Tiểu Thất không nói chuyện quá nhiều với Mộc Dương, sau khi vết thương khôi phục thì nhanh chóng biến mất.
Cao thủ như cậu vậy, quả thật không dễ lộ mặt.
Chắc hẳn chuyện ám sát hôm nay, rất nhanh sẽ truyền khắp thành, thậm chí náo động cả phủ thành chủ.
Sự xuất hiện của cao thủ siêu cấp như vậy, nhất định Thành chủ phải áp dụng các biện pháp nhất định.
Nhưng Mộc Dương lại không muốn trêu chọc vào phiền toái này, vì vậy biến mất trong đám người, rời khỏi chợ bán thức ăn.
"Loại tồn tại như thế này, nhất định không phải là một nhân vật trong thành Hưng Nguyên, như vậy rất có thể là đến từ Lạc Nguyệt Cốc, nhưng mình đều đã gặp những cao thủ của Lạc Nguyệt Cốc rồi, không có nhân vật như thế?"
Thuật ngụy trang sao?
Mộc Dương cũng không biết, tin tưởng Tiểu Thất nhất định sẽ nói chuyện này cho Cốc chủ, tạm thời không cần hắn quan tâm.
Có Tiểu Thất bảo vệ, ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi trở về, các cô nương vẫn bận rộn ngất trời.
Trước cửa hàng đầy ắp người.
Que cay và khoai tây chiên ở cửa hàng đồ ăn đã được bán hết rồi.
Bây giờ khách hàng chủ yếu tập trung ở tiệm bán quần áo.
Thấy việc kinh doanh trở nên thịnh vượng như thế, Mộc Dương rất là vui mừng, trước đó vẻ lo lắng vì bị tập kích cũng đã được sự vui mừng thay thế.
Hắn vô cùng vui vẻ đi vào nhà bếp, rửa nồi, nhóm lửa, mùi thơm thức ăn tràn ra bốn phía...
Bận rộn hơn nửa giờ, một bàn thức ăn thơm ngon hợp khẩu vị đã chính thức hoàn thành!
"Hì hì, đã lâu rồi chưa nấu ăn, tạm được. Cẩu ca, có muốn nếm thử không?"
Bên trong không gian giao dịch, Cẩu ca sớm đã chảy nước miếng thành sông.
"Muốn muốn muốn! Mau cho ta, thật là thơm!"
Mỗi một loại thức ăn Mộc Dương đều chia một ít ra, bỏ vào một cái chậu lớn, rồi đưa vào trong không gian giao dịch cho Cẩu ca.
Cẩu ca giống như chó vồ con mồi, lại giống như đời trước bị chết đói, điên cuồng ăn.
Vừa ăn, vừa nói mơ hồ không rõ: "Ngon quá ngon quá, sau này không ăn thức ăn cho chó nữa, ăn cơm cậu làm đi!"
Mộc Dương khẽ mỉm cười, kỹ năng nấu nướng được tán thưởng, tất nhiên hắn rất có cảm giác thành tựu.
Vì vậy, hắn đi ra ngoài, đến tiệm bán quần áo, lấy hộp nhạc ra, hô lên: "Các vị! Các vị nhìn xem, các cô nương này đã làm việc từ sáng cho tới trưa rồi, phải nghỉ ngơi một lát đã. Như vậy đi, chúng ta tạm dừng một chút, tất cả mọi người cũng trở về nhà ăn cơm trưa, buổi trưa canh ba cửa hàng sẽ tiếp tục bán!"
Nghe Mộc Dương nói như vậy, có không ít người cũng cảm thấy đói, mọi người thấy hàng hóa hôm nay cũng rất nhiều, chắc sẽ không bị mua hết.
Nếu ông chủ cũng đã lên tiếng, mọi người đều vội vàng trở về nhà.
Mấy ngày nay, Mộc Dương góp nhặt không ít độ thiện cảm của mọi người, mọi người nhìn hắn vẫn tương đối thuận mắt. Thậm chí có không ít người, có chút quen thân với Mộc Dương, đã trở thành khách hàng cố định rồi.
Mắt thấy mọi người đều đi rồi, Mộc Dương phủi tay một cái: "Được rồi, các cô nương, rửa tay một cái, chuẩn bị ăn cơm!"
