• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đạo trưởng."

"Hôm nay ta đến đây là muốn mời đạo trưởng.."

"....Mời đạo trưởng, để cho mẹ của ta có thể gặp Lý thúc thúc một lần nữa."

Thư Niệm Huân dùng ánh mắt mong đợi nhìn Trần Dương, hy vọng hắn có thể đồng ý.

Trần Dương cảm thấy có chút khó khăn.

Nếu Lý Thanh Phong chưa vào luân hồi, dùng đạo pháp hiện tại của hắn, làm phép gọi Lý Thanh Phong đến cũng không phải là việc gì khó khăn.

Nhưng nếu như hắn đã vào luân hồi. . .

"Bần đạo có thể thử một lần, nhưng không thể cam đoan chắc chắn sẽ thành công."

"Đa tạ đạo trưởng." Thư Niệm Huân thở phào nhẹ nhõm, nói: " Mặc dù cho tới bây giờ mẹ ta vẫn chưa từng bày tỏ tâm ý với Lý thúc thúc, nhưng ta biết người mà nàng thích là Lý thúc thúc."

"Mỗi lần khi ta trở về, đều thấy mẹ đang ngẩn người nhìn ảnh của Lý thúc thúc."

Trần Dương im lặng, loại chuyện này hắn cũng không biết nên nói gì.

Ngược lại có thể thử một lần, nếu thành công thì cũng coi như là một chuyện tốt.

Hai người lại trò chuyện một hồi, sau đó Trần Dương đứng dậy tiễn các nàng rời đi.

"Thư A di, A Nhã, các ngươi ra rồi sao." Quách Húc nhìn thấy, vội vàng chạy tới đón.

Thư Tử Ninh cũng vội vàng ném tàn thuốc, lấy ra kẹo cao su.

Thư Nhã cũng không thèm nhìn hắn, nói với Trần Dương: "Đạo trưởng, chúng ta xin phép xuống núi trước."

Trần Dương gật đầu một cái, nhìn Quách Húc vẫn đang ân cần ở một bên, nói: "Đường núi khó đi, các vị cẩn thận."

"Cám ơn đạo trưởng đã nhắc nhở."

Trần Dương nhìn phía trên đỉnh đầu của Quách Húc, sương mù đang càng ngày càng đen, hắn thầm chép miệng, lần này thổ địa thực sự tức giận rồi.

"Đạo trưởng, chuyện bên này của ngài đã xong chưa?" Trương Quân đi đến hỏi.

"Thí chủ có chuyện gì không?"

Trương Quân nói: " Đúng là có chuyện, mấy ngày nữa là đến ngày mười lăm tháng ba. Ta nghĩ nếu đạo trưởng muốn làm pháp sự thì nhất định phải có tiền. Ta chỉ muốn thương lượng với đạo trưởng một chút, có thể để một mình ta bỏ ra số tiền này không."

Trần Dương sững sờ, pháp sự ? Ta sẽ làm pháp sự gì?

Tại sao chính bản thân ta cũng không biết?

Hệ thống nhắc nhở: "Ngày 15 tháng 3, là ngày Thần Tài đản sinh (ngày thần tài được sinh ra)."

Trần Dương bừng tỉnh, hắn thực sự không biết chuyện này.

Những năm trước, đạo quan cũng không làm pháp sự này, chủ yếu là bởi vì nghèo.

Hơn nữa muốn làm pháp sự như thế, sẽ rất tốn kém.

"Keng, phát hành nhiệm vụ: Lễ ăn mừng Thần Tài đản sinh."

"Lễ ăn mừng yêu cầu gom một trăm nghìn tiền quyên góp, xin kí chủ gom xong trước ngày 15 tháng 3."

"Ta. . .con mẹ nó. . ." Trần Dương thật sự cạn lời: "Hệ thống, tại sao ngươi lại có thể phát hành nhiệm vụ tùy tiện như vậy?"

Hệ thống nói: "Sớm hay muộn đều sẽ phải phát hành."

Được rồi, lời ngươi nói thật con mẹ nó có đạo lý.

"Đạo trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?" Trương Quân thấy hắn nửa ngày không nói một lời nào, có chút vội vàng.

Bây giờ hắn đã thực sự tin tưởng Trần Dương rồi. Hắn không cần cái gì cả, ngược lại nếu đạo quan cần tiền hay có nhu cầu gì khác thì hắn sẽ chủ động giúp đỡ.

Hắn muốn trở thành thiện nhân, trai chủ, công đức chủ của tòa đạo quan này!

"Vậy thì cảm ơn thí chủ." Trần Dương chắp tay, thật lòng cảm ơn hắn.

Có Trương Quân thì sau này chỉ cần là những chuyện liên quan đến tiền, hắn cơ bản không cần lo lắng.

Trương Quân cũng vui vẻ, liên tục đáp lễ nói: "Đợi lát nữa ta sẽ chuyển tiền cho đạo trưởng."

Trần Dương vội vàng nói: "Thí chủ không cần chuyển nhiều, một đợt pháp sự mà thôi, một trăm ngàn là đủ rồi."

Hắn cũng không muốn nói rõ ràng như vậy, nhưng lại sợ Trương Quân chuyển quá nhiều.

Tiền của người ta cũng không phải là lá cây rụng trên đất, ngày thường Trần Dương ở trong đạo quan, ăn uống đều dựa vào thực phẩm ở trong núi, nên cũng không có chỗ tiêu tiền.

Hơn nữa gia đình nhà hắn cũng không thiếu tiền.

"Đạo trưởng đừng lo, những thứ này ta biết."

Trương Quân toét miệng cười một tiếng, một trăm ngàn, chút tiền lẻ này không đáng là bao.

"A!"

Bỗng nhiên, ở hậu viện vang lên tiếng kêu của Tiểu Nhụy.

Trương Quân biến sắc, khi hắn kịp phản ứng thì Trần Dương đã xoay người chạy đến.

Hắn cũng đuổi theo sau.

Trần Dương đi đến hậu viện, đã nhìn thấy cửa hậu viện mở toang, con gái và vợ của Trương Quân thì đứng ở bên ngoài.

Hai người đứng cứng ngắc ở đó, không dám làm bất kỳ hành động nào, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

"Tiểu Nhụy, có chuyện gì vậy?" Trương Quân vừa chạy đến vừa hỏi.

"Rắn. . ." Tiểu Nhụy cũng sắp khóc.

Lúc này Trần Dương cũng đã đi tới, vừa đi qua cửa đã nhìn thấy đại hắc xà nằm ở dưới chân tường, lười biếng ngẩng đầu nhìn một cái, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tấn công.

"Đây không phải là con đại hắc xà hồi trước sao?" Trương Quân kinh ngạc nói.

Hắn nhìn Trần Dương, Trần Dương nói: "Thí chủ không cần sợ hãi, rắn này không tấn công con người."

" Đúng, rắn không tấn công con người. Tiểu Nhụy ngươi đừng sợ, rắn này rất thông minh, còn có thể nghe hiểu lời của đạo trưởng." Trương Quân nói.

Vợ của Trương Quân trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Đừng có nói bậy bạ."

"Ngươi đi qua bên kia ngủ đi, đừng ở chỗ này hù dọa người khác." Trần Dương giơ tay lên chỉ sang hướng khác.

Sau đó Tiểu Nhụy và vợ của Trương Quân mở to mắt, nhìn thấy một cảnh không thể tin được.

Đại hắc xà bất đắc dĩ bò dậy, hai con mắt u oán liếc nhìn Trần Dương, sau đó mới uốn người rời đi.

"Ngươi thấy chưa, ta nói nó có thể nghe lời ngươi lại không tin." Trương Quân bĩu môi một cái.

Hắn đối với chuyện này đã không còn cảm thấy kinh ngạc, cho dù bây giờ Trần Dương nói con rắn này là Hắc Tố Trinh hắn cũng tin.

"Trên ngọn núi này có rất nhiều dã thú, thí chủ tốt nhất đừng đi ra ngoài." Trần Dương nói.

"Vâng vâng." Tiểu Nhụy gật đầu liên tục, nhìn đại hắc xà rời đi, có chút không đành lòng nói: "Đạo trưởng thúc thúc, con rắn kia nhìn giống như có chút bực bội, có phải là vì ta đã làm phiền nó nghỉ ngơi?"

Sắc mặt Trần Dương tối sầm.

Thúc thúc?

Nhìn ta rất già sao?

Ta mới có hai mươi tuổi thôi!

"Không sao." Trần Dương cố nặn ra vẻ tươi cười, đưa bọn họ trở về sân.

Lại trò chuyện thêm mấy câu, Trương Quân thấy thời gian cũng không sớm, nên dẫn lão bà và con gái đi xuống núi.

Bọn họ vừa mới rời khỏi, Trần Dương xoay người chạy về phía hậu viện.

"Lão Hắc, tới đây." Trần Dương vẫy tay gọi đại hắc xà ở trong rừng trúc.

Đại hắc xà vui vẻ bò đến, tê tê tê ~

"Bây giờ khoan đã về đạo quan, ngươi bảo vệ bọn họ xuống núi, gặp nguy hiểm nhớ giúp họ một tay. À ta quên mất, ngươi không có tay."

Trần Dương cũng không lo lắng cho Quách Húc, hắn lo lắng bởi vì Quách Húc mà những người đi theo cũng gặp phiền phức.

Mấy ngày nay, đại hắc xà càng ngày càng trở nên to lớn, cũng sắp dài đến ba mét, nhìn không khác gì mãng xà.

Coi như là gặp sói, không đánh thắng được cũng có thể dọa sợ bọn chúng.

Tê tê tê ~

"Cái gì? Ngươi lại muốn mặc cả với ta? Ngươi chưa ăn cơm ? Ta bây giờ cũng sắp chết đói rồi đây! Đi mau đi, đi sớm về sớm."

Trần Dương phất tay một cái, không thèm để ý đến yêu cầu vô lý của nó.

Đại hắc xà nhổm người lên, bò xuống dưới núi.

Nó đi đường tắt, nhanh hơn đám người Quách Húc nhiều.

Trong chốc lát đã đuổi kịp.

Trần Dương đi ra bên ngoài đạo quan, nhìn tàn thuốc ở trên mặt đất, có chút khó chịu.

Hắn cầm cây chổi quét dọn tàn thuốc. Lúc hắn đi đến dưới cây ngân hạnh, nhìn thấy trên thân cây còn có một vết tàn thuốc.

"Mẹ nó, đúng là không có tố chất!"

Trần Dương tức giận mắng to.

Cây đại thụ này đã đồng hành cùng hắn suốt những năm tháng tuổi thơ.

Lão đầu từng làm một cái xích đu cho hắn, mặc dù không quá đẹp, nhưng treo ở trên cây đung đưa cũng rất vui.

Có lúc lão đầu xuống núi làm pháp sự cho người ta, chỉ còn một mình hắn nói chuyện với cây ngân hạnh.

Cây ngân hạnh này chính là người bạn tốt nhất ở trong lòng hắn.

"Con mẹ nó chứ, dâng hương cái thá gì chứ! Nếu ngươi còn dám trở lại, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK