• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Dương hắng giọng một cái, ra vẻ lão luyện, vừa bước đi vừa nói.

"Phu nhân không mắc phải bệnh lạ nào cả, mà là vì ăn phải thứ không nên ăn, vì thế mắc phải chứng dị ứng hải sản."

Dược Đại Sư nhíu mày, hỏi:"Dị ứng thì ta đã gặp nhiều, nhưng dị ứng hải sản lại là cái gì?"

Mộc Dương biết ngay, mấy người nhà quê như thế này nhất định sẽ không biết hải sản là thứ gì, thứ hắn muốn chính là kết quả này.

Nếu như bọn họ đều biết, thế chẳng phải hắn đã bị lòi đuôi rồi sao.

Bản thân Bạch Lệ lại tiếp lời:"Đúng là hải sản, không phải ngày hôm qua nhà chúng ta đã ăn một số hàng hải sản sao?"

Trần Nguyên Trì lập tức trợn to mắt:"Chẳng lẽ những hải sản kia có độc! Có người muốn hại chết bổn Thành chủ?"

Mộc Dương lắc đầu, cười nói:"Thành chủ đừng lo lắng, đó là vì sức khỏe của phu nhân yếu, dễ bị dị ứng mà thôi, triệu chứng này khác với chứng dị ứng thông thường, cho nên các vị tiền bối mới nhìn không ra, chỉ cần từ nay về sau không ăn nữa, như vậy thì sẽ không sao."

Dược Đại Sư cười xòa hai tiếng, vốn dĩ ông ta muốn nhìn Mộc Dương bị bẽ mặt, ai ngờ rằng lại biến khéo thành vụng.

"Ha ha, Mộc Dương huynh đệ, lợi hại, ta rất bội phục, nếu phu nhân đã khỏi bệnh, vậy lão phu cũng xin cáo từ."

Trần Nguyên Trì lập tức khách khí nói:"Làm phiền Đại sư, ta tiễn các vị một đoạn."

Mà Mộc Dương thì lại bị Trần Lệnh Phong kéo tay giữ ở lại.

Dù sao thì hôm nay hắn cũng mới là người có công.

"Đến, Mộc Dương, mau vào phòng ngồi."

Bạch Lệ dẫn hai người Mộc Dương và Trần Lệnh Phong đi vào trong phòng.

Sau đó lập tức cảm tạ Mộc Dương.

Khiến cho Mộc Dương cảm thấy thẹn thùng.

"Mộc Dương à, nghe nói cậu đã mở một cửa hàng, đúng là tuổi trẻ tài cao. Không giống Phong Nhi, cả ngày chỉ biết ở nhà phát ngốc."

Hiện tại Bạch Lệ càng nhìn Mộc Dương càng cảm thấy hài lòng.

Mộc Dương cười nói:"Cũng chỉ là làm một chút mua bán nhỏ mà thôi, lăn lộn để kiếm đồng tiền mua cơm ăn, ta cũng không dám so với Thiếu thành chủ, huynh ấy chính là thiên tài tu luyện đó."

Bạch Lệ dí một ngón tay lên ót Trần Lệnh Phong, nói:"Nó ấy hả, từ nhỏ đến lớn chỉ biết tu luyện, ngoài ra cái gì nó cũng không biết làm, chính là một đứa ngốc chỉ biết luyện võ."

Trần Lệnh Phong gãi da đầu, cảm thấy rất oan ức:"Sao lại bắt đầu giáo huấn con nữa rồi? Không phải đang nói về chuyện của lão đại sao?"

"Con đó, cũng chỉ có được mỗi việc này khiến ta vừa lòng, sau này phải đi theo Mộc Dương học thêm nhiều thứ đó."

Đúng vào lúc này, Trần Nguyên Trì từ bên ngoài bước vào.

"Ha ha, tiểu huynh đệ Mộc Dương, hôm nay thật sự cảm ơn cậu."

Mộc Dương vội vã đứng lên, nói:"Thành chủ đừng khách khí, đây là việc ta nên làm."

Bạch Lệ tức giận trợn mắt lên, nói:"Hừ hừ, nếu như ông lại cản trở thêm một hồi nữa, nói không chừng ta đã chết rồi. Sợ rằng ngay cả tiểu bảo bối của ta cũng sẽ bị ông bức chết."

Lúc nãy Trần Lệnh Phong đã kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện cho mẹ hắn ta nghe.

Trần Nguyên Trì tất nhiên cũng đã biết được nguyên do, chỉ có thể lúng túng cười một tiếng nhận tội.

Mộc Dương vui vẻ nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau, hóa ra địa vị của Bạch Lệ ở trong nhà lại cao đến vậy.

Đại lục Linh Vũ quả nhiên không giống với thời cổ đại ở Trái Đất, thời cổ đại ở Trái Đất đều đều mang tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà ở đây, Bạch Lệ lại có thể khiến cho Thành chủ trở nên ngoan ngoãn như vậy.

"Mộc Dương à, Dược Đại Sư nhờ ta hỏi cậu, rốt cuộc cậu đã dùng thần dược gì vậy?"

Trần Nguyên Trì ngồi xuống nói chuyện với Mộc Dương.

"Xin lỗi, cái này ta không thể nói, đó là bí mật. Xin Thành chủ thứ lỗi."

Mộc Dương đã có thể xác định, viên Ibuprofen này vô cùng thần kì, nói không chừng nó có thể chữa được bách bệnh.

Nhưng tạm thời hắn vẫn không muốn công khai việc này ra bên ngoài, cứ để lại cho bản thân dùng trước rồi lại tính tiếp.

Trần Nguyên Trì nói:"Ta hiểu, nếu đã như vậy thì ta cũng không hỏi thêm nữa, ân tình của ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ suốt đời, đây là chút lòng thành nho nhỏ của ta, mong cậu hãy nhận lấy.

Trần Nguyên Trì thế mà lại trực tiếp lấy ra một túi trữ vật, đẩy về phía Mộc Dương.

Túi trữ vật là một thứ rất thần kì, nó đã được các Linh Vũ Giả cường đại đặt một trận pháp ở bên trên đó.

Đừng chỉ thấy nó chỉ là một cái túi, thế nhưng diện tích không gian ở bên trong lại rất lớn.

Mà cái đang nằm trước mặt Mộc Dương, thật ra diện tích ở bên trong nó khoảng cỡ nửa ngôi nhà tầm trung.

Trần Nguyên Trì đã đổ đầy Linh Thạch vào bên trong!

Thật ra bên trong đó còn có thêm một ít Linh Thạch thượng phẩm!

Đây là một món tiền không hề nhỏ.

Mộc Dương không khỏi cảm thán, Phủ thành chủ đúng là giàu có.

Mộc Dương liên tục xua tay:"Không được không được, nhiêu đây cũng quá nhiều rồi."

"Ơn cứu mạng sao có thể dùng tiền để so sánh? Nhận lấy đi, xem như nể mặt ta."

Trần Nguyên Trì kiên trì nói, lại thêm Bạch Lệ và Trần Lệnh Phong ở bên cạnh thúc giục, Mộc Dương đành phải miễn cưỡng nhận lấy.

Thật ra trong lòng hắn đã vui đến mức nở hoa.

Trước không nói đến những Linh Thạch này, chỉ riêng túi trữ vật thôi cũng đã là một bảo bối rồi. Sau này cũng tiện hơn trong việc mang theo các đồ vật bên người.

Trần Nguyên Trì hài lòng nhìn Mộc Dương cầm lấy túi trữ vật, ông tiếp tục gật đầu, nói:"Sau này nếu cần gì thì cứ nói, mấy ngày tới cứ để Lệnh Phong đến cửa hàng của cậu làm chút công việc vặt."

"Hả?

Trần Lệnh Phong đang ngồi bên cạnh cũng đã có chút hối hận khi mang Mộc Dương đến đây, sao lại bắt đầu nói đến hắn ta nữa rồi?

"Không được, cha, cuộc tuyển chọn của Lạc Nguyệt Cốc sắp diễn ra rồi, con cần phải tu luyện nữa."

Hắn ta cũng không phải loại người cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, hắn ta vẫn đang dùng toàn lực chuẩn bị cho cuộc tuyển lọn sắp tới đó, làm gì có thời gian mà đi làm công?

Tuy rằng hắn ta cũng rất muốn tạo quan hệ tốt với Mộc Dương, thế nhưng có cần phải làm đến vậy không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK