• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa hàng rất nhanh đã có rất nhiều người thất vọng tản đi.

Nhưng Mộc Dương rất vui vẻ, lấy Trần Lệnh Phong làm chiêu bài, quả nhiên làm ăn rất tốt.

Hôm nay để cho mọi người thất vọng cũng tốt, như vậy ngày mai sẽ có nhiều người đến mua hơn.

Mấy cô nương đếm kỹ số tiền hôm nay thu vào, dù sao một đống linh thạch nhìn qua không ít.

Mặc dù hôm nay bọn họ rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy được thu nhập khả quan.

Chuyện này tốt hơn rất nhiều so với việc hầu hạ người ở phủ thành chủ.

Mộc Dương đứng ở một bên, hỏi: "Đúng rồi, buổi tối các cô ngủ ở đâu?"

Mộc Dương chợt nhớ, bận rộn một ngày, hình như quên sắp xếp chỗ ở cho nhân viên rồi.

Trần Lệnh Phong cũng vậy, hình như cũng không suy nghĩ đến chuyện này.

Một nha hoàn trong số đó giơ tay lau mồ hôi trên trán, cười với Mộc Dương: "Chúng nô tì trở về phủ thành chủ ngủ ạ, ở đó, chúng nô tì có phòng ở."

Nhưng Mộc Dương cảm thấy, có phải chạy tới chạy lui như vậy có chút quá mệt mỏi không, đều là cô nương cả, đi vào ban đêm, hắn làm ông chủ, cũng có chút không yên lòng

"Như vậy đi, hôm nay các cô về, ngày mai mang một ít đồ dùng hằng ngày đến, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các cô, bắt đầu từ ngày mai, các cô sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này, đở phải chạy tới chạy lui."

Nhưng các cô nương lại lắc đầu, kinh sợ nói: "Chuyện này không được, chúng tôi đều là nô tì, sao có thể ở cùng các thiếu gia được chứ, tôn ti có thứ tự, chúng tôi chỉ có thể ngủ giường ghép với người hầu thôi."

Giường ghép?

Mộc Dương còn tưởng rằng, ở phủ thành chủ các cô đều mỗi người có một căn phòng, thì ra là mấy người ngủ chung một cái giường lớn.

Cái này làm cho Mộc Dương đã tiếp thu nền văn hóa ở Trái Đất có chút chịu không nổi.

"Không được, mở miệng là người hầu thật khó nghe, chỗ này làm gì có người hầu, hiện tại bắt đầu từ bây giờ các cô là nhân viên của ta, ta là ông chủ của các cô, mọi người ngang hàng nhau. Hơn nữa cũng không phải sắp xếp cho các cô ở cùng nhà với ta, ta sẽ sắp xếp cho mỗi người một phòng, đừng sợ, chuyện này cứ quyết định vậy đi."

Các cô nương không dám mạnh miệng, nhưng quan niệm tôn ti đã cắm rễ trong đầu bọn họ từ nhỏ rồi, muốn bọn họ thay đổi trong thời gian ngắn, là không dễ dàng.

Nhưng Mộc Dương cũng không vội, sau này còn nhiều thời gian, từ từ thay đổi quan niệm của bọn họ.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc bọn họ đã đếm xong linh thạch, tổng cộng một trăm bảy mươi lăm ngàn mai linh thạch trung phẩm!

Đó chính là thu nhập cả ngày hôm nay!

Nghe Trần Lệnh Phong nói, lúc mua những quần áo từ xưởng kia, cũng chỉ tiêu hơn ba chục ngàn linh thạch trung phẩm mà thôi.

Mộc Dương xúc động chậc lưỡi, lời quá nhiều!

"Ông chủ, linh thạch đã đếm xong, chúng tôi đi về trước đây, ngay mai sẽ đến đúng giờ."

Mộc Dương rất hài lòng, năng lực của các cô nương rất tốt, năng suất làm việc cũng nhanh. Nếu là một mình hắn, thật đúng là không biết phải xoay sở như thế nào với tiệm này.

"Các cô còn chưa dùng cơm nữa, đi, ta dẫn các cô đi tửu lầu ăn một bữa."

Bận rộn làm việc thời gian lâu như vậy, ngay cả miếng cơm bọn họ còn chưa ăn nữa.

Mộc Dương đóng cửa tiệm, dẫn các cô nương đi đến tửu lầu gần đó, gọi một bàn lớn thịt cá.

 

Nhưng, các cô nương đều cúi đầu lo lắng sợ hãi, cũng không dám động đũa, thật giống như đã phạm phải sai lầm lớn.

Mộc Dương lùi cơm vào trong miệng, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"

Một vị cô nương trong số đó nói: "Ông chủ, thân phận của chúng tôi khác biệt với ngài, theo như quy cũ, trong thể cùng ăn cơm với ngài, bị người khác thấy sẽ nhàn thoại (lời ong tiếng ve)."

Mộc Dương lắc đầu cười một cái, tôn ti đáng chết này.

"Được, đoán chừng trong chốc lát các cô sẽ không thay đổi, ta ăn no rồi, các cô ngồi xuống ăn đi, ta đi trước đây, bữa ăn đã được thanh toán rồi, các cô ăn đi, ăn xong thì trở về phủ thành chủ, ta sẽ không tiễn các cô."

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài, cái này dọa sợ các cô nương ở đây, thật giống như ông chủ bị bọn họ chọc giận bỏ đi.

"Ông chủ, chúng tôi không có ý như vậy, chúng tôi..."

"Ha ha ha, được rồi, nhanh ăn đi, ta không đói, không trách tội các cô đâu. Lúc các cô bận rộn, ta đã ăn rồi, ăn nhanh đi, ta đi về trước."

Thấy nụ cười ôn hòa của Mộc Dương, lúc này các cô nương mới thở phào nhẹ nhõm.

Sao bọn họ có thể không thích những món ăn ngon này được chứ, chẳng qua rất ít có cơ hội ăn thôi, thân là người hầu, sao có thể có đãi ngộ này.

Chẳng qua bọn cảm thấy có chút kỳ quái, ông chủ nhỏ này, thật sự không giống với những người khác, không xem các cô là người hầu, mà giống như là bạn bè.

...

Sau khi Mộc Dương đi ra khỏi tửu lầu, hắn không lập tức đi về, mà đi trên đường tìm tiệm bán đồ dùng.

"Ông chủ cho ta mười tấm đệm mới, chiều mai đưa đến cửa hàng nhỏ Mộc Dương."

Ông chủ nhìn một cái, đây chính là một khoản làm ăn lớn, gật đầu liên tục đồng ý.

Mộc Dương cũng đã suy nghĩ rồi, nếu như làm ăn vẫn phát triển như vậy, đoán chừng sau này sẽ tiếp tục tuyển nhân viên, chỉ cần tối nay trở về thu dọn lại một căn nhà, ngay mai các cô nương kia có thể ở rồi.

Tất cả, đều phát triển theo phương hướng tốt.

Cho đến khi trăng treo lên cành cây cao, hắn mới đi về cửa hàng nhỏ của mình.

Mỗi khi đến tối, trong thành sẽ vắng vẻ rất nhiều, nhà cửa đều đã đóng chặt.

Mộc Dương đi dạo trên con đường vắng, chậm rãi đi, bồn bề vắng lặng, trong lòng cũng yên tĩnh không ít.

Bỗng nhiên, cảm giác sau lưng nổi lên một trận gió lạnh.

"Ừ?"

Mộc Dương theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên phát hiện không biết lúc nào đã có một người áo đen đi sau lưng hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK