xách đã rơi ở trong xe, có chút lúng túng nói: “Đạo trưởng, tôi không mang tiền, điện thoại cũng rơi mất, tiền cơm... sau này tôi sẽ trả cho ngài, có được không?”
“Không sao, ghi sổ trước cũng được.”
“Cảm ơn đạo trưởng.”
“Thí chủ, sao thí chủ lại ở trên núi?”
“Nha, ta thiếu chút nữa là quên mất.” Nhan Thanh vội vàng sờ túi kiểm tra, thẻ nhớ vẫn còn, cô thở ra một hơi dài.
“Đạo trưởng, không phải lúc chiều tôi có nói với ngài, gánh xiếc thú xảy ra tai nạn sao? Có một ít dã thú chạy lên trên núi, sau đó ta đi chụp lại ảnh hiện trường......” Nhan Thanh sắp xếp từ ngữ kể lại rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe cô kể xong, Trần Dương bỗng nhiên rất bội phục Nhan Thanh.
Mặc dù chỉ lớn hơn mình có hai tuổi, nhưng cỗ dũng khí này, thật khó có thể có được.
Hôm nay nếu như không phải gặp được sói xám, bây giờ nàng đã biến thành vật bài tiết của hổ với sư tử.
“Đạo trưởng, chỗ ngài có máy tính không? Ta muốn gửi ảnh về cho toà soạn.”
“Có, thí chủ đi theo bần đạo.”
Trần Dương có một cái laptop Apple rất mới, cấu hình rất mạnh, là năm ngoái mẹ tặng cho hắn .
Trông thấy laptop Apple, Nhan Thanh có chút kinh ngạc, tiêu chuẩn sinh hoạt của đạo trưởng, vẫn rất cao.
Lắp thẻ nhớ vào đầu đọc thẻ, sau đó cắm vào trong laptop.
Trong thẻ nhớ, có mấy trăm tấm ảnh, nhưng toàn bộ đều là ảnh cô chưa thấy bao giờ.
Tùy ý chọn một tấm, lại là ảnh chụp lén dưới váy một cô gái nào đó.
Nhan Thanh phát mộng, Trần Dương cũng phát mộng theo.
Tiếp đó, Trần Dương hứng thú nhìn chằm chằm vào tấm hình.
Cái góc độ chụp này, thể hiện ra đầy đủ tinh thần khám phá của người chụp ảnh.
Khiến cho người ta nổi tính tò mò, muốn biết được dưới váy ngoài Hello Kitty ra, còn có cái gì khác ?
“Đây không phải thẻ nhớ của ta!” Nhan Thanh ngơ ngác nhìn máy tính, cô không ngừng bấm đổi từng tấm ảnh.
Một tấm, hai tấm, ba tấm......mỗi một tấm, đều là các góc độ chụp lén khác nhau.
Nàng thậm chí còn nhìn thấy mấy cô gái trong toà báo, còn có cả con gái của chủ nhiệm Trâu!
Mắt Trần Dương không nháy một cái, im hơi lặng tiếng xem hết toàn bộ .
Sau khi xem xong thì mặc niệm một tiếng trong lòng: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo không thấy gì cả.”
“Tại sao lại như vậy…?” Nhan Thanh không thể hiểu được.
Trần Dương nhắc nhở: “Có lẽ, là do đồng nghiệp của thí chủ, không cẩn thận cầm nhầm.”
“Đúng, nhất định là như vậy.” Nhan Thanh gật đầu, nói:
“Thẻ nhớ này, nhất định là Vương ca... Vương Lộ, hắn lấy nhầm .”Nàng không ngờ được, Vương Lộ lại là một người biến thái như vậy. Ngay cả con gái của chủ nhiệm Trâu cũng chụp lén, may mà không có ảnh của mình bên trong.
“Đạo trưởng, có thể mượn điện thoại của ngài dùng một chút không?”