Những viên thuốc nhỏ này, thật giống như viên thuốc Ibuprofen của Trái Đất.
Cẩu ca liếc nhìn Mộc Dương một cái, nói: "Cái gì mà Ibuprofen, cái này được gọi là Vạn Y Thái Huyền đan. Trị được bách bệnh, đảm bảo thuốc đến mạng mất, a phi, thuốc đến hết bệnh."
Mộc Dương, "Tên gì mà Vạn Y Thái Huyền đan, thật quá tầm thường, bắt đầu từ bây giờ kêu là Ibuprofen đi."
Nếu quả thật giống như Cẩu ca nói, thuốc trị được bách bệnh, đây chẳng phải là, cha vợ đại nhất có thể hết bệnh?
"Hì hì, ngày khác thử xem, cái này còn đáng tin hơn cả que cay vị gà nữa, nhìn qua có dáng vẻ của thuốc trị bách bệnh.”
Có thể do liên quan đến linh hồn đến từ Trái Đất, thấy viên thuốc con nhộng, hắn cảm giác rất thân thiết.
Quan trọng nhất là, nếu có thể trị hết bệnh cho "cha vợ", vậy coi như có thể ôm người đẹp về rồi!
Dù gì Lạc Nguyệt Cốc cũng là tồn tại rất có mặt mũi, nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định sẽ không nuốt lời.
Còn về tình cảm thì có thể từ từ tạo ra.
Rất nhanh Mộc Dương liền bày sản phẩm ra, chuẩn bị buôn bán.
Sản phẩm hôm nay vẫn là que cay và khoai tây chiên, thuốc con nhộng mới kia, chính hắn còn chưa có thử nghiệm qua, nên hôm nay không tính bán ra ngoài.
Sau khi hắn đã xác nhận công hiệu thì mới có thể bán ra.
Hơn nữa, hình như viên thuốc này có cấp bậc cao hơn que cay và khoai tây chiên, cho nên hôm nay cũng chỉ có thể đổi được năm viên.
So sánh với những sản phẩm khác, thật ít.
"Ta nhất định phải bán sản phẩm này với giá trên trời, nếu không quá lỗ vốn rồi, một ngày đổi được năm viên, cửa hàng hệ thống kia cũng thật keo kiệt, nhưng cũng thật kỳ quái, cửa hàng nhỏ này đến từ đâu, sao lại có nhiều vật cổ quái hiếm lạ như vậy?"
Cái vấn đề này, hắn đã trao đổi qua với Cẩu ca, nhưng một người một chó đều rất mơ hồ.
Cho nên Mộc Dương cũng không để chuyện này trong lòng.
Mười lăm phút sau, nhóm khách đầu tiên đã tới.
Những khách này đều là người làm của một số nhà quyền quý, bị sai đến đây mua thần vật.
Nhưng bởi vì quy định của Mộc Dương, mỗi loại sản phẩm, mỗi ngày mỗi người chỉ được mua một sản phẩm, cho nên mỗi ngày dân chúng bình thường cũng có thể mua được một ít.
Chỉ có như vậy, thị trường khách hàng mới có thể được mở rộng, sẽ không bị một số nhân vật giàu có lũng đoạn.
Nếu Mộc Dương mở tiệm, thì phải mở ra được cửa tiệm mang phong cách của hắn
Thậm chí đối với một ít người nghèo khổ, Mộc Dương còn có thể giảm giá.
Cho nên khoảng thời gian này, Mộc Dương giành được rất nhiều tiếng tốt.
Nhưng rất nhanh, khách không mời đã tới.
Đoàn người chen lấn đẩy đám người ra, nghênh ngang đi tới trước cửa hàng nhỏ của Mộc Dương.
Mộc Dương cười lạnh một tiếng, thì ra là người của Thánh Hỏa luyện kim hội.
Tần Lương Tài, cũng xen lẫn trong đám người này.
Dẫn đầu là một người nam nhân mặc một cái áo choàng màu đỏ, vóc người bảy thước, mặc dù rất giống với Tần Lương Tài, nhưng đẹp trai hơn nhiều.
Quan trọng là Mộc Dương nhìn không thấu tu vi của nó.
Sau khi trở thành Linh Vũ giả, thế giới trong mắt của hắn đã không giống với người bình thường rồi.
Hắn có thể nhìn ra được rất nhiều khí tức mà trước đây chưa bao giờ nhìn thấy.
Giống như giữa người có cùng cập bậc, thì có thể hiểu lẫn nhau.
Nhưng người nam nhân dẫn đầu này, tất nhiên không phải là người có cùng cấp bậc với hắn.
Như vậy rất có thể chính là đại ca trong miệng của Tần Lương Tài, Tần Vân!
Con trai trưởng của Hội trưởng Thánh Hỏa luyện kim hội!
Là thiên tài đã đặt chân đến cảnh giới Linh Mạch.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, sao Mộc Dương lại không biết, đây chính là đến gây phiền toái cho hắn.
Ngày hôm qua hắn đánh Tần Lương Tài một trận, người ta không tới báo thù mới là lạ.
"Anh, chính là hắn! Hôm qua là hắn đánh em!"
Bây giờ có người làm chỗ dựa, Tần Lương Tài hoàn toàn biến thành một người khác, vô cùng có khí phách, hoàn toàn không có bộ dạng chật vật bị đánh đau ngày hôm qua.
Mà ánh mắt Tần Vân kia nhìn Mộc Dương thì tràn đầy khinh thường, giống như đang nhìn một con tôm tép, thậm chí y còn lười động thủ.
"Ngươi, đánh hắn, đừng đánh chết là được."
Tần Vân tùy tiện chỉ một người hầu ở phía sau lưng.
Đám người xung quanh thấy tình hình này, chỗ nào còn dám mua đồ nữa, ai về nhà nấy.
Thánh Hỏa luyện kim hội, đó cũng không phải là tổ chức ai cũng có thể đặc tội.
Cứ như vậy, lúc nãy trước cửa hàng của Mộc Dương đông đúc như chợ phiên nhưng bây giờ đã ít người đến nổi có thể giăng lưới bắt chim.
Mộc Dương lắc đầu một cái, buôn bán này có chút không ổn định nha?
Mỗi ngày, đều xảy ra chuyện.
Mộc Dương đoán, hẳn người hầu này là Linh Thể tứ trọng cảnh.
Nếu như là lúc trước, hắn đối phó có chút khó khăn.
Nhưng bây giờ, hắn mới vừa trở thành Linh Vũ giả, cũng muốn thử sức chiến đấu của mình một chút.
Lúc còn ở Trái Đất, mặc dù hắn chưa có học qua võ thuật chính cống, nhưng đánh nhau với người khác lại không ít.
Vì vậy, hắn không do dự một chút nào, ăn que cay vị tê cay và miếng khoai tây chiên sau đó đi ra cửa.
"Sao vậy, heo mập, hôm nay dẫn nhiều người đến đây như vậy, là tới chúc tết ta sao?"
Bản lĩnh miệng lưỡi của Mộc Dương không phải ai cũng có thể nhịn.
Cứ như vậy vì một câu nói Tần Lương Tài lập tức nổi giận.
Người hầu này cười lạnh một tiếng, đã bày ra tư thế tấn công rồi.
"Ha ha, miệng lưỡi trơn tru, dám đắc tội với Trần thiếu gia, tự tìm chết! Truy Phong Thoái!"
Chỉ thấy bộ pháp của gã rất kỳ lạ, hai ba lần di chuyển đã tới bên cạnh Mộc Dương, linh lực bao quanh chân, đá tới ngực Mộc Dương.
Thấy thế Mộc Dương liên tục thán phục.
Loại bộ pháp này, rõ ràng là cách sử dụng linh lực hiệu quả nhất, lực lượng đều dùng ở nơi nên dùng.
Thậm chí có thể tăng tốc độ công kích lên gấp mấy lần.
Bất luận là tốc độ hay thân pháp, Mộc Dương hoàn toàn không theo kịp, chớ nói chi có thể phòng thủ chiêu thức của đối phương.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, có thêm miếng khoai tây siêu cấp phòng ngự, tên này cũng không thể gây cho hắn tổn thương gì.
Bành!
Một tiếng vang nặng nề vang lên, Mộc Dương lui lại năm bước, thân thể mới đứng vững.
Cũng may không tổn thương chút nào, chỉ có chút khiếp sợ mà thôi.