Bên trong tửu lầu ở phía xa xa kia, sắc mặt của Quý lão đã sớm xanh mét, ly rượu trong tay cũng bị lão ta bóp vỡ.
Hành động của Mộc Dương không thể nghi ngờ là đánh vào mặt của Thiếu thành chủ và mặt già này của lão.
"Tự tìm đường chết!" Lão cắn răng nặn ra một câu, giận không chỗ phát tiết.
Thiếu thành chủ lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, khẽ mỉm cười uống một ngụm rượu cuối cùng, nói: "Quý lão, làm người phải nhận rõ được tình hình, có một ít người là có thể làm bạn, làm gì phải đối đầu với hắn? Ha ha, tạm biệt."
Hắn ta cũng không quay đầu lại, rời đi với mấy hộ vệ ở ngoài cửa. Phương hướng hắn ta đi, chính là cửa tiệm nhỏ của Mộc Dương.
Chỉ để lại một mình Quý lão cắn răng nghiến lợi, đấm ngực dậm chân.
Mộc Dương đang bán hàng đến vui vẻ, linh thạch không ngừng tiến vào túi, làm cho hắn vui sướng cười đến mỏi miệng luôn.
Đột nhiên, đám người bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người tự động tránh ra một con đường nhỏ.
Người đến, tất nhiên chính là Thiếu thành chủ Trần Lệnh Phong.
Mộc Dương vội vàng đi ra khỏi quầy bán, vui vẻ chào đón, hắn còn tưởng rằng người này không tới.
"Hoan nghênh Thiếu thành chủ đến tiệm nhỏ của ta, ha ha ha."
"Thật xin lỗi Mộc Dương huynh, nhà có một số việc nên ta đến trễ, người đâu, đưa quà tặng lên!"
Trần Lệnh Phong hết sức hào phóng, mới vừa gặp mặt đã đưa quà đến.
Chỉ thấy đột nhiên mấy người sau lưng hắn ta khiêng ra một bảng hiệu thật to làm bằng vàng ròng!
Trên đó viết: Cửa tiệm nhỏ Mộc Dương.
"Ha ha, huynh đệ, đây là chút tấm lòng của Trần mỗ, thần dược của ngươi, không, que cay, phải bảng hiệu này mới xứng với que cay của ngươi."
Mắt Mộc Dương nhìn chăm chăm vào bảng hiệu kia, không hổ là Thiếu thành chủ, ra tay thật là hào phóng.
Sau đó, mấy tên hộ vệ thành thạo gỡ bảng hiệu cũ treo bảng hiệu mới lên.
Thậm chí trong thời gian ngắn, toàn bộ bên ngoài cửa tiệm cũng được tân trang lại.
Bọn họ chính là Linh Vũ giả, hiệu suất làm việc không biết nhanh gấp bao nhiêu lần so với người bình thường.
Sau ngày hôm nay, trong thành Hưng Nguyên này ai cũng biết, cửa tiệm nhỏ Mộc Dương này, là nơi Thiếu thành chủ bảo vệ! Còn ai dám tới kiếm chuyện?
Mộc Dương cười nói: "Thiếu thành chủ khách khí rồi, huynh đến tiệm nhỏ này của ta đúng là rồng đến nhà tôm."
Trần Lệnh Phong khoát tay một cái, tỏ vẻ không vấn đề gì, ánh mắt vô tình liếc một cái, thấy được mấy tên ác bá bị Mộc Dương trói lại.
"Mộc Dương huynh, mấy tên này là?"
Ngay sau đó Mộc Dương bèn kể lại chuyện vừa nãy cho Trần Lệnh Phong, nghe xong Trần Lệnh Phong giận dữ đùng đùng, thật giống như hắn ta không biết chuyện này vậy.
"Huynh đệ, chuyện này là do ta sơ sót, ta ghét cay ghét đắng loại hành động làm nhiễu loạn thị trường này, giao cho ta đi, người đâu, giải mấy tên này vào đại lao, trừng phạt thích đáng!"
Đáng thương cho Hổ ca, không nói đến việc bị người đánh cho bị thương, đến bây giờ vẫn còn choáng váng, chờ gã tỉnh lại, không biết vẻ mặt sẽ tuyệt vời như thế nào.
Thật ra lúc này, Mộc Dương đã phát hiện, Thành thiếu chủ này, cố ý muốn xây dựng quan hệ với hắn.
Mộc Dương cũng biết, hắn ta đang chuẩn bị tham gia cuộc tuyển chọn của Lạc Nguyệt Cốc, đoán chừng là có hứng thú với bảo vật trong tay Mộc Dương.
Chẳng qua, hắn hiểu được nhưng không nói ra, như vậy rất tốt, theo như nhu cầu hắn cũng cần Trần Lệnh Phong đảm bảo sự an toàn cho cửa tiệm nhỏ của hắn.
Lúc này, Trần Lệnh Phong đi dạo quanh cửa tiệm, phát hiện có một hộp gỗ nhỏ, "Mộc Dương huynh, đây là?"
"Hì hì, đây là sản phẩm mới."
Sau đó, Mộc Dương nói hiệu quả của khoai tây chiên phòng ngự siêu cấp lại lần nữa, thật ra thì Trần Lệnh Phòng đã sớm thấy được công hiệu của nó, khi đó hắn ta đã muốn có được.
Cũng vào lúc đó, hắn ta mới quyết định muốn xây dựng quan hệ với Mộc Dương.
Thấy được bộ dạng động tâm của Trần Lệnh Phong, con ngươi Mộc Dương xoay chuyển, cười hì hì nói: "Thiếu thành chủ, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, huynh có thể tới chính là vinh hạnh của ta, huynh quảng cáo thì mới có hiệu quả, đây chính là sản phẩm mới, coi như quà cảm ơn của ta."
Vừa nói, hắn vừa kín đáo đưa cho Trần Lệnh Phong một túi vải, bên trong là năm cây que cay và năm miếng khoai tây chiên!
Sau khi Trần Lệnh Phong thấy được, thì lập tức cất vào, miệng đã cười tươi như hoa, nhưng vẫn làm bộ nói: "Làm như vậy là không được, ta cũng mua theo giá của tiệm đi."
Sắc mặt Mộc Dương ngưng lại: "Sao lại nói như vậy, coi ta là bạn thì lấy đi, dù sao sau này ta còn phải dựa vào sự bảo vệ của phủ thành chủ mà."
"Ha ha, tốt, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Rất nhanh, hàng hóa hôm nay đã bị cướp mua hết, Mộc Dương cũng kiếm đầy Linh Thạch.
Đám người dần dần tản đi, Trần Lệnh Phong cũng chuẩn bị đi về.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một cô gái che mặt xuất hiện ở trước cửa tiệm.
Vóc người của cô cao gầy, mặc dù đã tận lực che lấp, nhưng vẫn không ngăn được dung nhan tuyệt luân và tư thái xinh đẹp kia.
Trần Lệnh Phong thấy người này, cả người giống như bị điện giật vậy, vẻ mặt vô cùng kích động.
Qua mấy hơi thở, rốt cuộc hắn ta mới kịp phản ứng, lật đật quỳ xuống: "Trần Lệnh Phong... ra mắt Cốc Chủ."
Vị này, chính là Cốc Chủ Lạc Nguyệt Cốc mà hắn ta ngày nhớ đêm mong cũng muốn gia nhập!
"Ừ."
Vị Cốc Chủ Lạc Nguyệt Cốc này cũng không thèm nhìn Trần Lệnh Phong một cái, đi thẳng đến trước mặt Mộc Dương.
Mà lúc này Mộc Dương bụm mặt, một bộ dạng không có gì lưu luyến nữa, rốt cuộc vẫn bị tìm ra.
"Mộc Dương, ngươi thật có bản lĩnh, chạy tới cái nơi nhỏ này? Chuẩn bị dược liệu xong rồi?"
Cốc chủ Lạc Nguyệt Cốc đi tới không ngừng hỏi Mộc Dương.
Mộc Dương oán giận nói: "Cô gấp cái gì? Vội vàng muốn gả cho ta như vậy? Có phải thèm thuồng sắc đẹp của ta hay không?"
Cốc chủ trợn mắt nhìn Mộc Dương một cái, trong mắt đều là khinh thường nhưng ngoài dự đoán của mọi người là cô không phản bác lại!
Chuyện này làm cho Trần Lệnh Phong đứng ở một bên cảm giác thế giới quan của mình đã bị sụp đổ.
Tại sao Mộc Dương nói năng lỗ mãng như thế, Cốc chủ lại không phản bác, chẳng lẽ, Mộc Dương nói thật?
Hắn chính là vị hôn phu của Cốc chủ Lạc Nguyệt Cốc?
Lúc này, trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy tới chỗ Mộc Dương, nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Chuyện đó, huynh còn thiếu tiểu đệ không?"