Ba vạn Linh Thạch trung phẩm, hiện tại đối với Mộc Dương mà nói chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Thế là hắn liền gật đầu một cách sung sướng:"Được, đều đưa cho tôi hết đi."
Khuôn mặt người đàn ông vẫn như trước không thay đổi:"Được, xin chờ một lát."
Thế nhưng cô gái nhỏ đứng bên cạnh thì lại lấy tay che miệng lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hiện tại cô bé mới biết mình đã hiểu lầm.
Khi Mộc Dương nghe giá ba vạn Linh Thạch trung phẩm, mí mắt cũng không nháy lên chút nào, đây là sự bình tĩnh mà chỉ có kẻ có tiền mới có được.
Nhưng cô bé vẫn rất hiểu chuyện, sau khi hiểu rõ liền vội vàng xin lỗi Mộc Dương:"Xin lỗi anh trai nhé, vừa rồi là lỗi của em."
Thật ra Mộc Dương cũng không có để chuyện này trong lòng, dù sao cô bé cũng không phải là người xấu, "Ha ha, không sao, chuyện nhỏ ấy mà. Nhưng mà ta rất tò mò, là ai đã đặt tên cho cửa tiệm vậy? Rất có phong cách phương Tây đó."
Cô bé nghiêng đầu cười nói:"Là mẹ em đặt đó. Nhưng mà phong cách phương Tây có ý nghĩa là gì vậy ạ?"
Mộc Dương xấu hổ cười một tiếng, cũng không có trả lời lại, cái này muốn hắn giải thích như thế nào đây?
Xem ra sau này khi nói chuyện ở đây nhất định phải cẩn thận một chút, nếu không thì người ta sẽ nghe không hiểu.
Không lâu sau, người nam nhân liền cầm ra một cái hộp thủy tinh, bên trong đó có chứa ba miếng Lôi Diễm Tinh !
Mấy miếng Lôi Diễm Tinh này không được lớn cho lắm, mỗi miếng chỉ bằng ngón tay cái, trên dưới một màu tím.
Có thể mơ hồ thấy được một vài tia lôi điện đang chuyển động ở bên trong, thậm chí còn có thể nghe thấy được âm thanh lốp bốp.
Chỉ mới nhìn hình dáng thôi mà Mộc Dương đã hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn thầm lẩm bẩm:"Các nhân vật chính trong tiểu thuyết mỗi khi luyện thể đều sẽ đau đến mức nhe răng trợn mắt, có khi nào mình cũng sẽ như vậy không?"
Cứ đợi đến lúc dùng rồi sẽ biết, hắn cũng không xác định được rốt cuộc bản thân có sức chịu đựng mạnh đến như vậy hay không nữa.
Rất nhanh sau đó, hắn đã thanh toán xong ba vạn Linh Thạch trung phẩm, cũng thuận tay trả luôn tiền của hai khối đá mà trước đó hắn nhìn trúng.
Sau khi cô gái nhỏ đếm xong liền gật đầu với cha của cô bé.
Nam nhân nở một nụ cười cứng ngắt, nói với Mộc Dương:"Tiểu huynh đệ, cảm ơn cậu đã đến ủng hộ cửa hàng của chúng tôi, đây là Lôi Diễm Tinh của cậu, xin hãy cất giữ cẩn thận."
Ba van Linh Thạch trung phẩm, đối với tiệm nhỏ của bọn họ chính là một số tiền không hề nhỏ.
Thế nhưng, ngay khi Mộc Dương vừa định cầm lấy Lôi Diễm Tinh, đột nhiên có một giọng nói từ bên ngoài tiệm truyền vào.
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân! Ta lại đến thăm nàng đây!"
Mộc Dương cảm thấy giọng nói này nghe kiểu gì cũng cảm thấy khó ưa.
Khi cô gái nhỏ và cha của cô bé nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của họ lập tức trở nên âm trầm.
Rõ ràng, bọn họ rất chán ghét chủ nhân của giọng nói này.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một gã thiếu niên đầu mập tai to, quần áo sặc sợ, đi bên cạnh gã còn có bốn năm tên hạ nhân mặc đồ màu đen, gã thì đang kéo lê cái thân thể núc níc từng bước từng bước đi đến trước cửa ra vào.
Mộc Dương đoán chừng con hàng này ít nhất cũng phải đến một trăm cân! Đây là heo sao?
Đôi mắt của gã híp lại như một đường chỉ, vẻ mặt háo sắc nhìn cô bé kia, có quỷ mới biết trong đầu gã đang nghĩ cái gì.
Cha của Khả Tâm kéo cô bé ra bảo vệ ở sau lưng, nghiêm túc nói:"Tần thiếu gia, cậu đến có việc gì sao?"
Nghe đến ba chữ Tần thiếu gia, Mộc Dương cũng đã biết được đại khái gã là ai.
Đã sống ở phía Tây thành mấy ngày, hắn cũng đã biết được một chút về các thế lực ở bên trong thành Hưng Nguyên.
Vị này hẳn là thiếu gia của Thánh Hỏa Luyện Kim Hội, Tần Lương Tài.
Mà ở thành Hưng Nguyên này, Thánh Hỏa Luyện Kim Hội kia cũng được xem như là một thế lực lớn.
Thế nhưng dựa theo sự hiểu biết của Mộc Dương, bọn học cũng chỉ là một đám người đập sắt.
Hầu như tất cả vũ khí ở bên trong thành, đều là do Thánh Hỏa Luyện Kim Hội chế tạo và bán ra, cho nên bọn họ cũng là một doanh nghiệp lớn giàu có.
Tần Lương Tài thân là con trai của Hội trưởng, tất nhiên từ nhỏ đã hoành hành ngang ngược, trêu nam ghẹo nữ đều là chuyện ngày thường thường xảy ra.
Bây giờ xem ra, đoán chừng là gã đã thèm nhõ dãi Khả Tâm từ lâu lắm rồi.
Trước mắt mà nói, Mộc Dương vẫn chưa muốn dính líu đến thế lực như thế này.
Thế nhưng đôi khi ngươi không muốn tìm phiền phức, nhưng phiền phức lại cứ đến trước cửa tìm ngươi.
Tần Lương Tài nhìn về phía cha của Khả Tâm, nở một nụ cười ngớ ngẩn:"Ha ha, cha vợ, lâu rồi không gặp."
"Tôi không dám nhận đâu, Tần thiếu gia có việc thì cứ nói thẳng." Nam nhân tức giận trả lời.
Một con heo như vậy, còn dám đánh chủ ý lên người con gái ông ta, làm sao ông ta có thể nở nụ cười chào đón chứ?
Nếu không phải vì e ngại bối cảnh của đối phương, thì ông ta đã sớm chặt cái đầu con heo này rồi.
Dường như Tần Lương Tài đã quen với thái độ của nam nhân kia, cho nên gã cũng không để ý, hơn nữa còn rất tự nhiên mà nói:"Còn không phải vì cuộc tuyển chọn của Lạc Nguyệt Cốc sắp bắt đầu sao, ta muốn tìm một ít Lôi Diễm Tinh cho anh trai của ta, để anh ấy chế tạo Linh khí, ta nghe nói hôm qua ông đã làm ra vài miếng, chỉ dựa vào quan hệ giữa ta và Khả Tâm, chuyện này chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao? Ha ha."
Cũng ngay khi gã vừa nói xong, liền nhìn thấy trên tay nam nhân đang cầm mấy miếng Lôi Diễm Tinh, đúng thật là Lôi Diễm Tinh!
"Ái chà! Cha vợ đều đã chuẩn bị xong cho ta rồi à, ông cũng quá khách khí rồi, ha ha ha."
Mộc Dương trợn trắng mắt lên, da mặt của gã này cũng thật dày.
"Thật ngại quá, ba miếng Lôi Diễm Tinh này đã bị vị tiểu huynh đệ này mua rồi, Tần thiếu gia có thể đi về rồi."
Lúc này Tần Lương Tài mới nhìn thấy kẻ vẫn luôn đứng bên cạnh nhưng không hề lên tiếng là Mộc Dương.
Mà Mộc Dương vừa nhìn thấy có kẻ đang đánh chủ ý lên Lôi Diễm Tinh của mình, làm sao hắn có thể đồng ý? Lúc này hắn mới đứng ưỡn ngực nói:"Ngươi nhìn cái gì!"
Tần Lương Tài ra sức trợn to mắt, rống:"Nhìn ngươi đó thì sao! Chỉ bằng tên ăn mày này sao? Hắn có thể mua nổi Lôi Diễm Tinh?"
Mộc Dương cười nói:"Giàu hơn ngươi đó!"
"Hơ! Hơ hơ! Các ngươi nghe thấy không? Có kẻ dám nói hắn giàu hơn ta, ha ha ha, ngươi biết ta là ai không?"