Đêm khuya, ánh sao sáng rực rỡ.
Bên trong phòng đấu giá ở tầng cao nhất của Đa Bảo Các, một bóng người mập lùn đang đứng bên cửa sổ.
Quý lão cung kính đi đến phía sau lưng gã.
"Này Quý lão, thành phần làm ra que cay kia đã điều tra đến đâu rồi?"
Quý lão vô thức lùi về sau một bước, sợ hãi nói:
"Chưa... vẫn chưa tra ra."
"Đồ vô dụng."
Quý lão nói một cách khó khăn:"Nhưng... nhưng mà, tôi đã đi tìm Dược Đại Sư để hỏi rồi. Hơn nữa que cay này càng ăn càng ngon, có khả năng khiến cho người ta ăn đến nghiện, Dược Đại Sư không nhịn được nên đã ăn hết rồi."
Bóng người kia sửng sốt, lúng túng nói:"Khụ khụ, vậy xem ra nó quả đúng là thần vật rồi, còn bối cảnh của tên kia thì sao, đã điều tra ra chưa?"
"Không có một chút manh mối nào cả, giống như hắn đột nhiên xuất hiện ở thành Hưng Nguyên, chỉ là ngày hôm qua hắn đã mua lại một cửa hàng nhỏ ở phía Tây thành."
Tên mập kia đột nhiên cười ra tiếng:"Phía Tây thành? Đó không phải là khu dân nghèo sao? Khà khà, muốn mở cửa hàng ở thành Hưng Nguyên, còn muốn cướp mối làm ăn của chúng ta, việc này hắn cũng không chịu hỏi thử xem Phúc gia ta có đồng ý hay không. Này Quý lão, ngày mai kêu một ít người hầu đi đập nát cửa hiệu của hắn cho ta. Dạy cho tên nhóc đó một bài học nhớ đời."
Việc này có hơi làm khó Quý lão, lão đã ở trước mặt mọi người nhận lễ vật của hắn, thậm chí còn hứa hẹn rằng ngày mai sẽ đi ủng hộ cho người ta, hiện tại nếu làm như vậy, chẳng phải sẽ đánh mất thể diện của lão hay sao?
Vậy nên lão dè dặt hỏi:"Nhưng mà hắn đã tặng loại lễ vật này đến..."
"Đồ vô dụng, chút thủ đoạn nhỏ bé ấy mà ngươi cũng không nhận ra sao? Loại bảo vật như thế này, sao hắn có thể tặng hết toàn bộ cho ngươi chứ? Đi mơ giấc mộng ban ngày của ngươi đi."
"Vâng."
...
Trong một cửa hàng nhỏ ở phía Tây thành, ở đây đã lâu không có người đến hỏi han tu sửa.
Sau khi Mộc Dương dùng nguyên một đêm để tu sửa lại, cuối cùng cũng xem như biến nó từ đồ cũ thành đồ mới.
Sau đó lại mang ra thêm vài cặp bàn ghế và tủ trưng bày hàng hóa, đợi đến khi trời sáng lại bày hàng ra nữa là xong.
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Mộc Dương đóng hết tất cả các cửa lại, sau đó ngồi xuống ghế nhắm hai mắt lại.
Trong đầu khẽ động một cái, cả người lập tức tiến vào một vùng không gian kì lạ.
Nơi đây là một mảnh vườn, mà trong mảnh vườn đó lại có thêm một ngôi nhà nhỏ được trang trí bằng nhiều màu sắc rực rỡ, bên trên nó còn có thêm một bảng hiệu, viết là: Cửa hàng bán đồ của Cẩu ca.
Bên trong căn nhà nhỏ có rất nhiều tủ chứa đồ, thế nhưng lại chỉ có hai cái đang mở, mà một trong hai cái tủ đó, lại chứa rất nhiều que cay mà Mộc Dương vừa bán sáng nay! Còn một tủ khác thì dùng để trưng bày những hộp gỗ nhỏ tinh xảo.
Ở trước cửa căn nhà gỗ, có một chú chó nhỏ trắng như tuyết đang ngồi xổm ở đó, vóc dáng nhỏ nhắn trông rất đáng yêu.
Vị này chính là Cẩu ca mà Mộc Dương nói đến, vừa rồi cũng là chú chó này nói chuyện với Mộc Dương.
Lại nói về không gian này, ngay cả bản thân Mộc Dương cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Trước đây hắn cũng chỉ là một người bình thường, ngoại trừ việc thân thể có hơi yếu đuối và hay sinh bệnh.
