• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa hàng nhỏ của Mộc Dương, rất nhanh đã trống ra một khoảng đất trống.

 Mọi người vội vàng trốn xa.

 Mà Mộc Dương thì cười lạnh một tiếng, không hoảng hốt chút nào: "Nói đi, ai sai các ngươi tới, ta đoán thử, Quý lão?"

 Mộc Dương thích thú nhìn gã nam nhân đi đầu kia, mí mắt của gã rõ ràng run một cái.

 Nói thật, hắn chỉ là thuận miệng đoán mà thôi, hình như là chó ngáp phải ruồi rồi.

 Mặc dù nam nhân này che dấu rất tốt.

 Gã phun ra một bãi nước miếng, phẫn nộ quát lên: "Phi, ai có thể sai khiến lão tử? Mở tiệm trên địa bàn của Hổ ca ta, đó chính là hành vi không coi ta ra gì! Các huynh đệ, đập cho ta!"

 ...

Một nơi trên tửu lầu ở rất xa, Quý lão đang nhìn về hướng của tiệm nhỏ của Mộc Dương, rất có bộ dạng hứng thú xem kịch vui.

 Uống một hớp rượu, lão cười nói với Thiếu thành chủ: "Diễn xuất này cũng không tệ lắm phải không?"

 Vẻ mặt của Thiếu thành chủ Trần Lệnh Phong không cảm xúc nói, "Ngươi gọi ta tới, là vì nhìn trò lừa bịp nhàm chán này sao? Ngươi phải biết, que cay của hắn có công hiệu thần kỳ, những tiểu lâu la ngươi tìm này không ngăn được hắn đâu."

 Quý lão cười nói: "Ha ha, tiểu lâu la không ngăn được, nhưng Hổ tử thì được, gã đã là Linh Thể tứ trọng rồi. Ngày hôm qua ta đã quan sát tiểu tử Mộc Dương này, nhiều lắm chỉ có thể đánh được Linh Thể tam trọng."

 Trần Lệnh Phong không nói gì thêm nữa, mà yên tĩnh nhìn trò vui đang xảy ra, thuận tiện uống một chút rượu.

 ...

 Trong lòng Mộc Dương đã có câu trả lời, món nợ này, sau này sẽ từ từ tính với Đa Bảo Các.

 Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt, là phải đuổi những tên ác bá thích làm phiền người khác này đi.

 Hắn xoay người, ăn một que cay vị tê cay, lập tức thân thể liền nổi lên linh lực không tầm thường!

 Mặc dù hắn không hiểu phương pháp chiến đấu, càng không tu luyện qua hệ thống thống nào, nhưng trước mặt lực lượng tuyệt đối, những thứ có rực rỡ đến mấy cũng vô dụng.

 Đám tiểu lâu la vừa xông lên, ngay cả bóng dáng của Mộc Dương cũng chưa chạm trúng, liền bị một quyền, quật ngã toàn bộ!

 Một màn này, làm cho Hổ ca nhìn đến ngây người.

 Đây chính là phế vật không có chút xíu linh lực mới vừa rồi sao?

 Mộc Dương há miệng cười một tiếng, ngoắc tay với Hổ ca, "Ngươi tới đây."

 Lập tức lửa giận của Hổ ca dâng cao ba trượng, phách lối ngay trước mặt gã như vậy, mặt mũi ác bá này của gã để ở chỗ nào? Sau này sao gã còn lăn lộn ở đây được nữa?

 "Ngươi tự tìm chết!"

 Hổ ca quát lên một tiếng, linh khí bộc phát, đột nhiên xuất thủ!

 Áo choàng bay phần phật sau lưng, rất có khí thế.

 Mộc Dương tự biết, lực lượng của Hổ ca ở trên hắn, dù hắn có liều mạng cũng không phải là đối thủ của gã.

 Nhưng, hắn vẫn rất tự tin không hoảng hốt chút nào.

 Mọi người thấy hắn lấy ra cái gọi là miếng khoai tây phòng ngự siêu cấp, sau đó nuốt vào.

 Lập tức xung quanh hắn xuất hiện một lá chắn bảo vệ màu vàng nhạt.

 Mộc Dương trào phúng: "Hổ ca? Ha ha, ta thấy, ngươi chính là con chó chạy vặt của người ta đi."

 "Muốn chết!"

 Hổ ca giận dữ, đánh ra một quyền.

 Ầm!

 Chỉ nghe một tiếng chấn động, Mộc Dương chỉ lùi lại phía sau ba bước, vả lại không bị tổn thương chút nào!

 Nhìn lại Hổ ca, nắm đấm run rẩy, chỉ có chính gã biết, một quyền này giống như đánh vào tấm sắt vậy, cánh tay của gã tê dại rồi!

 "Cmn, ta không tin, lại tới!"

 Sau đó, gã đánh từng quyền vào lá chắn bảo vệ kia, nhưng bất luận như thế nào, cũng không phá được lá chắn bảo vệ này, thậm chí nắm đấm của gã đều đã tràn đầy máu tươi.

 Ngay lúc Hổ ca vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ, ở dưới tình huống mà gã vẫn chưa chuẩn bị xong, đột nhiên Mộc Dương đánh ra một quyền.

 "Ăn một quyền của ông nội ngươi!"

 Hổ ca còn đang nghi ngờ sức mạnh của lá chắn bảo vệ kia, chưa kịp phòng thủ thì chính giữa mặt đã bị đánh một quyền. Sau đó trước mắt tối sầm, nằm thẳng đơ trên mặt đất.

 Nhìn bộ dạng này, giống như đã ngất đi.

 Từ đầu đến cuối Mộc Dương không để ý ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.

 Bởi vì, hắn cũng sợ hãi.

 Theo lí thuyết, hắn ăn que cay nhiều lắm cũng chỉ có lực lượng Linh Thể tam trọng, ăn khoai tây chiên phòng ngự siêu cấp cũng chỉ có lực phòng ngự mạnh mà thôi, vốn không mang đến sự tăng phúc lực lượng.

 Mà Hổ ca này thì tập võ nhiều năm, không đến nổi bị một quyền đánh ngã chứ?

 Que cay đã trâu bò đến trình độ này rồi?

 Lúc này trong không gian giao dịch, đột nhiên truyền ra tiếng thở dài của Cẩu ca: "Ai, vận may của gã ác bá này đúng là không tốt, bị cậu đánh trực tiếp vào huyệt Toàn Trúc rồi."

 "Huyệt Toàn Trúc? Đó là gì?"

 Cẩu ca giải thích: "Huyệt Toàn Trúc chính là nơi tâm trung dây thần kinh trên mặt của một người, một khi bị đánh trúng, chín mươi phần trăm có khả năng sẽ bị ngất xỉu, hơn nữa nửa giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ cậu có thể đánh tên này thoải mái."

 Trong lòng Mộc Dương nói thầm một câu nguy hiểm thật, nếu không đúng là bị dây dưa thảm rồi.

 Chẳng qua, ngoài mặt hắn vẫn giả bộ không có việc gì như cũ, lúc này phải giả bộ cho tròn vai.

 Đây chính là cơ hội quảng cáo tuyệt vời, tăng thêm nhiệt độ cho que cay và khoai tây chiên.

 "Cẩu tử, có phục không?" Mộc Dương giẫm lên lưng Hổ ca, tên này đã ngất đi, vốn không thể trả lời được.

 Mộc Dương cũng không nhàn rỗi, thừa dịp hiệu lực của que cay còn chưa hết, vội vàng đánh ngã bốn tên còn lại kia, ném tới một chỗ trói lại với nhau.

 Mọi người thấy tình cảnh thê thảm của năm tên ác bá này, trong lòng liền thoải mái, chuyện này có thể coi như là Mộc Dương giúp bọn họ tiêu đi một ngụm ác khí.

 Mà trận chiến này, cũng để cho mọi người thấy được uy lực của miếng khoai tây chiên phòng ngự siêu cấp.

 Vì vậy, mọi người lại tiến lên lần nữa, chen lấn muốn mua khoai tây chiên.

 Tổng cộng tám mươi miếng, nếu không vội vàng giành giật, hết rồi thì phải chờ ngày mai, hơn nữa ngày mai còn tăng giá nữa!

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK