Nguyên nhân của bệnh lần này đã tìm được, đợi một lát đi ra ngoài Mộc Dương có thể khoác lác một phen.
"Phu nhân sau nay đừng ăn những thứ đồ liên quan đến biển nữa."
Bạch Lệ cau mày nói: "Vì sao? Có độc sao? Nhưng đám Phong Nhi cũng có ăn, bọn họ đều không có bệnh. Hơn nữa ta cảm thấy ăn rất ngon."
Mộc Dương lúng túng gãi đầu một cái: "Trái lại không phải là có độc, chỉ là thể chất của ngài không giống với bọn họ, khi ăn hải sản vào sẽ sinh ra sự chống lại, vì vậy bọn họ có thể ăn nhưng ngài không được ăn. Nếu như sau này ăn nữa không chữa trị kịp thời, có thể sẽ mất mạng.”
Mộc Dương chính là cố ý nói tình huống trở nên nghiêm trọng một chút, nếu không bà không quản được miệng mình, khẳng định sau này sẽ bị bệnh lần nữa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà.
Bạch Lệ gật đầu cũng không biết có nghe vào hay không.
"Mặc kệ như thế nào cũng phải cảm ơn ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, đi theo ta ra ngoài."
Mộc Dương nhếch miệng, thời khắc giả trang cuối cùng đã tới.
Ngoài cửa, Trần Nguyên Trì cũng sắp điên rồi, thậm chí ông có chút hối hận, đã đồng ý để Mộc Dương đi vào, đây quả thật là làm liều.
Để cho một đứa con nít mười mấy tuổi xem bệnh, mới vừa rồi ông nghĩ cái gì vậy?
Ông đã chuẩn bị chạy vào bên trong bắt Mộc Dương ra ngoài.
Nhưng lúc này đây, cửa lại mở ra!
Két!
Một vị mỹ phụ bước từng bước có lực, đi ra từ trong phòng.
"Phu nhân!"
"Mẫu thân!"
Trần Nguyên Trì và Trần Lệnh Phong kêu lên một tiếng, vội vàng tiến lên kiểm tra.
Sắc mặt Bạch Lệ hồng hào, rạng rỡ, chỗ nào giống một người bệnh.
Sau lưng những đại phu đang đứng kia bao gồm cả Dược đại sư, mỗi người đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn nhìn đến ngây người.
Mộc Dương chắp hai tay sau lưng, tràn đầy tự tin đi ra khỏi phòng, nhìn vẻ mặt kia của hắn, đúng là có ý cười nhạo.
Hắn còn cố ý nhướng lông mày với Dược đại sư, ý là nhìn đến trợn tròn mắt rồi à?
Dược đại sư không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, tại sao! Hắn dùng cách gì?"
Lấy bản lĩnh của Dược đại sư, tất nhiên có thể nhìn ra, bây giờ Bạch Lệ đã được chữa khỏi rồi. Mấy người bọn họ bận rộn nghiên cứu cả ngày cũng không có cách nào, nhưng lại bị một đứa trẻ chữa hết trong thời gian ngắn, chuyện này sao mọi người có thể chấp nhận?
Trần Nguyên Trì nhìn Bạch Lệ từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: "Phu nhân, cảm thấy sao rồi?"
Bạch Lệ sờ đầu Trần Lệnh Phong, vui mừng cười nói: "Yên tâm đi, đã tốt rồi, may mà có thần dược của tiểu huynh đệ này. Phu quân, có thể tìm được người tài như vậy, may mà có chàng."
Lời của Bạch Lệ, không thể nghi ngờ là hung hăng đánh vào mặt của đám người Dược đại sư.
Trần Nguyên Trì cũng lung túng, đỏ mặt nói: "Chuyện đó, Mộc Dương này không phải do ta tìm đến, mà là Lệnh Phong."
"Phong Nhi?" Bạch Lệ kinh ngạc nhin Trần Lệnh Phong, muốn có được lời xác nhận của hắn ta.
Trần Lệnh Phong thấy mẫu thân đã thoát khỏi nguy hiểm, đang lúc cao hứng lại bị hỏi như vậy vội vàng đứng bên cạnh Mộc Dương.
"Hì hì, long trọng giới thiệu cho mọi người biết, vị này là đại ca ta vừa mới quen biết, ông chủ của cửa hàng nhỏ Mộc Dương, Mộc Dương!"
Mộc Dương phối hợp ôm quyền chào: "Lần đầu gặp mặt, xin mọi người quan tâm nhiều hơn, thành chủ đại nhân, ta không làm cho ngài thất vọng chứ?"
Bây giờ Trần Nguyên Trì hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống đất, mặt mũi đều bị đánh đau.
"Ha ha, Mộc Dương tiểu huynh đệ con trẻ mà đã có tài như vậy, thật xẩu hổ, chuyện lúc trước, xin đừng để trong lòng."
Bây giờ ông vô cùng vui mừng, cũng may ông chịu đánh cuộc một lần nếu không không biết lúc nào phu nhân có thể hết bệnh nữa.
Bạch Lệ nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: "Chuyện lúc trước là chuyện gì?"
Trần Nguyên Trì nhất thời nghẹn lời, lúng túng không biết phải làm sao.
"A, không có gì, ha ha, một chút hiểu lầm nhỏ thôi."
Bạch Lệ thay đổi sắc mặt, hỏi ngay: "Chàng nói rõ ràng cho ta! Nếu không hôm nay quỳ sầu riêng!"
"Phu nhân, có người ngoài ở đây, chừa cho ta chút mặt mũi đi."
Lúc này Bạch Lệ mới nhỏ giọng lại: "Hừ, buổi tối tính sổ với chàng."
Mà lúc này, Dược đại sư dẫn một đám đại phu tới.
"Chúc mừng phu nhân đã khỏi bệnh."
Bạch Lệ khóe léo đáp lại: "Đại sư vất vả rồi, ân tình hôm nay, ta vô cùng cảm kích."
Thật ra thì bọn họ có làm gì đâu mà nhận ân tình, chuyện khỏi bệnh, nửa cọng lông cũng không quan hệ đến bọn họ.
Chẳng qua chỉ là lời khách sáo trong giới quan lại, vẫn phải nói như thế, dù sao thế nào đi nữa, người ta cũng đã đi qua đi lại một phen.
Dược đại sư ồn hòa cười, sau đó nhìn về phía Mộc Dương: "Thật là anh hùng xuất thiếu niên, bọn ta ngu dốt, xin người huynh đệ Mộc Dương này giải thích cho chúng ta hiểu rõ, rốt cuộc phu nhân là bị bệnh gì, rồi được chữa khỏi như thế nào?"
Mộc Dương biết, Dược đại sư đây là tiếu lý tàng đao* nha.
*Trong nụ cười có giấu dao.
Nhưng, bàn về khoản giả bộ, hắn sợ ai chứ?