Thế nhưng vài ngày trước, ngay khi hắn vừa trải qua sinh nhật mười tám tuổi, thân thể của hắn đột nhiên xảy ra biến hóa khác thường.
Nói đúng hơn, chính là bên trong thân thể hắn đột nhiên xuất hiện thêm một không gian.
Từ trong lời nói của Cẩu ca, Mộc Dương biết được không gian này có tên là "Không gian giao dịch của hệ thống cửa hàng bán đồ", gọi tắt là không gian giao dịch, không gian này đã tồn tại ngay từ lúc Mộc Dương vừa sinh ra, nhưng phải đến khi hắn đủ mười tám tuổi, không gia này mới được mở ra.
Mà Cẩu ca kia, chính là nhân viên quản lí của cửa hàng bán đồ này, theo như cách nói của Cẩu ca thì hai người bọn họ chính là anh em ruột.
Đương nhiên, Mộc Dương căn bản không thừa nhận mối quan hệ này, ai lại muốn làm anh em với một con chó chứ?
Bên trong cửa hàng có rất nhiều đồ vật kì lạ, que cay kia cũng chỉ là một trong những vật sẽ bày bán trước mắt mà thôi.
Hơn nữa que cay kia còn chữa khỏi căn bệnh của Mộc Dương.
Cẩu ca nói với Mộc Dương rằng:"Những hàng hóa ở đây đều cần được mở khóa, mà cách để mở khóa thì có hai cách, cách thứ nhất là dùng thật nhiều Linh Thạch để đổi, nói đơn giản một chút, thì chính là dùng tiền để mở khóa. Cách thứ hai, đó chính là nâng cao cảnh giới tu vi của bản thân, cảnh giới càng cao, vật phẩm được mở ra cũng sẽ cao cấp hơn, hơn nưa vật phẩm càng cao cấp thì càng có lợi cho việc nâng cao tu vi, ví dụ như que cay kia, lượng cung cấp mỗi ngày đều sẽ có một giới hạn nhất định, nó sẽ không cung cấp mãi mãi cho cậu."
Mộc Dương chỉ mới đi đến thành Hưng Nguyên có mấy ngày, khi tỉnh dậy thì đã thêm một cái hệ thống, lúc đầu hắn còn không biết đây là thứ gì, có tác dụng ra sao nữa.
Que cay có vị tê cay, tự bản thân hắn cũng đã nghiệm chứng thử, hắn chỉ mới ăn một que cay vị gà thôi mà đã có thể chữa hết mọi bệnh tật, cũng không dám chắc đây có phải là chuyện ngẫu nhiên hay không, cho nên hắn chỉ có thể đi tìm những dân nghèo có bệnh tật ở vùng lân cận, sau đó đưa cho bọn họ ăn thử.
Trải qua vài lần thí nghiệm, cuối cùng cũng có kết quả, que cay quả nhiên đã chữa hết bệnh cho rất nhiều người, thế nên hiện tại ở phía Tây thành này, mối quan hệ giữa hắn và mọi người ở đây trở nên rất tốt.
Vì vậy, người từ nhỏ đã không quan tâm đến việc tu hành là Mộc Dương, quyết định mở một tiệm buôn bán nhỏ!
Có được hệ thống kì lạ này, cộng thêm những vật phẩm kì lạ kia, sợ gì không kiếm được tiền chứ?
Chỉ cần việc buôn bán được mở rộng, hắn nhất định có thể thay đổi được cuộc đời tầm thường của hắn, khiến những kẻ ngoài kia phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác!
Vì vậy, hắn đã mang số tiền tích góp ít ỏi còn lại trên người đi mua cửa hàng này, đồng thời đi đến phòng đấu giá của Đa Bảo Các, tạo dựng một thế lực riêng cho riêng mình.
Nói thật, Mộc Dương cảm thấy bản thân chỉ là một người dân bình thường, tu luyện cái gì đó, chúng là thứ mà những kẻ khát vọng bất tử theo đuổi.
Đối với một người bình thường mà nói, có thể kiếm tiền đã là rất tốt rồi.
Bởi vậy, hắn không muốn dùng cách tu luyện để mở khóa vật phẩm, chỉ cần hắn kiếm được thật nhiều Linh Thạch liền có thể mở khóa vật phẩm.
Hơn nữa, sau khi có được tiền liền có thể mua được nhà lớn, mua được xe ngựa to, trải qua một cuộc sống sung sướng, chỉ mới tưởng tượng thôi mà hắn đã chảy nước miếng rồi.