Các cô nương cũng đã mệt mỏi cho đến trưa, quả thật rất đói, bọn họ nhanh chóng rửa tay rửa mặt một chút, sau đó tiến lên hỏi: "Ông chủ, hôm nay chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?"
Mộc Dương cười nói: "Ăn ở nhà, ta đã nấu xong cơm rồi."
Các cô nương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự tò mò.
Có chút không thể tin được.
Thiếu niên vẫn chưa tới tuổi trưởng thành như vậy, biết nấu cơm?
Có ăn được không đây?
Rất nhanh, Mộc Dương dẫn bọn họ đến phòng ăn, một bàn thức ăn kia, quả thật làm cho các cô nương khiếp sợ.
"Ông chủ thật lợi hại, thật là thơm, chúng tôi thật sự có thể ăn sao?"
Mộc Dương nói: "Có thể ăn, tại sao không thể, đây chính là nấu cho các cô mà, các cô làm việc vất vả khổ cực như vậy, cũng không thể không cho ăn cơm."
Các cô nương lần lượt ngồi xuống, sau khi đã quen thuộc với nhau rồi, các cô đã có thể tự nhiên rất nhiều trước mặt Mộc Dương.
Điều này nói rõ, sự tẩy não của Mộc Dương đã có tác dụng.
Các cô sôi nổi cầm đũa lên, nếm thử thưởng thức món ăn.
"Như thế nào?"
Mộc Dương mong đợi nhìn về phía bọn họ, giống như một đứa con nít nóng lòng muốn nhận được sự công nhận của người lớn.
Mắt các cô nương trợn to, đây là bị làm cho kinh ngạc, sau đó giơ ngón cái với Mộc Dương.
"Ông chủ, ngài làm đồ ăn thật ngon. Tôi thề đời này chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy."
"Đúng vậy, còn nấu ngon hơn cả đầu bếp trong phủ nữa, nếu như ngài ở trong phủ, đầu bếp cũng phải thất nghiệp."
"Tôi nói này, chúng ta vốn không phải tới đây để làm việc mà là tới hưởng phúc, không biết trong phủ có bao nhiêu người đang hâm mộ đâu."
Các cô nương không ngừng tán dương, làm cho Mộc Dương sắp không phân biệt được Bắc Nam rồi.
"Ha ha ha, ăn ngon là được, các cô ăn nhiều một chút, phải ăn cho hết nha, ha ha ha."
Mộc Dương vô cùng vui vẻ, sau này, nói không chừng, hắn còn có thể mở một quán ăn do mình làm đầu bếp nữa.
"Ai? Bây giờ sao trong đầu của mình toàn là chuyện kinh doanh không vậy, đều bị Trần Lệnh Phong làm hư rồi."
Các cô nương ăn cơm rất nhanh, lượng cơm cũng không nhỏ, một bàn thức ăn lớn, trong chốc lát chỉ còn dư lại mất cái đĩa trống.
Suy nghĩ thử cũng có thể hiểu, dù sao làm việc thời gian dài như vậy, sức lực tiêu hao quá lớn.
Sau khi các cô nương ăn xong, thậm chí còn giúp Mộc Dương thu dọn chén bát đi rửa, động tác rất thành thạo.
"Được rồi, các cô nghỉ ngơi một lát đi, đi ngủ trưa đi, đến giờ ta kêu các cô dậy."
Trước đây bọn họlàm gì có quyền lợi ngủ trưa, ai dám đây?
Nhưng, dưới sự yêu cầu của Mộc Dương, từng người đều bị Mộc Dương đẩy vào phòng.
Hắn muốn để cho nhân viên của mình có cảm giác ấm áp như nhà, như vậy mới có thể ra sức làm việc vì hắn.
Bên trong không gian giao dịch, Cẩu ca thoải mái nằm ngửa, sờ bụng: "Anh bạn nhỏ, khi nào làm cơm tối vậy?"
Mộc Dương sửng sốt một cái, con chó này, đúng là không khách khí chút nào.
"Ngươi coi ta thành đầu bếp?"
"Không không không, đây là ta đang khen tài nấu nương của cậu, không nghĩ đến cậu còn có bản lĩnh này."