Ban đầu, Mộc Dương thật muốn để cho Cốc chủ làm hộ vệ của hắn ngày hôm nay.
Nhưng hắn cũng biết, thân là Cốc chủ cao cao tại thượng, công việc của tông môn rất bận rộn, lúc nào thì có thời gian bảo vệ hắn.
Dù sao bên cạnh có một Tiểu Thất, ít nhất hắn sẽ không chết.
An toàn vẫn có sự đảm bảo.
Và nguyên nhân thực sự mà hắn muốn có một hộ vệ còn vì hắn biết sự thật đó.
Khó tránh khỏi người kia sẽ phát sát thủ đuổi giết hắn, có người bảo vệ, trong lòng cũng sẽ an tâm một chút. Chuyện này làm cho hắn biết, trở nên mạnh mẽ, đã là vấn đề cấp bách trước mắt.
Vốn vết thương của thân thể này đã được que cay vị gà chữa khỏi, thậm chí còn có loại cảm giác thoát thai hoán cốt, thử tu luyện cũng không phải là không thể.
"Cẩu ca, nếu như đối tượng là Cốc chủ, ta dùng đồ bây giờ của chúng ta, có thể đánh thắng không?"
"Cậu sẽ bị đánh ra *..."
Mộc Dương gật đầu một cái, trong dự liệu, "Được rồi, xem ra không thể chỉ dựa vào đạo cụ, vẫn phải tu luyện mới được, có loại công pháp nào tương đối trâu bò không?"
Từ tình huống hôm nay nhìn ra, Đa Bảo Các đã bắt đầu làm khó dễ, cuộc sống sau này, đoán chừng sẽ trôi qua không quá tốt.
Ở thế giới này, biện pháp duy nhất để nhận được sự tôn trọng, chính là phải mạnh mẽ lên.
Cẩu ca đào bới trong vườn hoa, đào rất lâu, mới tìm được một cái rương đã bị vỡ. trong đó tìm được một quyển sách cổ đã cũ nát.
"Phi!"
Trên sách đầy bụi bẩn, Cẩu ca phun ra một hơi, thiếu chút nữa bị sặc chết.
"Dùng cái này đi, Lôi Diễm Chiến Thể, phương pháp luyện thể siêu mạnh."
Mộc Dương nhìn mặt bìa sách sắp không nhìn rõ tên sách kia, mặt đầy ghét bỏ, thậm chí có chút hoài nghi, có phải Cẩu ca đang đùa hắn hay không.
“Đây cũng là đồ bên trong cửa hàng sao? Sao ngươi biết nó siêu mạnh?"
Cẩu ca ném quyển sách ra ngoài từ trong không gian giao dịch, sau đó nằm ở trước cửa của cửa hàng.
"Cậu có dùng hay không, ta cũng không biết nó đến từ đâu, dù sao vẫn luôn bị đặt trong rương."
Theo lý thuyết, đối với những món đồ nằm trong cửa hàng giao dịch Cẩu ca phải hiểu rõ như lòng bàn tay chứ.
Ngay cả nó cũng không biết lai lịch của quyển sách này, Mộc Dương đoán, rất có thể quyển sách này không thuộc cửa hàng.
Đến nổi tại sao quyển sách này xuất hiện ở vườn hoa, Mộc Dương cũng không biết.
"Mặc kệ nó, dù sao có còn hơn không, chỉ cần bản thân có chút tu vi, lại dùng que cay, là đủ rồi."
Mộc Dương cũng không trông chờ trở thành cường giả tuyệt thế.
Vì vậy một đêm này, hắn hăng hái núp trong chăn, giống như xem tiểu thuyết vậy, say sưa mà đọc quyển sách này cho đến khi ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, lúc hắn tỉnh lại, liếc nhìn cuốn sách đặt cạnh giường, thở dài: "Ai quyển sách này, cũng không thể tùy tiện tu luyện, phải có Lôi Diễm Tinh mới được, cái này ta đi đầu tìm đây."
Suy nghĩ một lát, trước khai trương đã còn chuyện khác nói sau.
Trước mắt trong cửa hàng nhỏ của Mộc Dương chỉ có ba loại sản phẩm đó là hai loại que cay và khoai tây chiên phòng ngự siêu cấp.
Cho nên thời gian buôn bán rất ngắn, khai trương không đến nửa giờ, sản phẩm đã bị quét sạch.
Mộc Dương chú ý đến, người hôm nay tới nơi này mua đồ, riêng quần áo đã cao cấp hơn đám người hôm qua một bậc.
Hiển nhiên, bảo bối của mình, đã làm cho rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn hứng thú.
Trong đó phần lớn, sắc mặt khi đi mua hàng cũng không quá thân thiện.
Chuyện này càng để cho Mộc Dương hiểu, phải nhanh bắt đầu tu luyện, để cho mình cường đại lên.
Sau khi bán hết sản phẩm, Mộc Dương chuyển Linh Thạch vào trong không gian giao dịch rồi thu dọn một chút chuẩn bị đóng cửa hàng.
Người không mua được, chỉ có thể thất vọng ra về.
Chẳng qua, Mộc Dương chỉ có thể mặc kệ, một ngày hắn cũng chỉ có thể đổi ra ít sản phẩm như vậy, hắn cũng không có cách nào.
"Nếu có thể lấy được cách làm, sản phẩm mình làm ra cũng không tệ."
Cái ý nghĩ này, hắn cũng chỉ nghĩ qua mà thôi, vật thần kỳ như vậy, cũng không phải dễ làm, đây gọi là phải biết thỏa mãn những gì mình đang có.
Tiếp theo hắn định đi dạo trong thành một chút, xem có thể mua được Lôi Diễm Tinh cần trong tu luyện Lôi Diễm Chiến Thể không.
Ở Lạc Nguyệt Cốc còn có thể kiếm ra được vật này, nhưng ở trong thành, chưa quen thuộc những nơi ở đây, có chút khó tìm.
Cẩu ca nói cho Mộc Dương: "Lôi Diễm Tinh là một loại tinh thạch do trời đất sinh ra, chính là hấp thụ lực lượng lôi đình, rất ít, cho dù có, đoán chừng giá bán cũng rất cao."
Thật ra đối với vấn đề giá tiền, Mộc Dương cảm thấy không thành vấn đề, bây giờ bảo bối của hắn đã nổi tiếng khắp thành, tùy tiện cẩm ra đổi, cũng không hẳn là không thể.
Vốn Mộc Dương định đến phòng đấu giá của Đa Bảo Các, dù sao nơi đó có đầy đủ bảo vật.
Nhưng nhớ lại chuyện hôm qua, hắn liền lựa chọn buông tha ý nghĩ này.
Bây giờ đi vào, không phải là muốn ăn đòn sao?
"Thôi, trước đi dạo trong thành một chút đã, tới thành Hưng Nguyên mấy ngày rồi, cũng không chân chính thưởng thức phong cảnh ở đây."
Mộc Dương đi trên đường, vừa tìm cửa hàng có bán Lôi Diễm Tinh, vừa thường thức phong cảnh con người ở đây.
“Ai, nếu là ở Trái Đất, bây giờ ta có thể thoải mái lên mạng tìm kiếm rồi."
Phải nói về hoạt động giải trí, đại lục Linh Vũ này không thể so với Trái Đất.
Chỉ là không biết, lúc nào hắn mới được trở về quê hương.
Tất nhiên, nếu không thể trở về, ở nơi này cũng rất tốt, dù sao trên Trái Đất, hắn cũng không có người thân nào, đâu giống như ở chỗ này, có một vị hôn thê xinh đẹp đang chờ hắn.
Đi lại đi, Mộc Dương phát hiện một cửa hàng có chút thú vị, Đá!
"Hì, vào xem một chút."
Cửa tiệm không lớn, cũng chỉ như một căn nhà, chẳng qua bên trong bày rất nhiều đá có hình dạng kỳ quái.
Mà ngồi ở quầy bán, là một cô bé rất đáng yêu, nhìn tuổi, đoán chừng cũng chỉ có mười bốn mười lăm.
"Hoan nghênh ghé thăm!"
Thấy Mộc Dương tới, cô bé cười tiến lên đón.
Cô bé mặc một chiếc áo màu xanh rải hoa, dưới mặc một chiếc quần cụt nhỏ khổng tước màu xanh, nhìn rất hoạt bát.
Trên mặt cô bé nở một nụ cười thật tươi, rất là lễ phép.
Nhưng nhìn quen vẻ đẹp của Cốc chủ rồi, thì lại không cảm thấy cô bé này đẹp nữa.
So sánh với Cốc chủ cô bé này vẫn chưa đủ tư cách.
"Anh trai này, muốn mua gì sao?"
"Có Lôi Diễm Tinh không?"
Mộc Dương đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo chút nào.
"Ách, có thì có, nhưng Lôi Diễm Tinh rất trân quý, là cha ta mạo hiểm tính mạng tìm được trong núi, giá bán rất cao, ngài?"
Cô bé quan sát Mộc Dương từ trên xuống dưới, người này ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thấy thế nào cũng không giống người có tiền.
Trái lại không phải cô chê người nghèo, mà là cảm thấy Mộc Dương không mua nổi.
"Nếu không, ta lấy Lôi thạch cho ngài? Hiệu quả của cái này không khác gì với Lôi Diễm Tinh."
Mộc Dương lắc đầu một cái, nói: "Ta muốn chính là Lôi Diễm Thạch, lấy cho ta đi."
"Được, vậy ngài chờ một chút."
Cô bé không nói nữa, đôi mày thanh tú nhăn lại chạy vào trong phòng.
Mộc Dương ở trước cửa hàng, thưởng thức các loại đá ở đây.
Quả thật những loại đá này rất đẹp, nếu có tài điêu khắc giỏi, nhất định sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật.
Mộc Dương chọn hai loại đá hắn thích nhất, chuẩn bị mang về, đặt trong cửa hàng cho đẹp mắt.
Chỉ chốc lát sau, cô bé cười hì hì đi ra, mà sau lưng cô, một người nam nhân cường tráng đi theo ra.
Nhìn liền biết đây là cha cô.
Ông ta nhìn Mộc Dương một cái, sắc mặt không thay đổi quá lớn.
Cũng không bởi vì quần áo Mộc Dương đang mặc mà tỏ ra xem thường.
Người có thể mở tiệm trong thành này, đều có chút mắt nhìn, có một ít nhân vật lớn thích giả trang thành bộ dạng này, ông ta đã quen rồi.
Nam nhân chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: " Là ngươi muốn mua Lôi Diễm Tinh sao?"
"Đúng vậy."
"Chỉ có ba viên, ba chục ngàn Linh Thạch trung phẩm,chịu thì bán cho ngươi."