Thật ra Cốc Chủ cũng biết thật ra Mộc Dương không có làm gì cả, nhưng không biết là ai đã đem chuyện này truyền ra bên ngoài, thanh danh của cô sợ rằng cũng đã bị hủy.
Nếu không phải vì Mộc Dương nói hắn có thể trị khỏi bệnh cho cha của cô, thì cô nhất định đã đánh chết Mộc Dương rồi.
Về phần phải chữa trị như thế nào, lúc đó Mộc Dương cũng chỉ tùy tiện nói ra vài câu, vì để bảo toàn tính mạng, hắn cũng đâu có suy nghĩ nhiều đến vậy.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cha của cô, Mộc Dương liền nở nụ cười.
Đây có phải là căn bệnh kì lạ gì đâu, chẳng qua là bị dị ứng cộng thêm nổi nhiệt.
Khi Mộc Dương còn ở Trái Đất cũng hay mắc phải loại bệnh này, có câu bị bệnh lâu ngày sẽ thành thầy thuốc, hắn đương nhiên biết phải làm sao để chữa hết loại bệnh này.
Trùng hợp khi hắn xuyên đến đây cũng đã tiện tay mang theo một ít Amoxicillin!
Mộc Dương thầm nghĩ đúng là ông trời có mắt, trời không tuyệt đường người.
Sau khi cha của Cốc Chủ uống một viên Amoxicillin, quả nhiên sức khỏe đã tốt lên rất nhiều.
Thế nhưng nếu như muốn chữa dứt căn bệnh này, vẫn còn phải tìm thêm một số vị thuốc Bắc khác.
Cha của Cốc Chủ quan sát Mộc Dương, cảm thấy hắn không giống người xấu, sau đó lại nghĩ đến tình huống hiểu lầm kia, ông ta nói ra lời có ý vị xâu xa với Mộc Dương:"Chỉ cần cậu chữa khỏi bệnh cho ta, ta sẽ hứa gả con gái của ta cho cậu, để cậu đến nhà của ta ở rể, cậu xem có được không?"
Mộc Dương còn tưởng bản thân nghe nhầm, vừa xuyên qua thì đã nhặt được ngay chuyện tốt này, xem ra cũng không uổng phí công sức hắn nhận một trận đòn kia.
Thế nhưng Mộc Dương cũng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết, trong chốc lát hắn đã nhận ra, những kẻ có mở đầu tốt đẹp đều là những kẻ làm hòn đá lót đường cho vai chính!
Nhưng thân là một linh hồn đến từ thời đại mới, năng lực tiếp nhận của hắn vẫn rất cao, một đêm chợt giàu, vị hôn thê lại đẹp như tiên nữ, đây chẳng phải là mơ ước lúc trước của hắn sao?
Thế là Mộc Dương sảng khoái đồng ý.
Mà Cốc Chủ lại vì bệnh tình của cha, cộng thêm danh tiếng của bản thân, cho dù cô vạn lần không muốn, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý việc này.
"Những vị thuốc mà ta cần gồm có Bạch Chỉ, Kim Ngân Hoa và Cam Thảo."
Lúc trước khi Mộc Dương sinh bệnh, hắn đều nấu những vị thuốc này lại với nhau để uống, chúng rất có hiệu quả.
Nhưng Cốc Chủ lại cau mày:"Kim Ngân Hoa thì có, nhưng Bạch Chỉ và Cam Thảo là cái gì? Ngươi đang đùa ta đấy à?"
Từ trong kí ức, Mộc Dương được biết vị Lạc Nguyệt Cốc Chủ này chính là một Luyện Dược sư đỉnh cấp, đối với các loại dược liệu hiểu rõ như lòng bàn tay.
Đây chẳng phải là đang đụng vào họng súng sao?
Nhưng cũng không đúng, hai vị thuốc này đều là những loại rất thường thấy, sao cô ta lại không biết chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Dương cảm thấy chỉ có một khả năng, đó chính là ở thế giới này, hai vị thuốc kia không được gọi bằng những tên đó!
"Nhất định có! Bản thân ta đã từng uống qua, không thì để ta tự mình đi tìm, ở đây còn dư vài viên Amoxicillin, cô cứ cầm lấy đi, mỗi lần đau thì uống một viên, có thể cầm cự được vài tháng đó."
Cốc Chủ suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định tạm thời giữ Mộc Dương ở lại quan sát thêm, trải qua một thời gian quan sát, xác nhận được thời gian sử dụng được của viên thuốc kia, sau đó mới cho hắn đi ra ngoài tìm vị thuốc.
Nhưng trong thời gian ở lại Lạc Nguyệt Cốc, Mộc Dương lại tình cờ phát hiện ra nguyên nhân thật sự khiến cha của cô mắc bệnh, việc này càng khiến cho Mộc Dương ý thức được, bên trong Lạc Nguyệt Cốc này không an toàn.
Hắn vụng trộm nói sự thật này cho Cốc Chủ biết, thế nhưng lại bị Cốc Chủ tức giận mắng ngược lại:"Không có bằng chứng mà nói lung tung, bớt quản chuyện ở đây đi, cút."
Bị mắng đuổi như vậy, Mộc Dương cũng nổi giận:"Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài tìm thuốc, dù sao thì ta cũng đã nhắc nhở cô rồi, cô tự mình cẩn thận. Ta cũng thật rảnh hơi. Liên quan gì đến ta kia chứ."
Cốc Chủ suy nghĩ một chút, mấy ngày nay bệnh tình của cha cũng đã có chuyển biến tốt, nói không chừng tên này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha cô, vì vậy liền đồng ý để hắn rời đi.
Thế là Mộc Dương liền đạp cửa rời đi, bày tỏ sự bất mãn trong lòng. Nhưng không được bao lâu sau, hắn liền ỉu xìu quay trở về, ra vẻ đáng thương nhìn chằm chằm Cốc chủ.
"Này, cho ta một hộ vệ đi, một kẻ tay trói gà không chặt như ta đi ra bên ngoài, lỡ như bị giết chết thì sao?"
Cốc Chủ trừng mắt nhìn hắn, sau đó chẳng biết là đang nói với ai:"Tiểu Thất, ngươi đi theo bảo vệ hắn."
"Vâng."
Mộc Dương ngây người, ở đây còn có người khác à?
Cao thủ đều là người xuất quỷ nhập thần đến như vậy sao?
Sau đó hắn đi đến thành Hưng Nguyên, tiếp theo liền thức tỉnh hệ thống cửa hàng bán đồ.
Hắn biết, sở dĩ Cốc Chủ biết hắn ở đây, đó đều là do Tiểu Thất báo lại.
Ngoài miệng thì nói là bảo vệ hắn, nhưng thật ra là đang giám thị hắn.
Nếu không, lần trước Mộc Dương suýt nữa thì bị mấy người kia đánh, cũng không thấy Tiểu Thất đứng ra giúp đỡ.
"Không ngờ, hai vị thuốc kia ở thế giới này lại khó tìm đến vậy, không biết que cay vị gà có thể chữa khỏi bệnh dị ứng không nữa, hôm nào phải tìm cơ hội để thử mới được."