• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn hắn định khách khí một chút, để cho mình có bậc thang đi xuống.

Nhưng Dược Đại sư này hùng hổ dọa người, quá không cho người khác mặt mũi.

Đã như vậy, Mộc Dương cũng ép mình giả bộ bình tĩnh.

Chẳng qua lời hắn vừa nói ra, ngay cả Trần Nguyên Trì cũng thay đổi sắc mặt.

Dược đại sư lại cười lạnh liên tục: "Ha ha, tuổi còn nhỏ, nhưng mở miệng ra toàn những lời ngông cuồng! Ngươi có biết, đây chính là chuyện liên quan đến mạng người! Há có phải là trò đùa?"

Trần Nguyên Trì cũng nói: "Dược đại sư xin đừng trách, con nít không hiểu chuyện, Lệnh Phong, dẫn khách của con ra ngoài đi."

Chuyện này làm cho Trần Lệnh Phong tương đối lúng túng, hắn ta cố ý mời Mộc Dương đến, kết quả lại thành như vậy, dù là làm tiểu đệ hay là vì mặt mũi cũng không thể nén giận được.

Mộc Dương nghiêng đầu nhìn Trần Lệnh Phong, âm dương quái khí nói: "Ai nha, nếu bọn họ không tin, vậy ta cũng không có cách nào, người chỉ có thể cầu nguyện trời cao, tạm biệt."

Hắn làm bộ muốn xoay người rời đi.

Trần Lệnh Phong vội vàng ngăn Mộc Dương lại, sốt ruột nói: "Cha! Hôm nay nếu cha không để cho huynh ấy thử một lần, con liền, con liền chết ở chỗ này!"

Vừa nói xong, hắn ta thật sự rút kiếm ra, để ngang trên cổ!

"Làm càn!" Trần Nguyên Trì sắp bị tức chết rồi, bình thường là một đứa trẻ hiểu chuyện, hôm nay sao lại thất lễ như vậy?

Lại còn ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy, thật mất mặt.

Mà ngay lúc này, bỗng nhiên Dược đại sự cười xảo quyệt một tiếng: "Thành chủ đừng tức giận, theo lão phu thấy, Thiếu thành chủ nóng lòng cứu mẫu thân nên lúc này mới rối loạn trận tuyến như vậy. Nói không chừng tiểu huynh đệ này thật có chút bản lĩnh? Nếu không để cho hắn thử một lần?"

Mộc Dương sao không nghe ra, tên này không phải đang nói giúp hắn mà là kéo hắn xuống nước.

Lão già này, thật xấu xa.

Trần Nguyên Trì suy nghĩ một hồi lâu, gật đầu nói: "Mộc Dương, ta cảnh cáo ngươi trước, có thể xem bệnh, nhưng nếu vợ ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ngươi."

Lúc này Mộc Dương mới quay đầu lại, xem ra trong mắt thành chủ vị Dược sư này có địa vị rất cao, nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Thành chủ phu nhân, vậy chẳng phải địa vị sau này sẽ cao hơn Dược đại sự sao?

 Vì vậy, hắn hơi mỉm cười nói: "Vậy ta cũng phải nói trước, lúc ta xem bệnh không cho phép người ngoài theo vào, các ngươi phải chờ bên ngoài."

Liên quan đến chuyện này, thật ra mọi người cũng không có ý kiến gì, một ít đại phu có khả năng, ít nhiều đều có bài thuốc bí truyền của mình, vì vậy sẽ cố gắng không để cho người khác nhìn thấy quá trình trị liệu.

Mới vừa rồi Dược đại sự kia xem bệnh cũng không cho phép người khác đi vào.

Vì vậy khi Mộc Dương nói ra lời này, có mấy người đã thay đổi cách nhìn với hắn.

Nhất là Dược đại sư, trong lòng đánh trống, tiểu tử này, thật sự có chút khả năng?

Trần Nguyên Trì cau mày nói: “Có thể, bọn ta ở bên ngoài chờ, mời."

Mộc Dương vỗ bả vai Trần Lệnh Phong một cái, khẽ cười với hắn ta, tỏ vẻ không cần lo lắng, sau đó nghênh ngang đi vào nhà trúc.

Lúc hắn đóng cửa lại, Dược đại sư còn không quên nói móc một câu: "Không phải thứ chính đáng."

Vẻ mặt kia, hoàn toàn chính là một bộ dạng đắc ý chờ xem kịch vui.

Bên trong nhà trúc được bố trí rất đơn giản nhưng không thiếu phần tao nhã.

Từ bên trong phòng truyền đến mùi thuốc gay mũi.

Đoán chừng những đại phu lúc trước xem bệnh, kê không ít thuốc đây.

Mộc Dương đi vào trong phòng, thấy một cái giường lớn đặt ngang trong nhà.

Lúc này, có một vị mỹ phụ sắc mặt tái nhợt đang cau mày nằm trên giường nhỏ.

Đây cũng là mẫu thân của Trần Lệnh Phong, Bạch Lệ.

"Phu nhân, tại hạ tên Mộc Dương, tới đây xem bệnh cho phu nhân."

"Ừ."

Hơi thở của bà rất yếu ớt, trên mặt không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chắc là đang rất khó chịu.

Mộc Dương tiến về phía trước, cẩn thận quan sát một chút, trên người bà có rất nhiều chấm đỏ, nhìn qua giống như bị dị ứng.

Nói thật, hắn cũng không biết xem bệnh cũng chỉ tò mò nhìn một chút, đến cùng là triệu chứng gì thôi.

"Cẩu ca, bà ấy bị bệnh gì vậy? Là dị ứng sao? Ta nhìn thấy rất giống."

Cẩu ca lười biếng nằm trong vườn hoa, nói: "Sao ta biết được? Ta cũng chưa học qua chữa bệnh, dù sao Vạn Y Thái Huyền đan có thể trị."

"A, vậy được, vậy lấy một viên Buprofen cho bà ấy."

Vừa nói, Mộc Dương lấy ra một viên thuốc con nhộng, để trên tay, thuận tiện bưng một ly nước tới.

"Phu nhân, uống thử viên thuốc này đi."

Bạch Lệ từ từ mở mắt ra, mệt mỏi nhìn Mộc Dương, có chút băn khoăn hỏi: "Đại phu, ta đây là bị bệnh gì vậy?"

"Phu nhân, là bệnh nhẹ không cần lo lắng. Chỉ là dị ứng mà thôi, uống thuốc do ta đặc chế là tốt rồi." Mộc Dương chỉ có thể thuận miệng nói một câu như vậy, bởi vì hắn cảm thấy đây giống như bị dị ứng.

Mộc Dương thừa nhận có mấy phần đánh cuộc, cũng bởi vì hắn tin tưởng Cẩu ca, tin tưởng hệ thống cửa hàng giao dịch kia.

Bạch Lệ gật đầu một cái, dưới sự giúp đỡ của Mộc Dương, nuốt viên thuốc con nhộng kia vào.

"Đây là thuốc gì? Nhìn rất kỳ quái, ăn vào cũng không có vị gì.

Trên mặt Mộc Dương nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: "Phu nhân cảm thấy thế nào rồi?"

Thật ra thì hắn đã thấy, điểm đỏ trên người Bạch Lệ đã từ từ biến mất, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

Trong lòng Mộc Dương thầm than: Thuốc này thật lợi hại, hiệu quả quá nhanh, giống như tiên đan vậy.

Bạch Lệ cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, trên mặt nở nụ cười đã lâu không thấy: "Cảm giác đã khá hơn nhiều! Thần thể không khó chịu, đầu cũng không đau, trên người cũng không ngứa nữa, thật giống như không bị bệnh gì vậy."

Rốt cuộc Mộc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may không xảy ra chuyện gì: "Phu nhân, nếu đã khỏe hơn thì xuống giường đi lại thử xem?"

"Được."

Bạch Lệ cũng vô cùng vui mừng, vội vàng vén chăn lên, xuống giường đi hai bước, thật sự hết bệnh rồi!

Nhìn vào trong gương bên cạnh giường, những vết đỏ lấm tấm cũng đã biến mất.

"Tiểu huynh đệ Mộc Dương, thuốc này của ngươi đúng là thần kỳ, cảm ơn đã cứu giúp."

Mộc Dương cũng rất vui mừng, hắn đã có thể tưởng tượng được, đợi một lát nữa đi ra khỏi phòng, sắc mặt của vị Dược đại sư kia sẽ có bao nhiêu xuất sắc.

"Phu nhân ngồi xuống nghỉ ngơi chút đã, ngài nằm quá lâu, không thích hợp vận động quá nhiều, ta xin hỏi ngài, gần đây ngài có ra khỏi phòng không?"

Bạch Lệ nhớ lại một phen, lắc đầu nói: “Không có, trước mấy ngày phát bệnh, vẫn luôn ở trong vườn trúc."

"Vậy, gần đây về chuyện ăn uống có điều khác thường gì không?"

"Ăn uống sao, đúng rồi, trước đó vài ngày có người đưa một ít hải sản đến, nơi này của chúng ta cách biển quá xa, chúng ta chưa bao giờ ăn qua, cho nên liền nếm thử một chút, hình như khi đó bắt đầu đổ bệnh."

Trong nháy mắt Mộc Dương liền biết, thì ra Bạch Lệ bị dị ứng với hải sản!

Nơi này cách biển quá xa, gần như không có người nào ăn qua hải sản, đại phu ở nơi này cũng không biết dị ứng hải sản là chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK